dăm ba câu chuyện của tôi và sếp tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi là một thư ký có trình độ.

Nhiệm vụ của tôi là giải quyết hết những chuyện lông gà vỏ tỏi từ lớn đến nhỏ cho tổng giám đốc.

Tuy nhiên, não tổng giám đốc công ty tôi bị ẩm IC.

Cha nội này khao khát được sống như một tổng tài bá đạo đích thực (nhưng không thích đực) trong tiểu thuyết.

Có một lần, thằng chả nói với tôi từ nay về sau sẽ lái trực thăng đi làm.

Ngày kế tiếp, anh ta bị công an bế lên đồn vì điều khiển phương tiện trái phép.

Với tư cách là thư ký của tổng giám đốc, tôi thực thi trách nhiệm của mình đưa luật sư đến bảo lãnh anh ta ra.

Sếp tôi thích đọc tiểu thuyết lãng mạn với mấy cha nam chính ảo tưởng sức mạnh.

Một lần khác, thằng chả muốn đi tìm cô bé Nhọ Nhem của mình.

Ngày hôm sau, anh ta (lại) bị công an bế lên đồn vì tội danh rình rập.

Số là do sếp tôi núp lùm theo sau một cô gái, một thím nọ nhân danh chính nghĩa đã phát hiện ra nên sếp bị còng đầu lên phường.

Thím ấy mắng anh ta rằng, trông cũng gì và này nọ lắm mà lại cư xử như biến thái, nhưng thật ra thì suốt buổi, sếp tôi chỉ đi theo sau thôi chứ ứ có dám làm gì.

Tôi đã quen với thủ tục bảo lãnh, không mang theo luật sư nữa mà tự mình đi chuộc sếp.

Tuy sếp tôi thường hay làm ra ba cái chuyện thiểu năng trí tuệ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ chức.

Lý do rất đơn giản, là vì anh ta phát lương đủ nhiều.

Sếp tôi cũng từng khao khát muốn sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc của người giàu.

Anh ta bí mật gọi tôi lên văn phòng, nhờ tôi kiếm cho anh ta một cô tình nhân.

Còn bảo rằng đây là xu hướng gần đây, anh ta không muốn bị tụt hậu.

Anh ta còn nhắc đi nhắc lại là tôi phải tìm được người nào đẹp đẹp, đẹp kiểu áp đảo chúng sanh.

Tôi lựa chọn cẩn thận ra một người đẹp, sắp xếp cho cô nàng một cuộc hẹn với sếp.

Bất ngờ thay, tối đó sếp gọi tôi và kể rằng anh ta bị người ta đập như đập chuột.

Tôi nghe anh ta giải thích sự tình, phát hiện ra sếp mình đi ăn với con gái người ta xong còn muốn cưa đôi hóa đơn.

Cô nàng đó giận lên, lấy túi xách đập vào mặt anh ta, cà khịa sếp tôi là thằng đàn ông đẳng cấp thấp nhất mà cô nàng từng gặp.

Nghe xong, tôi thầm chửi hùa trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, hỏi tổng giám đốc xem anh ta có cần gọi bác sĩ riêng qua kiểm tra tình trạng thân thể cho không.

"Bỏ đi, khám bác sĩ tốn tới mấy chục nghìn tệ lận, ra hiệu thuốc mua băng cá nhân dán là được rồi."

Một tổng giám đốc giàu có nhưng lại ki bo như vậy đúng là hiếm có khó tìm.

Nhưng khi tôi gặp mặt mẹ sếp, tôi cuối cùng cũng thấu hiểu sếp phần nào.

2.

Mẹ của sếp trông rất giống với sếp, điểm khác biệt là bà ấy có một thái độ rất kênh kiệu.

Bà ấy coi khinh chúng sanh một cách bình đẳng, bao gồm cả sếp tôi.

Lần ấy mẹ sếp đến văn phòng chúng tôi, việc đầu tiên bà ấy làm là xạc thằng quý tử nhà mình một trận.

Đại ý là bà ấy khinh bỉ sếp tôi làm giám đốc điều hành lâu vậy mà doanh thu công ty chả tăng được bao nhiêu, cảm thấy con mình chả có tài cán kinh doanh gì.

Sau khi xử thằng con mình xong xuôi, đôi mắt kiêu kỳ của bà ấy chuyển sang tôi.

Tôi đứng thẳng lưng một cách đúng mực.

Nói thật là tôi không có gì phải thẹn với lòng cả, tôi chả làm sai điều gì và còn dọn dẹp hậu quả của mớ bòng bong mà mỗi ngày sếp gây ra.

Tôi rất có trách nhiệm.

Mẹ tổng giám đốc ngẩng cao đầu hỏi: "Cô là thư ký của con trai tôi?"

Tôi gật đầu, cảm thấy quan ngại cho cái cổ của bà ấy.

Mẹ sếp phớt lờ lời chào của tôi và vẫn ngẩng cao đầu: "Tôi muốn nói chuyện với cô."

Tôi đi theo bà ấy đến quán cà phê dưới tầng.

Mẹ tổng giám đốc bắt chéo chân đầy thanh lịch, lời nói lại không hề khách khí: "Muốn bao nhiêu tiền cô mới rời xa con trai tôi?"

Nhà giàu hay nói chuyện thẳng đuột vậy luôn hả?

Tôi cố gắng mỉm cười: "Thưa bà, bà đừng hiểu lầm, tôi và tổng giám đốc chỉ là quan hệ làm công ăn lương bình thường."

Mẹ tổng giám đốc vẫn giữ tư thế hất mặt lên cao: "Ngoại hình của cô làm tôi rất không yên tâm, cô hiểu chứ?"

Hóa ra đẹp cũng là một cái tội.

Khi tôi đang thầm tính nhẩm xem cần bao nhiêu tiền để mua một căn biệt thự có mặt hướng biển, mẹ sếp đột nhiên lấy ra một thứ và ném ra trước mặt tôi.

"Nhiêu đây đủ chứ?" Mẹ sếp khoanh tay trước ngực.

Tôi nhìn vào thứ trên bàn mà éo thể nào tin được.

"Phu nhân đùa duyên."

Phiếu giảm giá Lamborghini trị giá năm tệ, chơi tôi hay gì?

Tôi khó có thể duy trì nụ cười trên mặt mình.

Mẹ của tổng giám đốc cũng thấy sai sai, bà ấy duyên dáng nhặt phiếu giảm giá và nhét lại vào trong một chiếc túi tôi không biết tên hãng, nhưng trông rất đắt tiền.

"Nước đó tôi đi nhầm." Mẹ sếp lấy từ trong túi ra một xấp giấy: "Từ từ để tôi đi lại."

Tôi thấy bà ấy lục lọi từ trong xấp phiếu giảm giá mà nín lặng.

"Tìm thấy rồi." Mẹ tổng giám đốc cầm một tờ chi phiếu ném tới trước mặt tôi: "Nhiêu đây đã đủ chưa?"

Tôi thấy số tiền đó chưa tới hai tháng lương của mình, cương quyết từ chối.

"Thưa bà, xin lỗi bà nhưng tôi không thể nhận nó được. Nếu quý công ty muốn sa thải tôi thì xin vui lòng xem lại điều khoản quy định vi phạm hợp đồng và bồi thường gấp hai mươi lần lương hàng tháng của tôi."

"Lương tháng của cô bao nhiêu?" Mẹ sếp kiêu kỳ hỏi.

Tôi nói một con số, bà ấy nín lặng.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tạm thời cô cứ tiếp tục làm việc, khi nào tìm được người thích hợp thì tôi sẽ sa thải cô sau."

Tôi đứng dậy, lịch sự từ giã bà ấy.

Mẹ tổng giám đốc ngăn tôi lại, bà ấy vẫn ngẩng cao đầu thể hiện sự kiêu ngạo.

"Gọi bác sĩ hộ tôi, đầu tôi không xoay được nữa."

Tôi khéo léo nói cho bà ấy chi phí để gọi một bác sĩ tư nhân.

Mẹ sếp lặng người.

"Bỏ đi, đưa tôi vào bệnh viện nhân dân, tôi có bảo hiểm y tế."

3.

Sếp tôi tuy vô tri nhưng dù sao cũng giàu thật, nên vẫn bị bắt cóc đúng như dự đoán.

Lúc đó tôi đang đi công tác cùng sếp.

Trên đường đi, bất ngờ có một chiếc ô tô lao ra và tông vào chúng tôi.

Chỉ nghe thấy một tiếng tông mạnh, hai người từ trong xe xông ra, cầm dao tiến về phía chúng tôi.

Tôi kịp thời giả chếc nhưng lại trông giống như đang hôn mê.

Rồi tôi nghe tiếng hai bọn họ thì thầm.

"Trong hai đứa này, đứa nào trông giàu hơn?"

"Em nghĩ phải là thằng đực này, vì nãy nó là đứa cầm lái."

"Mày có thấy thằng nào giàu mà tự lái không, nên tao nghĩ nhỏ này mới giàu hơn nè."

"Anh nói nghe cũng có lý, nhỏ này da dẻ mịn màng, hẳn là đắp nhiều tiền lên lắm."

"Thì đó, còn khứa kia trông như tài xế ấy."

"Vậy trói nhỏ này lại đi."

"Đợi đã." Nghe tới đây, cuối cùng tôi cũng không thể tiếp tục giữ im lặng: "Thật ra người bên cạnh tôi mới có tiền."

Hai anh em thấy tôi tỉnh dậy thì giật mình, bọn chúng nhìn nhau rồi đồng thanh.

"Bắt hết."

Vậy nên, tôi đã bị trói khiêng đến một nhà kho bỏ hoang cùng với sếp.

Tổng giám đốc oán giận nhìn tôi: "Sao cô lại phản bội tôi, rõ ràng tôi sắp được tha rồi."

"Sếp tổng." Tôi thốt ra lời lẽ hết sức đanh thép: "Tôi đang bảo vệ cho vị thế người giàu của anh, không để cho họ coi thường anh."

Sếp bỗng tỉnh ngộ, không ngớt lời khen tôi có lý.

Thực ra tôi đã tính toán trong lòng, một thường dân như tôi nếu bị bắt cóc sẽ không gây ra được gợn sóng gì.

Nhưng sếp tổng thì khác, nhà thằng chả độc đinh, mà thằng chả lại là CEO của công ty.

Chắc chắn sẽ được cứu ra nhanh thôi, tôi không thể để tụi nó tha cho thằng chả được.

Đang nghĩ tới đây thì hai kẻ bắt cóc bước vào và nói một cách hung ác: "Gọi điện kêu người nhà đem tiền qua chuộc hai đứa mày."

Vừa nói, tên đó vừa móc trong túi ra một chiếc điện thoại thông minh.

Không muốn nói đâu nhưng mà tụi bắt cóc này có thể kính nghiệp hơn không, dùng điện thoại thông minh để người bắt mình dễ hơn hay gì?

Nhưng mạch não của sếp tôi dễ gì giống người, anh ta hỏi: "Các người muốn bao nhiêu?"

Một trong hai do dự nói: "Một trăm ngàn."

"Cái gì?" Sếp tổng ứ thể tin được.

"Tám mươi nghìn?" Tên đó sửa lại.

"Tám mươi nghìn?" Sếp tôi lộ vẻ tuyệt vọng.

"Năm mươi nghìn!" Kẻ bắt cóc quả quyết nói: "Không thể ít hơn, ít hơn nữa tụi tao sẽ lỗ vốn."

"Tôi chỉ đáng giá năm mươi nghìn thôi sao?" Sếp tôi đột nhiên xông lên, túm lấy cổ áo của một tên bắt cóc: "Tôi cho anh nghĩ lại."

Đệt!

Tôi kinh ngạc nhìn sợi dây thừng trên mặt đất, cha nội sếp thoát ra hồi nào vậy?

"Người anh em." Tên còn lại cố gắng tách hai người ra: "Tụi này làm ăn nhỏ, sống không dễ dàng gì."

"Là các người khinh thường tôi trước!" Sếp tôi vẫn không chịu buông tha: "Tiền chuộc có năm mươi nghìn, bị đồn ra ngoài thì tôi biết chui xuống cái lỗ nào?"

"Người anh em." Kẻ bắt cóc nói: "Coi như nể mặt tao đi, ngồi xuống từ từ mình bàn."

Thấy bọn chúng đang xà quần lên, tôi lén lút lấy lại cái điện thoại di động bị rơi và gọi cho cảnh sát.

Trong lúc chờ người đến cứu, có mấy lần tôi định nhắc bọn bắt cóc chuồn đi.

Nhưng bọn chúng cứ mải mê trong cơn tranh luận với sếp tôi về tiền chuộc nên lờ tôi đi.

Tôi ngồi bên cạnh và câm nín nhìn sếp tổng đẩy hai kẻ đó xuống đất và đe dọa chúng phải đòi một triệu tiền chuộc.

Rồi đứa nào mới là đứa bị bắt cóc?

Ngay lúc hai kẻ bắt cóc chuẩn bị đồng ý với yêu cầu của tổng giám đốc, cảnh sát đã xông vào.

"Đứng yên."

Tiếng la lớn ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Cả ba đều sững sờ.

Một cảnh sát cảnh giác tiến đến, sau khi nhìn thấy động tác của sếp tổng mới nói với anh ta.

"Anh là kẻ bắt cóc đây sao, giơ hai tay lên đầu và ngồi xổm xuống!"

Là một thư ký có trình độ, tôi ngay lập tức làm rõ mối quan hệ giữa hai bên.

Mặc dù cảnh sát vẫn còn nghi ngờ, nhưng anh ấy vẫn đưa tất cả đến đồn để thẩm vấn theo quy trình.

"Thưa anh cảnh sát." Sếp tôi khẳng định: "Bọn chúng chỉ muốn một triệu tiền chuộc."

"Nhưng sao hai người kia lại khai chỉ đòi năm mươi nghìn thôi?" Anh cảnh sát xem lại bản tường trình.

"Con người tôi có giá như thế, làm sao chỉ đòi mỗi năm mươi nghìn được?"

Hai bên giằng co trong bế tắc vì mỗi bên có quan điểm riêng về khoản tiền chuộc.

Cảnh sát chỉ có thể hỏi bên thứ ba, tức là tôi, số tiền chuộc là bao nhiêu.

Tất nhiên là tôi trả lời thật.

Nhưng điều này làm dấy lên sự bất mãn của ông chủ.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, anh ta đã tức giận và hỏi tôi vì sao lại nói rằng số tiền chuộc chỉ mỗi năm mươi nghìn tệ, nếu vụ này lọt ra ngoài, anh ta làm sao ngẩng mặt nhìn đời.

Tôi đã chuẩn bị sẵn lời lẽ để xạo sự: "Thưa sếp tổng, anh phải biết mức án năm mươi nghìn và một triệu rất khác biệt, anh nỡ nhìn họ ở tù cả đời sao? Cũng đừng quên, anh đã đánh họ, họ không truy cứu trách nhiệm hình sự của anh đã là may lắm rồi."

Sếp nghe xong thì rơi vào trầm tư.

"Cô nói cũng có lý, tôi hiểu rồi."

Chuyện sà lơ như thế đúng thật là chỉ có mỗi IQ của sếp tôi mới tin.

4.

Sếp tổng dạo gần đây có thú vui mới là lên mạng múa phím.

Anh ta thường hay xem điện thoại với đủ loại biểu cảm kỳ quái.

Nhưng tôi là một thư ký chuyên nghiệp, không có nhu cầu can thiệp vào đời tư của cấp trên.

Vì vậy, tôi toàn làm lơ trước những hành vi bất thường của thằng chả.

Nhưng sếp đột nhiên hỏi tôi: "Cô nói xem, công ty mình chuyển sang bán trà được không?"

Tôi éo hiểu lắm, tại sao một công ty bất động sản chính quy đang hoạt động bình thường lại bảo chuyển sang bán trà?

May là sếp tổng chỉ thuận miệng nói chơi, không hỏi tiếp nữa.

Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sao, ông sếp này lại gây chuyện.

Hôm đó, sếp tổng gọi tôi lên văn phòng với vẻ mặt thống khổ, bảo rằng anh ta muốn mở một cuộc họp khẩn.

Tôi theo lệnh mà làm.

Tại cuộc họp, sếp tôi thông báo một tin giật gân.

"Đầu tiên," Tổng giám đốc đau lòng nói với chúng tôi: "Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến toàn thể nhân viên công ty."

Sắc mặt mọi người không thay đổi, bởi vì mọi người đã quen với việc sếp thỉnh thoảng lên cơn nói nhảm.

"Vì tôi phạm sai lầm nên công ty đã bị thua lỗ."

Câu này đã thu hút sự chú ý của mọi người, còn tôi thì nhớ lại doanh thu của công ty, hình như cũng đâu có sụt giảm.

"Lại đây, chiếu màn hình điện thoại của tôi lên." Sếp đưa điện thoại cho tôi: "Rồi mở lịch sử trò chuyện Wechat giữa tôi và một ID tên Trà Bé Nhỏ."

Tôi làm theo lời anh ta, nhưng khi lịch sử trò chuyện xuất hiện trên màn hình lớn, tôi và những người có mặt đồng loạt hạn hán lời.

Tên Wechat của sếp là "Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!". Và sau đây là ảnh chụp màn hình nội dung tin nhắn:

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Trà Bé Nhỏ: [Anh ơi, em chào anh ạ.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Xin chào, có việc gì không?]

Trà Bé Nhỏ: [Anh tên Tống XXX ạ?]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Khum phải.]

Trà Bé Nhỏ: [Chắc em nhầm người rồi, nhưng có chúng ta có duyên với nhau thật đấy ạ.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Ukm.]

Trà Bé Nhỏ: [Anh này, anh đang làm nghề gì vậy ạ?]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Tổng giám đốc.]

Trà Bé Nhỏ: [Còn em bán lá trà ạ, anh có chê em không?]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Có. Vì tôi không thích uống trà nên tôi chê tất cả những người bán trà.]

Trà Bé Nhỏ: [Em bán trà cùng với ông của em ạ.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Cô có lòng hiếu thảo, nên tôi không chê cô nữa.]

Trà Bé Nhỏ: [hình ảnh]

Trà Bé nhỏ: [Đây là đồi chè của ông em, đẹp chứ ạ?]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Không đẹp bằng bể bơi nhà tôi.]

Trà Bé Nhỏ: [hình ảnh]

Trà Bé Nhỏ: [Đây là trà ông nội em pha, trông có ngon không ạ?]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Trông chả ngon tẹo nào.]

Trà Bé Nhỏ: [Hiện tại ông nội em bán trà mà chả có ai mua, ngày nào ông cũng buồn lắm.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Chuyển sang nghề bán nhà đi, tôi có thể giới thiệu khách hàng cho.]

Trà Bé Nhỏ: [Ông em bảo, ông với anh chắc có duyên với nhau, muốn biếu anh vài cân trà.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Không cần, tôi không thích.]

Trà Bé Nhỏ: [Nhưng ông em già rồi, đồng ra đồng vào không có bao nhiêu, nếu anh không phiền thì trà bên em bán 19,999 tệ, em để lại cho anh giá 7,999 tệ thôi, anh mua giúp hội cho ông em vui nha.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Cô hiếu thảo quá, tôi có lời khen.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Đã chuyển 20,000 tệ.]

Người phụ nữ của ông, đụng vào là tới công chiện!: [Gửi cô mua ít đồ cho ông.]

Nội dung còn lại là nàng Trà Bé Nhỏ này đã lừa sếp gần 300,000 tệ với các lý do như quyên góp cho trại trẻ mồ côi, mua quà tặng nhà trẻ, phẫu thuật cho ông nội này nọ lọ chai.

Mà lí do tổng giám đốc phát hiện ra mình đang bị lừa cũng vô cùng đơn giản, đó là thằng chả bị nàng Trà Bé Nhỏ xóa bạn.

Phải nói rằng, nước đi giúp kẻ lừa đảo lập thành tích này đã khiến toàn thể nhân viên sốc lên tới nóc.

Suy cho cùng, ai lại bị lừa bởi cái cớ lỗi thời như thế?

"Nói tóm lại, vì lỗi lầm của tôi nên chi phí dự toán cho mọi người đi chơi team building bị lừa mất rồi."

Tập thể nhân viên tỏ vẻ không để ý lắm, dù sao đó cũng là tiền riêng của sếp tổng.

Nhưng tổng giám đốc một mực không tha thứ cho chính mình và nhất quyết phải phê bình bản thân, thậm chí còn in lịch sử Wechat ra dán trước cửa công ty để mọi người cùng rút kinh nghiệm.

Thằng chả tự mình viết một bản kiểm điểm, bảo tôi in ra và dán cùng với nhật ký trò chuyện.

Tuy không hiểu thằng chả đã chạm phải cái mạch nào nên mới làm thế.

Nhưng tôi vẫn làm theo.

Thì công ty này là của sếp, người chịu nhãn nhục cũng là sếp.

Từ ấy trở đi, hễ ai bước vào công ty, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một bản kiểm điểm được in to tướng với nội dung:

[Hiện tại, CEO của công ty chúng tôi đã bị lừa qua mạng hơn 300.000 tệ, dẫn đến hao hụt chi phí team building của công ty, chúng tôi xin phê bình sâu sắc và treo bản kiểm điểm tại đây như một bài học cảnh tỉnh.]

5.

Người giàu nào chắc cũng có một người bạn từ thời ấu thơ, sếp tôi cũng không ngoại lệ.

Anh ta có một cô bạn thanh mai, là cô chiêu nhà quyền quý.

Cô chiêu này cũng rất kiêu kỳ, xông vào công ty với thái độ không thiện chí và đi một mạch vào văn phòng tổng giám đốc.

Tiếc là sếp tổng bận đi báo cảnh sát về vụ mình bị lừa tiền nên không có ở công ty.

Cô chiêu nhìn tôi từ trên xuống dưới, lộ ra biểu cảm "quả nhiên là thế".

"Cô là thư ký của anh ấy?" Cô chiêu hỏi.

Tôi gật đầu, chu đáo rót cho cô nàng một tách trà.

"Tốt nghiệp trường nào?" Cô chiêu hỏi tiếp.

Mặc dù câu hỏi hơi là lạ, nhưng tôi vẫn đáp một cách thật thà.

"Đệch." Nghe xong thì cô chiêu đột nhiên chửi thề một tiếng: "Tốt nghiệp trường danh tiếng ha?"

Sau đó cô nàng đi một vòng nhìn tôi: "Bảo sao gần đây anh ấy không làm chuyện gì ngu ngốc, thì ra là do cô đứng sau thao túng."

Cô hai ơi cô hai, cô dùng sai từ ngữ rồi, hơn nữa là ổng có làm khùng làm điên nhưng bắt nhân viên tụi tôi không được hé răng.

Tất nhiên, tôi chỉ dám thầm nói trong lòng.

"Tốt nghiệp trường danh tiếng..." Cô chiêu lấy điện thoại di động ra gõ vài cái.

Tôi không biết cô nàng định làm gì, khi tôi đang thắc mắc thì cô nàng đã đưa di động cho tôi.

"Cô thông minh như thế, chắc chắn biết chơi Đấu Địa Chủ*."

(*) Game Đấu Địa Chủ (hay còn gọi là "Happy Landlord"): là một game đánh bài của Tencent. Nó là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc.

Hả?

Tôi không thể tin vào tai mình.

Nhưng giao diện điện thoại cô nàng đưa cho tôi xem chính là game đấu địa chủ.

"Giúp tôi đi, tôi cứ thua miết thôi." Cô chiêu đáng thương nói.

"Cô nạp tiền chơi game luôn hả?"

Tôi nhìn cấp bậc quý tộc nổi bật trên màn hình, thật không ngờ lại có người nạp tiền vào game đánh bài.

"Không còn cách nào, tại tôi đâu có đậu hạnh phúc* đâu, hơn nữa..." Cô chiêu cho tôi xem kho trang bị của cô nàng: "Cô không thấy trang phục của nhân vật của tôi rất đẹp sao? Có đồ đẹp thì tôi sẽ đánh đâu thắng đó."

(*) Đậu hạnh phúc (hay "happy beans"): là một trong những đạo cụ cơ bản nhất được sử dụng trong trò chơi QQ "Đấu địa chủ".

Ý tôi là, mặc đồ đẹp với khả năng chơi bài liên quan với nhau dữ chưa?

Tuy không hiểu được suy nghĩ của con nhà giàu, nhưng tôi vẫn giúp cô nàng chơi vài ván.

"Cô đỉnh quãi đạn!" Cô chiêu rất hào hứng: "Sao mà cô đánh màn nào cũng thắng thế?"

Tôi vẫn không hiểu nổi, bộ trên đời có đứa chơi đấu địa chủ éo bao giờ thắng hả?

Tôi hiếu kỳ, bảo cô chiêu chơi thử một ván cho tôi xem.

Chẳng mấy chốc, tôi đã hiểu ra.

Người ta đánh con 3, thì cô nàng đánh xuống tứ quý.

Người ta ra cặp 5, thì cô chiêu lại quất con Joker.

Tôi sững sờ nhìn màn hình đầy tứ quý và hỏi cô nàng chơi phong cách gì thế.

Cô chiêu tự hào nói với tôi rằng đánh tứ quý sẽ nhân đôi số điểm, chơi như vậy lúc thắng mới kiếm được nhiều đậu hạnh phúc.

Nhưng cô có thắng được ván nào đâu cô hai!

Tôi âm thầm chê bai.

Cô chiêu cứ bám theo làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, nên tôi cài hẳn vào máy cô nàng plug-in gian lận để ván nào cô chiêu cũng quăng được nhiều tứ quý.

Nhìn cô chiêu đăng lên trang cá nhân khoe thành tích của mình, chắc hẳn cô nàng đã thấy hài lòng

6.

Một hôm, sau khi đi công tác ở nước ngoài về, tổng giám đốc chợt bảo tôi anh ta muốn nuôi thú cưng.

Chắc hẳn đó lại là một xu hướng mới khác của nhà giàu.

Tôi đương nhiên không có ý kiến, dù sao cũng đâu tốn tiền của tôi.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ được anh ta lại chọn nuôi ngựa.

Vào một ngày nọ khi tôi đang bận rộn làm việc, cảnh sát đã gọi cho tôi và bảo tôi đến đồn một chuyến.

Làm riết cũng nhờn, tôi quen cửa quen nẻo đi đến đồn cảnh sát, còn chào hỏi mấy chú cảnh sát mà tôi quen mặt.

Họ biết tôi (lại) đến đây vì sếp tổng nên chỉ tôi vào một căn phòng.

Vừa bước vào tôi đã thấy sếp mình đang cúi đầu ăn mắng.

Lúc gọi điện, chú cảnh sát đã kể sự tình cho tôi nghe, rằng sếp tôi dắt ngựa ra đường và gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự giao thông. Họ cũng nhận được một cuộc gọi tố cáo, nghi ngờ sếp tôi mua bán động vật hoang dã trái phép.

"Tôi mua nó thông qua phương thức chính quy mà." Sếp tôi tự biện hộ.

"Dù là chính quy thì cũng không thể dắt nó đi đi lại lại giữa đường giữa xá được, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?" Chú cảnh sát nghiêm nghị nói.

Trông lão sếp ủ rũ như trái cà tím bị héo trong tủ lạnh, anh ta cúi đầu, dáng vẻ dùng dằng đầy bất mãn.

Tôi thở dài, bảo lãnh cho ông sếp vừa chịu mắng đi về.

Đồn cảnh sát yêu cầu chúng tôi phải mau chóng đưa con ngựa đi vì nó gặm cắn khắp nơi, gặm hết mấy cái xe trong đồn của họ rồi.

Tôi hỏi sếp muốn giải quyết con ngựa như nào, thằng chả không nỡ nhưng vẫn dằn lòng bảo tôi.

"Quyên tặng sở thú đi."

Sở thú hết sức vui mừng và tặng cờ vinh danh cho tổng giám đốc, giám đốc sở thú cũng chụp một tấm ảnh cùng sếp tôi.

Tấm ảnh được treo ngoài chuồng ngựa, bên cạnh có ghi một hàng chữ: [Con ngựa này được tổng giám đốc của "Công ty TNHH Bất Động Sản Của Tôi" thành kính tặng.]

Sau khi mất đi thú cưng của mình, sếp tôi trở nên chán chường.

Với cương vị là một thư ký được trả lương cao, tôi quyết định đưa anh ta đi giải khuây.

Tôi dẫn anh ta đến một buổi đấu giá và nói với anh ta rằng đây là nơi người giàu hay chơi.

Sếp là một người sành điệu, tới nơi đã bắt đầu thấy hứng thú.

Đó giờ tôi không thích thú gì những thứ như này, lắng nghe người hướng dẫn giới thiệu về những vật phẩm đấu giá trên sân khấu làm tôi thấy buồn ngủ.

Để ý thấy tổng giám đốc đang chăm chú nhìn lên sân khấu, tôi định nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một tẹo.

Không ngờ, một hồi chuông chợt đánh thức tôi dậy.

"Nước mắt của giấc mộng bi ai, trên gương mặt điển trai. Nước mắt của giấc mộng sầu, lúc xưng vương trong lũng sâu."*

(*) Này là bài rap về tuyển thủ game á mọi người, nó dzô tri lắm, thề, giống mấy bài rap về game thủ trên youtube bên nước mình, "hải đăng gặp tôi sẽ trở thành hải dark" đồ đó.

Chếc tịt, sao tiếng nhạc chuông nghe như sát bên tai tôi thế nhỉ?

Tôi từ từ quay đầu sang và nhìn tên tổng giám đốc bên cạnh.

Anh ta đang ngủ say, chiếc điện thoại trong túi rung lên liên hồi.

Âm thanh trên sàn đấu giá đôi* không biết từ khi nào đã dừng lại, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai chúng tôi.

(*) Double auction: hình thức đấu giá mà trong đó, nhiều người mua và nhiều người bán thực hiện các gói thầu và trả giá đồng thời cùng một lúc.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuông điện thoại của gã sếp tôi vang lên.

"Gắng sức lên đi, bảo vệ pha lê và thành trì. Đợi đến thời cơ, sẽ cho kẻ thù một vết nhơ."

Tôi: "..."

Muốn từ chức quá.

Lần đầu tiên, tôi chọn cách lùi bước, gắng sức tạo khoảng cách với sếp và gắng sức để vờ như chúng tôi không quen biết nhau.

Tôi vốn đã biết gu của sếp như hạch, nhưng éo ngờ nó lại trẩu đến vậy.

Sếp cuối cùng cũng tỉnh dậy dưới ánh nhìn của mọi người.

Đầu tiên anh ta lấy điện thoại di động ra, tắt chuông rồi quay sang nhìn tôi, hỏi một cách vô tri vô giác.

"Cô ngồi xa thế làm gì?"

Nói xong thì nhìn xung quanh.

"Làm gì mà ai cũng đều nhìn hai mình thế, lẽ nào vẻ đẹp trai của tôi không thể nào che giấu được nữa?"

Làm bộ không quen thất bại, tôi thở dài cam chịu.

Nhân viên của buổi đấu giá đã đến gặp chúng tôi, uyển chuyển bảo rằng chúng tôi đã làm xáo trộn trật tự của sàn đấu giá và hy vọng rằng chúng tôi có thể ra về.

Sếp ra về với một gương mặt bất mãn, anh ta một mực đòi cho họ biết danh tính của mình.

Tôi thật sự không muốn bị mất mặt nữa nên bèn nói dối, dỗ anh ta quay về công ty.

7.

Sau khi kế hoạch đấu giá thất bại, tôi lại nảy ra ý tưởng là tổ chức tiệc cho anh ta.

Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, dù sao nhiệm vụ của tổng giám đốc cũng chỉ bao gồm ăn uống và bày ra gương mặt đẹp trai, đợi người ta chủ động đến bắt chuyện.

Được rồi, anh ta quả nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là tôi.

Tôi trông thấy gã bạn trai cũ của mình ở bữa tiệc.

Không biết gã đã đu bám được bà chủ nhà giàu nào mà đắp lên người toàn đồ hiệu.

Gã đê tiện này mang tâm thái dương dương đắc ý, vênh váo đứng trước mặt tôi.

"Thế nào? Không quen biết tôi à."

Tôi lười đáp lại, toan rời đi nhưng lại bị gã ngăn cản.

"Bạn học cũ gặp nhau không dễ, chi bằng ở lại ôn chuyện xưa nào."

Tôi liếc gã một cái: "Chúng ta đã chia tay trong hòa bình, anh đừng có rách việc."

"Tôi thì không nghĩ thế." Gã đánh giá tôi: "Giờ cô vẫn đi làm thuê cho người ta hả?"

"Tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh." Tôi không nể nang đáp trả.

Bạn trai cũ: "Đâu có ngờ trước kia cô học giỏi thế mà giờ vẫn còn đang bưng trà rót nước cho người ta."

Tôi: "Bưng trà rót nước cũng đỡ hơn phận chó chui gầm chạn như anh."

"Tống Kỳ, cô đừng có làm như mình cao giá lắm, " Bạn trai cũ châm chọc: "Thành tích cao có tác dụng gì, cuối cùng cũng đi làm trâu làm ngựa cho người khác."

"Anh nói cái gì đó?"

Tôi còn chưa kịp phản bác gã thì đã nghe thấy giọng của tổng giám đốc vang lên.

Sếp bước về phía chúng tôi với gương mặt u ám.

"Xin lỗi đi!" Tổng giám đốc bảo tên bạn trai cũ: "Xin lỗi thư ký của tôi."

"Anh là cái thá gì?" Gã người cũ tỏ vẻ khinh thường.

Tôi cảm khái, gã này đúng là có lớn mà không có khôn. Quấn lên mình hàng hiệu nhưng sao lại không nhìn ra sếp tôi cũng mặc toàn xa xỉ phẩm?

"Lời nói vừa rồi anh thốt ra rất thiếu tôn trọng người khác." Tổng giám đốc cau mày: "Mối quan hệ làm công ăn lương bình đẳng giữa tôi và cô ấy qua miệng anh lại bị biến tướng."

"Tôi còn tưởng là ai." Bạn trai cũ cười lạnh: "Hóa ra là ông chủ của cô!"

Gã tiếp tục nói: "Sếp cô che chở cô như vầy, nói không chừng hai người đã..."

"Bốp!"

Tôi tát thẳng vào mặt gã, cắt ngang những gì gã sắp nói.

Dù không rõ anh ta định nói gì nhưng chắc chắn chả phải thứ tốt lành gì.

Tiếng động vừa rồi hơi lớn nên có không ít người nhìn về phía chúng tôi, tôi để ý có một người phụ nữ đi giày cao gót bước đến.

"Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì sao?" Người phụ nữ ấy duyên dáng cười chào hỏi.

"Chị ơi, em..." Gã bạn trai cũ thấy cô ấy, sự kiêu ngạo hầu như biến mất hẳn.

"Còn ở đây làm bẽ mặt tôi nữa hả? Cút!" Cô ấy lớn tiếng quát tháo gã.

"Chờ đã, " Tổng giám đốc gọi gã lại: "Xin lỗi rồi hẳn đi."

Bạn trai cũ cúi đầu xin lỗi tôi một cách miễn cưỡng, tôi vui vẻ chấp nhận.

Kẻ làm vướng chân đã đi, bữa tiệc lại tiếp diễn.

Tôi theo tổng giám đốc đi xã giao chung quanh, bàn chuyện hợp tác.

Thấm thoát mà đã nốc vào không ít rượu.

Có lẽ tổng giám đốc nhận thấy tôi không được khỏe nên đã tìm cớ dẫn tôi rời khỏi bữa tiệc.

Anh ta định chở tôi về thẳng nhà, nhưng tôi quá choáng váng, muốn đi dạo cho khuây khỏa.

Sếp đi bộ cùng tôi trên lề đường.

Tôi mệt đến độ ngồi phịch xuống bên vệ đường, mặc kệ hình tượng.

Sếp ân cần cởi áo vest ra và khoác lên đùi tôi, anh ta bảo: "Cô đang mặc váy đó."

Tôi nói lời cảm ơn, không ngờ giây sau, anh ta ngồi xuống ngay cạnh tôi, không để ý trên người đang khoác lên một bộ đồ rất đắt tiền.

"Tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải anh ta." Tôi nói.

"Loại người đó vẫn nên hạn chế gặp thì tốt hơn." Tổng giám đốc nghiêm túc.

Dưới ánh đèn đường, nhìn vẻ mặt chân thành của tổng giám đốc, tôi bỗng nổi hứng muốn tâm sự với anh ta.

Tôi hỏi anh ta: "Tôi muốn kể cho anh quá khứ của tôi, anh nghe không?"

Tổng giám đốc lập tức gật đầu.

Tôi bật cười: "Mua hộ tôi một chai nước với."

Tổng giám đốc nhanh chóng mua về và đưa nó cho tôi.

Tôi áp chai nước lạnh vào má, chầm chậm kể: "Trước đây khi tôi còn đi học, danh tiếng của tôi không tốt lắm, bởi vì tôi không thích giao du với người khác, tôi chỉ quan tâm đến việc học, nên mọi người đều nói tôi giả tạo."

"Cô làm đúng mà." Tổng giám đốc nói, "Chăm học thì có gì sai?"

Tôi mỉm cười, "Chăm học là đúng, nhưng học không phải là tất cả. Phải biết chủ động giao tiếp làm quen để tạo mạng lưới quan hệ, phải biết tham gia hoạt động để tích lũy kinh nghiệm. Nếu không sẽ giống như tôi, cho dù học tập tốt cỡ nào nhưng không tham gia hoạt động gì, điểm rèn luyện thấp nên không lấy được học bổng, tốt nghiệp rồi mà hồ sơ xin việc cũng không có gì để viết vào."

Tôi mở nắp chai, uống một ngụm: "Cho nên cuối cùng tôi đã chọn một công việc trái ngành để rèn luyện bản thân."

"Hèn gì bằng cấp cô giỏi thế mà lại đi làm thư ký cho tôi." Tổng giám đốc nói.

Tôi nhìn anh ta: "Làm thư ký cho anh cũng tốt mà, chí ít thì tôi đã trưởng thành lên rất nhiều."

"Thật ra tôi biết nhiều khi mình làm mấy trò dở hơi cám lợn." Tổng giám đốc cúi đầu, "Gây ra không ít phiền phức cho cô."

Dáng vẻ cúi đầu của tổng giám đốc trông hệt như chó con đang tủi thân.

Tôi vươn tay, sờ lên tóc anh ta: "Ít nhất thì anh đâu có làm chuyện gì xấu đâu! Hơn nữa tôi nhận tiền lương anh phát, hiển nhiên phải giúp anh giải quyết mấy cái đó rồi."

Tổng giám đốc cảm động nhìn tôi: "Cô tốt lắm luôn."

Thái độ của tổng giám đốc khiến tôi dễ chịu đi ít nhiều.

Dù sự xuất hiện của bạn trai cũ vào hôm nay khiến tôi nhớ lại những ngày tháng bị xa lánh khi trước.

Nhưng giờ đã có người chịu đứng ra bênh vực cho tôi.

Thật tốt quá.

8.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc đi làm, tôi đối mặt với nguy cơ lớn đến như vậy.

Công ty vướng vào một cuộc cạnh tranh đấu thầu mà đối thủ của chúng tôi có chiến tích hết sức lẫy lừng.

Sếp ngồi trong văn phòng, hai chân liên tục run rẩy và hỏi tôi phải làm sao.

Tôi cầm lấy tách cà phê trên tay sếp vì sợ rằng anh ta sẽ làm đổ xuống quần.

"Không ấy mình giật lấy con dấu của công ty bọn họ đi."

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như đang nhìn tội phạm: "Chiếm đoạt con dấu sẽ cấu thành tội cướp bóc và bị phạt tù dưới ba năm."

Tổng giám đốc thở dài: "Bỏ đi, tôi còn muốn thi công chức."

Tôi không hiểu sao anh ta ra làm ăn lâu vậy rồi mà còn đòi đi thi công chức, mà với chỉ số IQ đó của anh, anh nhắm thi đậu sao?

Nhưng đây không phải là điều đáng để tâm, quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để đối phó với đối thủ cạnh tranh.

Đối phương rất mạnh, bắt buộc chúng tôi phải nắm bắt được ý đồ của nhà cung cấp.

Công ty vẫn chưa rõ về thái độ của bên cung ứng nên đã tổ chức một bữa tiệc để nghe ngóng tin tức.

Trong bữa ăn, mấy lão già lừa đảo đó cứ mập mập mờ mờ, ỷ vào việc tổng giám đốc không biết trả giá nên cứ đòi tăng tiền.

Tôi đương nhiên phải tìm cách ép giá xuống, hạn chế tổn thất cho công ty.

Một ông trong số đó mất hứng, ông ta nhìn tôi: "Thư ký Tống có cái lưỡi không xương nhỉ?"

Tôi bắt gặp ánh mắt không có thiện chí của ông ta, bỗng thấy buồn nôn: "Tôi hơi quá chén, có lỡ lời thì mong mọi người bỏ qua cho!"

Ông già đó cười lạnh một tiếng: "Uống nhiều rồi, có cần tôi đặt phòng cho thư ký Tống nghỉ ngơi không?"

"Không phiền đến tổng giám đốc Phí đâu." Tôi lịch sự từ chối.

"Sao mà phiền được, " Ông ta tiến đến bên cạnh tôi, bàn tay bỉ ổi chạm vào đùi tôi: "Tính ra thư ký Tống có ngoại hình khá xinh đẹp? Có cần tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò không?"

Tôi chịu đựng cảm giác ghê tởm, định ngồi dậy để tránh khỏi bàn tay của ông ta.

Nhưng tổng giám đốc đã đứng dậy trước: "Tay ông để chỗ nào đó?"

Anh ta chỉ vào mặt lão già đó và mắng: "Ông không tự nhìn lại mình đi, già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ." Nói xong thì kéo tôi ra đằng sau lưng, che chắn cho tôi.

Vì sự trở mặt đột ngột này mà bầu không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng.

"Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, cần gì phải tức giận?" Một người nào đó có ý muốn giảng hòa lên tiếng.

Lão già kia điềm tĩnh hớp một ngụm rượu: "Chà, sốt ruột thế, lẽ nào cô ta là tình nhân của cậu?"

"Ông sủa cái gì đó?" Tổng giám đốc xông lên túm cổ lấy áo lão già đó: "Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ chút đi."

"Rồi sao nào? Định trở mặt với tôi hay gì, vậy tôi nói cho cậu biết, công ty cậu nằm mơ cũng không động được vào tư liệu trong tay tôi đâu." Ông ta tiếp tục nói chuyện gợi đòn.

Tổng giám đốc đang định ra tay thì bị tôi giữ chặt: "Thôi bỏ đi, chúng ta về trước."

Tổng giám đốc mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời tôi.

Chưa bị đánh nên cái miệng của ông ta vẫn chưa im: "Tôi thấy chắc hai người đã lên giường rồi nhỉ, trông sốt ruột chưa kìa?"

Tôi hít sâu một hơi, quay trở lại và đứng trước mặt lão già mất nết kia.

Ông ta hơi ngạc nhiên: "Sao nào, nghĩ kỹ rồi... Ưm!"

Tôi nhanh tay nhét cái giẻ lau vào miệng ông ta và đổ bát súp còn đang ăn dở lên đầu thằng già này.

Khi tôi ra tay xong xuôi thì mấy kẻ ngồi trên bàn ăn vẫn chưa phản ứng kịp.

Tôi nhân cơ hội kéo tay tổng giám đốc vội chạy đi, sau khi rời khỏi phòng ăn thì nghe thấy ông ta giận dữ gào thét.

Tổng giám đốc rất vui vẻ khi thấy tôi làm thế, ngay cả khi leo lên xe rồi mà vẫn còn cười.

"Há há há, cô không thấy mặt lão ấy lúc nãy đâu, đáng lẽ tôi phải chụp một pô làm kỉ niệm."

Còn tôi thấp thỏm hỏi: "Còn việc kinh doanh của công ty thì sao? Lần này còn chưa kịp đàm phán gì..."

Tổng giám đốc ngừng cười: "Tôi thực sự không muốn hợp tác với loại người này. Dù sao công ty cũng đang có kế hoạch tái cơ cấu, coi như nhân cơ hội này thu hẹp phạm vi đầu tư lại một chút thôi."

"Vừa rồi tôi đúng là có hơi bốc đồng." Tôi tự trách nói: "Chỉ muốn phát tiết mà chưa kịp nghĩ đến hậu quả."

Tổng giám đốc hỏi tôi: "Đã không?"

Tôi nhớ lại biểu cảm của cha già kia và thành thật gật đầu.

"Đã là được rồi, cho dù cô không ra tay thì một hồi tôi cũng đập lão một trận à." Sếp an ủi tôi: "Tôi ghét nhất loại người hay thích chối bỏ năng lực của phụ nữ, luôn có ý nghĩ áp đặt rằng phụ nữ đạt được thành tựu là nhờ vào thân thể và nhan sắc. Bản chất bọn chúng thối rữa dơ bẩn lại thích suy bụng ta ra bụng người, nhìn lũ đó là tôi chịu không nổi. Trên đời này thiếu gì cô gái thông minh, xinh đẹp và có năng lực cơ chứ."

Tổng giám đốc nói xong, chợt nhìn về phía tôi: "Tỉ như cô nè, siêu giỏi."

Không khí trong xe trở nên yên tĩnh đến mức tôi dường như nghe thấy được nhịp tim mình.

Là vì lúc nãy vận động, hay là do bản thân rung động.

Tôi cũng không rõ.

9.

Tổng giám đốc gần đây có chút kỳ quái, tự nhiên bớt đần đi.

Nhưng anh ta cứ hay nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không hiểu vì sao.

Hơn nữa, lúc nói chuyện với tôi còn ỏn a ỏn ẻn như thiếu nữ mới lớn.

Tôi hỏi tế nhị rằng anh ta có ý kiến với kỹ năng nghiệp vụ của tôi hay gặp phải vấn đề cột sống gì.

Tổng giám đốc nghe xong trợn mắt trắng: "Sao tôi có ý kiến với cô được?"

"Chứ vì sao gần đây anh cư xử ngộ nghĩnh thế?" Tôi hỏi.

"Nói thật nha, " Tổng giám đốc vẻ mặt bẽn lẽn: "Tôi muốn thành một "cúp pồ" với cô á."

Tôi: ???

Mặc dù không hay lướt mạng nên không thông thạo ngôn ngữ mạng lắm, nhưng tôi vẫn hiểu chữ "cúp pồ" này nghĩa là gì.

Tôi đau đầu nhức óc: "Tổng giám đốc, anh không muốn trả tiền lương cho tôi thì cũng đừng có nghĩ ra cách thức lạ đời này chứ."

"Tôi có phải loại người đó đâu," Tổng giám đốc biện minh cho bản thân: "Tôi thật sự muốn chúng ta thử bên nhau mà."

Tôi nhìn vào vẻ mặt đầy chân thành của tổng giám đốc, không nghĩ ra được lý lẽ gì để từ chối anh.

Quả nhiên, tấm lòng chân thành vẫn luôn là đòn trí mạng.

Nhưng tôi vẫn nói trước với anh ấy, đừng tưởng quen tôi rồi thì anh có thể ngừng trả lương cho tôi.

Sếp liên tục gật đầu, vui vẻ nói với tôi: "Hôm nay tan tầm, mình đi gặp bố mẹ anh nhé."

"Mình có hơi đốt cháy giai đoạn quá không anh?" Tôi nhớ đến mẹ của tổng giám đốc, người phụ nữ lần đầu gặp mặt đã ném cho tôi phiếu khuyến mãi.

Nhưng nếu tôi không đồng ý với anh thì anh lại nhìn tôi với ánh mắt chờ mong, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả công việc của tôi.

Vì hiệu suất làm việc, tôi đã đồng ý theo sếp về nhà.

Cha của sếp vẫn giống người thường, ông ấy tiếp đãi tôi nồng nhiệt và bắt tay tôi rất chặt: "Cảm ơn con rất nhiều vì chịu ở bên thằng con trai bác."

Tôi lúng túng rút tay lại.

Mẹ tổng giám đốc cũng ở bên cạnh, hiện tại bà không ngẩng mặt lên trời nữa nhưng nét mặt vẫn không vui: "Hừ, nghe nói kỹ năng đánh bài của cô không tồi."

Tôi khó hiểu nhìn mẹ tổng giám đốc, bà ấy đang nói chuyện với tôi sao?

"Tôi hỏi con bé nhà họ Lâm vì sao lại chơi được nhiều đậu hạnh phúc như thế, con bé nói là nhờ cô dạy." Mẹ tổng giám đốc ngập ngừng hỏi tôi: "Đánh ừn sao đó, chỉ tôi được không?"

Người giàu ai cũng thích chơi bài à?

Dù thấy khó hiểu nhưng tôi không dám hỏi, nghiêm chỉnh dạy cho mẹ sếp chơi bài.

Rất nhanh bà ấy đã say mê chơi game, cơm cũng không thèm ăn.

Cha của tổng giám đốc không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ bảo chúng tôi nhanh chóng ăn cơm.

Trên bàn ăn, tổng giám đốc nói thầm với tôi, thì ra trước kia mẹ anh thường chơi mạt chược quên cả thì giờ, cho nên trong nhà thường không đợi bà ấy ăn cùng mà toàn chừa phần lại cho bà ấy ăn riêng.

Tôi nhìn sang mẹ của tổng giám đốc, người đang say mê ôm điện thoại.

Vậy là giờ bà ấy đổi sở thích, từ chơi mạt chược sang chơi bài?

Ăn cơm xong, cha sếp tổng gọi tôi ra ngoài, tôi còn tưởng ông ấy sẽ cho tôi một xấp tiền giống như vợ mình và yêu cầu tôi rời khỏi con trai ông ấy ngay lập tức.

Nhưng nào ngờ được, người ta lại thở dài xa xăm, nói với tôi một câu:

"Con trai bác, đầu óc nó không được bình thường."

Tôi: ?

Ngay sau đó, ông ấy tiếp tục kể: "Con trai bác hồi nhỏ bị ngã đụng đầu nên nó hay làm ba cái trò dở hơi cám lợn chả giống ai."

Tôi gật đầu đồng tình.

"Vốn còn tưởng đứa như nó, cho không người ta còn chê." Phụ thân tổng tài nói, "Không ngờ, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ông trời bắt con không được chê nó."

Tôi chếc lặng.

Cha tổng giám đốc càng nói càng phấn khởi: "Nghe nói con tốt nghiệp trường danh tiếng, hẳn là gen nhà bác sẽ được cải thiện. Đúng rồi, con thích kim cương hay vàng, hôn lễ thích theo phong cách phương Đông hay Tây, bình thường ra đường lái máy bay hay đi Porsche?"

Tôi: ...

Tiến triển nhanh quá, hơn nữa, bình thường con toàn đi tàu điện ngầm thôi bác ạ.

Và rồi, dưới sự đốc thúc của cha sếp, tôi và sếp tổng mau chóng kết hôn.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi làm ở công ty, chuyện này nghe có chút khờ nhỉ?

Bạn tôi cũng hỏi tôi đã thành bà chủ nhà giàu rồi mà sao còn phải tự mình đi làm.

Có hai lý do.

Thứ nhất, nhà giàu họ hào phóng thật, nhưng tiền không phải của riêng tôi, không mang tính bền vững, nên tôi sẽ tiếp tục làm việc để kiếm tiền của riêng mình.

Thứ hai, có hôm tôi bị bệnh không đi làm được, tổng giám đốc chạy đến giã cho gã bạn trai cũ của tôi một trận rồi (lại) vào phòng tạm giam ngồi.

Chà, về tên thiểu năng nhà mình, không ở bên cạnh anh là tôi lại thấy lo lo.

Sau khi đi bảo lãnh anh về, sếp ôm lấy tôi và vùi đầu vào vai tôi, giọng điệu ủ rũ.

"Xin lỗi em, anh lại gây rắc rối nữa rồi."

Tôi an ủi anh: "Không sao mà, em biết gã đó bôi nhọ em nên anh mới làm thế, em không trách anh đâu."

Tổng giám đốc nghe tôi không trách cứ anh, vui sướng tả lại cho tôi cảnh gã bạn trai cũ bị anh đập.

Tôi bôi thuốc vào vết bầm tím trên mặt anh, nhìn vẻ mặt thèm được khen của anh.

Tôi chủ động hôn anh một cái.

"Ngoan, em thích anh lắm."

Mặt tổng giám đốc lập tức đỏ lên, anh nắm lấy tay tôi nói.

"Anh cũng thích em."

[Ngoại Truyện]

Sau khi sinh con gái, tôi bận việc ở công ty đến mức không có thời gian để chăm con.

Mẹ chồng cảm thấy mình có tài đánh bài nên đòi đi thi đấu, cha chồng đương nhiên phải đi theo.

Tôi đã định thuê bảo mẫu.

Nhưng tổng giám đốc xung phong nói mình có thể ở nhà chăm con.

Tôi tin anh.

Sau một thời gian quan sát, tổng giám đốc rất giỏi chăm trẻ.

Ngoài ra, ngày nào anh cũng livestream.

Anh nói với tôi anh ở nhà chán quá nên muốn phát sóng trực tuyến cuộc sống hằng ngày của anh với bé con.

Anh còn học được cách đọc bình luận như mấy chị gái livestream bán hàng.

"Cảm ơn đại ca Tiểu Tâm Tâm, nhấn theo dõi cho đại ca nè."

"Ai chưa nhấn nút theo dõi thì nhớ nhấn giúp em, nhấn nút theo dõi để khỏi bỏ lỡ buổi livestream nào nha."

"Các anh em, nhớ để lại bình luận 666* để được phát lì xì 666 đồng nho."

(*) 666: ngôn ngữ mạng xuất phát từ game, đọc trại âm của "牛牛牛" để khen "đỉnh" hoặc "trâu bò".

Lúc đầu, tôi mặc kệ anh chơi cho đã đi.

Nhưng đến khi con gái tập nói, câu đầu tiên thốt ra không phải là gọi "ba" hay "mẹ", mà là "đại ca 666", tôi quyết định ban hành lệnh cấm sếp tổng livestream.

Dù tổng giám đốc thấy tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Còn tôi lại cảm thấy may mắn vì đã loại bỏ được nguy cơ con mình sẽ phát triển lệch lạc.

Cô chiêu dạo này rất thân với mẹ chồng tôi, hai người còn hẹn nhau đi thi đấu chuyên nghiệp.

Đáng tiếc là đội chơi đã trục xuất hai người vì cả hai bị phát hiện xài plug-in hack game.

Thế mà cô chiêu chẳng hề tức giận, cô nàng nói: "Nếu người ta không cần mình thì mình tự lập đội chơi thôi."

Mẹ chồng gật đầu đồng tình.

Chẳng mấy chốc, "Đội Hack Game" đã ra đời.

Chiến đội thì có đó nhưng lại không tuyển được người, điều này khiến cả hai cuống cuồng lên.

Cô chiêu bảo: "Hay là mình treo thưởng đi, ai vào đội thì được thưởng nóng mười nghìn tệ."

Hai người có tiền đã nói là làm ngay.

Mới đầu thì không ai tin, dù sao nghe qua thì đây là chuyện chỉ có thần đằng mới làm.

Nhưng chẳng lâu sau, có người nhận được tiền nên đã lan truyền thông tin.

Đương nhiên, trong số đó cũng có thành phần seeding mà hai người bỏ tiền thuê.

"Đội Hack Game" theo cách này nổi lên như diều gặp gió, đánh được mấy trận liền.

Điều kiện tiên quyết là không có mẹ chồng và cô chiêu tham dự.

Với kỹ năng của hai người bọn họ thì có khi cả đội bị loại từ vòng gửi xe rồi.

Các đội viên cũng dỗ dành hai người, bảo đây chỉ là mấy trận đấu nhỏ, không cần tới hai vị quý nhân ra tay đâu.

Hai người bị nịnh đến sướng rơn, cho rằng mình đúng là át chủ bài của đội nên không thể dễ dàng ra đấu như vậy được.

Không được ra đấu, cũng không có cơ hội ra đấu.

Cả hai mờ mịt tiến thẳng vào vòng chung cuộc, giành được thắng lợi trong trận đấu xì tố quốc tế.

Tổng giám đốc nhìn hai người nhận giải thưởng trên sân khấu, ganh tị nói với tôi: "Bọn họ được người ta gánh còng lưng, đổi lại là anh chơi cũng sẽ nằm không giành giải."

Tôi mỉm cười nhìn anh: "Đang dịp vui vẻ mà sao anh lại đi cà nanh làm mọi người mất hứng hả?"

Tổng giám đốc xấu hổ cúi đầu.

Hứng thú với xì tố của cô chiêu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Gần đây cô nàng bắt đầu yêu đương.

Cô nàng kể tôi nghe về người ấy của mình với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Chị ơi, em cũng không biết anh ấy thích đi đâu hết, chị giúp em nghĩ xem, em nên dẫn anh ấy đi hẹn hò ở đâu?"

Tôi hỏi cô chiêu: "Anh ta có chủ động hỏi sở thích của em không?"

Cô chiêu lắc đầu: "Haiz, dù gì em cũng là người theo đuổi mà, em phải chủ động chứ."

Tôi vẫn nhắc nhở cô nàng: "Đừng tự hạ giá quá mức trước người ta, nếu không anh ta sẽ không biết trân trọng em."

Nhưng cô chiêu có vẻ chẳng để lời nói của tôi vào tai, không bao lâu đã khóc lóc gọi cho tôi.

"Chị ơi, chị đến đón em được không, em sợ quá."

Khi đó đã là nửa đêm, tôi bật đèn ngủ ngồi dậy, hỏi cô nàng đã xảy ra chuyện gì.

Cô chiêu nghẹn ngào kể lại sự tình.

Cô nàng nói nửa đêm bạn trai muốn ăn hoành thánh nên cô ấy đi mua cho hắn ta, lúc quay về, mới phàn nàn vài câu thì thằng kia đã bỏ cô nàng ngồi ngoài đường.

Tôi nén giận hỏi cô ấy đang ở đâu, bảo cô ấy đừng cúp máy, tôi đến ngay.

Cô chiêu khóc rất thảm thiết, lúc tôi đến, mắt cô nàng đã đỏ hoe.

Tôi ôm cô ấy vào lòng và an ủi.

Tôi hỏi: "Em có biết nhà hắn ta ở đâu không?"

Cô chiêu: "Anh ấy nói mình không có tiền trả tiền thuê nhà nên em để anh ấy ở nhà của em."

Tôi cười lạnh, dẫn cô chiêu đang cầm hộp hoành thánh xông vào nhà.

Tên này có vẻ đang chuẩn bị ngủ, mở cửa ra với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

"Cô là ai?" Anh ta hỏi bằng cái giọng cau có.

Tôi ụp hộp hoành thánh vào mặt anh ta: "Không phải cậu muốn ăn sao? Cho cậu ăn đủ."

Tên đó giận lên chửi đổng, bảo: "Cô đợi đó, tôi báo cảnh sát."

"Báo đi, " Tôi chả sợ hãi tẹo nào: "Báo cảnh sát, bảo cảnh sát đến xem giấy chứng nhận bất động sản, xem đứa nào không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu nhà đứa nào."

Khứa này lập tức tắt đài, nhìn thấy đằng sau tôi là cô chiêu, liền đổi giọng điệu.

"Em yêu, vừa rồi là anh sai, anh xin lỗi."

Tôi nắm lấy tay cô chiêu: "Hôm nay hắn ta dám bỏ em ở ngoài cửa được thì ngày mai dám đuổi em ra khỏi nhà, nếu em còn coi chị là chị thì lập tức chia tay với hắn đi."

Cô chiêu vẻ mặt rối rắm, nhìn sang tôi rồi sang bạn trai mình, cô nàng cắn răng: "Chị, em nghe lời chị."

Tôi rất hài lòng, nói với tên đó: "Bây giờ rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo cậu đột nhập nhà dân trái phép."

Hắn ta rõ ràng là không muốn, còn muốn xin cô chiêu tha thứ, nhưng tôi đã liên hệ với bảo an trong khu biệt thự.

Bảo an lườm hắn ta cháy xém, tên này không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu thua.

Khi hắn ta cuốn gói đi, tôi mới bảo cô chiêu.

"Nhớ phải khử trùng phòng ốc để mùi chó khỏi lưu lại trong phòng."

Cô chiêu mờ mịt chả hiểu gì: "Em không có nuôi chó mà!"

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn ta, lớn giọng nói: "Em không nuôi nhưng có chó mũi thính, nó ngửi được mùi tiền nên mới chạy đến."

Tôi thấy tên đó vấp chân và quay lại trừng mắt hung dữ với tôi.

Vừa đúng lúc, tôi nhặt hộp hoành thánh rơi dưới đất và ném tới, hết sức lễ độ nói.

"Đừng quên mất đồng loại của mình, đội ơn ạ."

Sau khi trải qua chuyện này, cô chiêu đột nhiên tỉnh ngộ, quyết tâm học tập chăm chỉ, phấn đấu thi công chức.

Lúc cô nàng thi đậu công chức còn làm tiệc ăn mừng, khiến cho sếp nhà tôi ghen tị không thôi.

Sếp tổng nói với tôi rằng anh cũng muốn thi.

Tôi cố gắng hết sức không muốn nói thẳng làm tổn thương trái tim yếu đuối của anh, đành uyển chuyển dỗ dành: "Có anh ở nhà, em thấy an tâm hơn."

Tổng giám đốc rất hưởng thụ, anh ôm lấy tôi và nói.

"Anh sẽ luôn ở bên em."

[Hết.] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lrg