Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó, Tỉnh Nam không trả lời mọi tin nhắn điện thoại và Facebook của Nhã Nghiên, dù khung chat luôn hiện chữ đã xem. Nàng gọi điện, cô cũng ít khi bắt máy, mỗi khi nàng gọi cho cô, rủ cô đi chơi cùng nhóm, cô luôn nói mình bận. Cô không​ còn xuất hiện cạnh nàng mỗi lần họp nhóm nữa. Mọi người tò mò, hỏi nàng và cô cãi nhau à, chia tay à, nàng chỉ cười. Chia tay ư? Họ đã bao giờ yêu nhau đâu để mà chia tay? Đã từng có bắt đầu đâu mà có kết thúc​? Chỉ có Tỉnh Đào biết chuyện, những lúc ngồi bên cạnh nàng vẫn không ngừng lẩn bẩm chửi rủa Tỉnh Nam là đồ đểu cáng. Nhã Nghiên lại cười, nói Tỉnh Đào đừng chửi nữa, có thể Tỉnh Nam từng thích nàng thật, đã từng muốn nàng trở thành người yêu của cô. Nhưng tình cảm của cô dành cho nàng còn chưa kịp hình thành trọn vẹn thì trái tim cô đã nhen nhóm lên tình cảm dành cho cô gái khác. Và nàng là người thua cuộc, vậy thôi!

Có lần Nhã Nghiên vào Facebook của cô gái ấy, nàng nhớ, hình như cô gái ấy đã từng được bạn bè cô nhắc đến trên Facebook của cô mấy lần. Họ cũng gán ghép cô ấy và cô. Tỉnh Đào nhìn ảnh của cô ấy, chê cô ấy đủ điều, nào là lùn, xấu, gái quê, kém Nhã Nghiên về mọi mặt. Nhã Nghiên lặng lẽ bảo: " cô ấy kém mình về mọi mặt, nhưng hơn mình một điều. Cô ấy được Tỉnh Nam yêu, còn mình thì không ". Tỉnh Đào im lặng. Từ đó không bao giờ nhắc Tỉnh Nam trước mặt nàng lần nào nữa. Có những khi, nàng nằm dài trên giường, nhớ lại những kỉ niệm của nàng và cô rồi​ tủm tỉm cười hạnh phúc. Kí ức càng hạnh phúc thì hiện tại càng đau, nàng khóc đến mức tim đau thắt đến nghẹt thở.

Có đôi lúc cô đơn, buồn tủi, nàng thèm được nghe giọng nói của cô, thèm đến phát khóc. Nhưng trong điện thoại chỉ vọng lên tiếng nhạc chờ quen thuộc. Nàng chẳng hiểu sao lại yêu cô nhiều đến thế, hay vốn dĩ tình đơn phương không trọn vẹn khiến nổi đau lớn hơn? Mọi con đường nơi nàng đi đều có hình bóng của Tỉnh Nam và khắp nơi trên thế giới của nàng cũng đều ngập tràn hình bóng của Tỉnh Nam. Tình cờ gặp cô trên trường, nàng mỉm cười với cô, rồi lại đau lòng nhìn cô lảng tránh nụ cười của nàng, bước nhanh qua như người xa lạ. Nàng cố quên cô, cố không nhắn tin hay gọi điện đến số máy quen thuộc. Cứ tưởng không nhắn tin, không liên lạc, sẽ chống quên, tim cũng sẽ không đau. Vậy mà tại sao càng nhớ thương nhiều hơn, tim lại càng đau đến phát khóc? Phải chăng con tim này vẫn cứ mãi bướng bỉnh, chăng chịu ngủ yên để quên đi một người...?


__________________________

Xin lỗi vì khá lâu mới đăng chap (TT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro