Chap 5: Phai Nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Đã bảy năm trôi qua, năm nay tôi đã hai mươi lăm tuổi, cái tuổi chưa phải là lỡ thì, nhưng cũng đủ để khiến các bậc phụ huynh phải sốt sắng giục con cái mau lấy chồng. Tôi của tuổi hai mươi lăm, đã trưởng thành, có việc làm ổn định, đã có sự thay đổi trong cách sống, và cách suy nghĩ. Đối với tôi hiện tại, tình yêu .......




....đã không còn là điều bận tâm quá lớn.

Mẹ tôi giục tôi mau kiếm người yêu mới, nhanh chóng kết hôn, cằn nhằn khi thấy tôi cứ chờ đợi mãi một người chẳng biết bao giờ mới về. Tuổi thanh xuân của con người trôi qua quá nhanh, tôi còn lại bao nhiêu năm để chờ đợi?

Tôi không cố ý muốn chờ Mina, chỉ là tôi không có cảm giác muốn yêu một ai khác, cũng không sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Bản thân tôi thật ra cũng đã từng có lúc muốn từ bỏ để ở bên cạnh người khác. Tôi đã không còn trẻ, không còn có thể yêu hết mình như những năm tháng tuổi thanh xuân. Tôi cần một người đàn ông có thể cho tôi một tương lai hoàn hảo, cần một bờ vai để dựa dẫm. Tôi cần phải suy nghĩ đến nhiều thứ khác hơn là tình yêu. Kết hôn, không đơn thuần là chuyện của hai người yêu nhau. Tôi cần kết hôn với người đàn ông có điều kiện như thế nào? Gia đình của người ấy ra sao? Có nhiều điều tôi cần phải suy nghĩ!  Còn Mina, tôi không​đảm bảo chắc rằng liệu Mina có cho tôi những thứ tôi cần hay không?

Tình yêu rồi cũng sẽ có lúc phai nhạt. Tám năm yêu nhau, bảy năm yêu xa, khiến tình yêu của tôi thay đổi. Tôi không còn nhớ rõ hồi trẻ mình đã yêu mãnh liệt đến thế nào. Lúc cô đơn, tôi đã không còn nhớ đến Mina. Ngay cả khi nghĩ đến việc chia tay với Mina tôi còn chẳng thấy buồn. Một tình yêu lâu dài có thể khiến người ta hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn hoặc....... Chán nhau hơn. Mối tình của tôi và Mina dần trở nên già cỗi, nó không còn đủ sức để ươm mầm tình yêu mới, cũng chẳng thể nuôi dưỡng cây tình yêu trở thành cây đại thụ. Những kí ức của một thời yêu nhau giờ đã vụn vỡ, nhạt nhòa. Tôi đẩy mối tình tám năm vào dĩ vãng, cố gắng tìm một mối tình mới. Tôi bắt đầu quen với Jungyeon, sếp của mình. Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi, chín chắn, trầm ổn. Mẹ tôi rất quý cô ấy, luôn miệng nói tôi nên quen một người như cô ấy từ đầu mới phải. Ở bên cạnh Jungyeon, tôi không cảm nhận được tình yêu của chính mình một cách rõ ràng. Nhưng tôi biết, xét về mọi khía cạnh, cô ấy đều hợp với tôi. Tôi tự nhủ với lòng mình, rằng đã làm đúng.


__________________

Xin lỗi

















Xin lỗi




















Đã bật chế độ ôn thi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro