sau khi hoán đổi thân xác với chồng, tôi đánh bạch nguyệt quang đến chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiệc cưới, bạch nguyệt quang của Tống Thời Xuyên công khai cướp hôn.

Nhưng cô ta không biết tôi và Tống Thời Xuyên đã hoán đổi thân xác.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã tát vào mặt cô ta.

"Sắc mặt của cô không tốt lắm, để tôi chăm chút cho cô thật tốt!"

Tống Thời Xuyên bên cạnh cười khúc khích:

"Vợ tôi quá uy vũ, quá ngầuuu!"
 

------------------------------------------------------------------------

1.
Yêu đương với Tống Thời Xuyên cũng được hai năm.

Cùng anh trải qua bao thời khắc khó khăn.

Anh cũng đã hứa cho tôi một đám cưới thật lớn.
Nào ngờ, tiệc cưới hôm đó, bạch nguyệt quang Thẩm Y Nhu không mời mà đến.

Cô ta mặc cùng một bộ váy cưới, trong ánh mắt long lanh tràn đầy thâm tình.

Ánh mắt bừng sáng nhìn chằm chằm Tống Thời Xuyên.

Đôi môi mỏng khẽ mở, tỏ vẻ đau thương bắt đầu màn kịch của cô ta.

"Anh Thời Xuyên, em biết trong lòng anh vẫn luôn có em."

"Kết hôn cùng cô ta là do anh đang giận dỗi em mà thôi."

"Chúng ta hãy cho nhau một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, được không?"

May mắn là trong phòng nghỉ không có nhiều người.

Ngoại trừ tôi và Tống Thời Xuyên, còn có mấy nhân viên của công ty tổ chức lễ cưới.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thẩm Y Nhu.

Haiz, cô gái này không cần mặt mũi nữa sao?

Năm đó khi nhà Tống xảy ra vấn đề, cô ta chỉ lo cho bản thân, chân như bôi dầu chạy nhanh còn hơn tên trộm.

Bây giờ lại không biết xấu hổ mà còn vác mặt đến cướp hôn.

Da mặt này của cô ta cũng dày thật đấy!

Nhưng cô ta làm sao có thể đoán trước được, nửa giờ trước, tôi và Tống Thời Xuyên đã tráo đổi thân thể.

Giờ phút này, anh Thời Xuyên của cô ấy chính là tôi, hóa thân thành đại lão nữ trang.

Đôi mắt lạnh như băng, đang nhìn chằm chằm cô ta.

Hận không thể xông lên cào mặt cô ta thành từng sợi củ cải.

Ai mà có thể bình tĩnh trong ngày cưới khi gặp phải chuyện như vậy chứ?

Tôi còn chưa lên tiếng, Tống Thời Xuyên đã nhảy ra trước.

"Thẩm Y Nhu, trong nhà cô không có gương để soi lại bản thân à? Nhìn bản thân trông có xứng đáng hay không?"

"Cô có ngực to hay mông lớn mà chạy đến hôn lễ của tôi để câu dẫn...chồng tôi?"

"Anh đã chia tay với em...chồng em đã chia tay ba năm rồi, ba năm rồi!"

"Da mặt cô dày như vậy đúng là rất cần giấu kỹ đi, cẩn thận bị lấy trộm làm áo chống đạn đấy!"

Cái miệng nhỏ mắng bla bla, nghe được khiến thể xác và tinh thần của người ta cảm thấy thật đã.

Nhân viên phục vụ tại công ty lòng cũng đầy căm phẫn.

"Sao nào, chia tay ba năm rồi mà như âm hồn bất tán, cô gái này là thuộc da trâu hay gì?"

"Chạy đến hôn lễ của người khác để cướp hôn, ghê tởm thật, thật đúng là một nhân tài!"

"Cái này thật đúng là kĩ năng của con trà xanh mà, diễn xuất thật tuyệt!"

Thẩm Y Nhu bị Tống Thời Xuyên và mọi người chửi thậm tệ đến nửa câu cũng không nói nên lời.

Sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên thất thanh khóc rống.

Kéo cánh tay của tôi lắc lư một trận.

"Anh Thời Xuyên, anh nói gì đi!"

"Anh cứ trơ mắt như vậy nhìn người đàn bà chanh chua này sỉ nhục em sao?"

Tống Thời Xuyên lập tức nhảy ra, vung tay đẩy tay cô ta ra.

"Nói chuyện thì nói chuyện, cô lôi lôi kéo kéo làm gì?"

"Trước mặt vợ của tôi....Vợ tôi là đậu hủ quý báu của tôi, cô cho tôi là người chết rồi sao?"

Ánh mắt anh nhìn Thẩm Y Nhu đầy sự khinh bỉ.

"Để bản thân không bị thiệt thòi là chuyện thường tình, chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cô."

"Nhưng hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

"Cô lại cố ý ăn mặc thành như vậy, thực sự làm cho chúng tôi tức nhịn không được, tôi hận không thể đánh cô được!"

2.
Thẩm Y Nhu hừ một tiếng, vẻ mặt bi thương nhìn tôi.

"Anh Thời Xuyên, năm đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Anh đã nói sẽ tha thứ cho em mà."

"Sao anh không nói lời nào? Anh yêu em, đúng không?"

Tống Thời Xuyên cũng đột nhiên quay lại nhìn tôi, oán hận trừng mắt nhìn tôi:

"Em là có ý gì đây? Đứng đây nhìn vậy thôi à?"

"Người ta bám lấy chồng mình...Trên mặt vợ anh đã biểu lộ rõ sự ghen tức, chả lẽ anh không ngửi thấy mùi là sao?"

Tình huống gì đây ?

Đây là mối tình tệ của anh, tại sao anh lại quay sang trách em?

Hơn nữa, đây là cuộc mâu thuẫn nội bộ.

Buổi tối về nhà rồi từ từ nói.

Dù sao bây giờ tôi cũng là tổng giám đốc nhà họ Tống, tốt xấu gì cũng phải nể mặt tôi chứ!

Nhìn thấy Tống Thời Xuyên đang còn tức giận, tôi vội vàng trấn an ôm vai anh, quay đầu cười híp mắt tỏ thái độ:

"Thẩm Y Nhu, đừng nóng vội, bà đây đang nghĩ nên mắng cô thế nào đây!"

Sắc mặt Thẩm Y Nhu khựng lại, nước mắt lập tức rơi xuống.

Tôi căn bản không muốn cho cô ta đường nào để phát huy, trực tiếp khai chỉnh.

"Anh chê em nói chuyện khó nghe à"

"Chủ yếu là người như cô, nếu tôi không chỉ thẳng mặt chửi, chỉ sợ cô nghe không hiểu!"

"Lúc trước là cô nói, người yêu cũ coi như đã chết. Chúng ta đoạn tuyệt với nhau, không bao giờ gặp lại."

"Hôm nay cô ăn mặc thành như vậy xuất hiện ở đây, không phải cố ý câu dẫn chồng tôi sao?"

"Gửi cho tôi những bức ảnh mặc đồ ngủ lục đen của cô ba ngày một lần, thật kinh tởm!"

"Tôi đã chặn nó, vì vậy cô lại đổi số điện thoại của mình và tiếp tục gửi. Làm sao? Bây giờ cô có chịu nhiều áp lực không?"

Cú đánh liên tục, Thẩm Y Nhu trực tiếp bị phế.

Nước mắt của cô ta tuôn ào ào, thống khổ đáng thương nói không nên lời.

Tôi rất muốn dùng đôi tất đã mang bao nhiêu ngày để tự tay mình lau đi những giọt nước mắt ghê tởm trên khóe mắt của cô ta.

Nhân viên phục vụ lễ cưới xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, có mấy người thậm chí vỗ tay.

"Chủ tịch Tống uy vũ!"

"Phẩm chất đáng gương mẫu."

"Hình tượng của chúng ta!"

Biểu cảm của Tống Thời Xuyên cuối cùng cũng dịu đi.

Anh nhướng mày cười yếu ớt với tôi, ghé sát vào bên tai tôi thì thầm:

"Vợ yêu, biểu hiện không tệ."

"Buổi tối có thưởng!"

Trong lòng tôi cười thầm, nhất thời chân có chút mềm nhũn.

Phần thưởng coi như xong.

Hãy để tôi ngủ một giấc bình yên.

3.
Nói đến nước này, hẳn là có chút tự biết đường cũng nên biết khó mà lui.

Nhưng Thẩm Y Nhu lại không.

Tống Thời Xuyên gọi bảo vệ, khéo léo mời cô ta ra ngoài, cô ta lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô ta như cái trụ cột, cắm chặt vào nhà có gỡ cũng không buông.

Tôi thật không hiểu nổi ai cho cô ta dũng khí để ngang nhiên cướp hôn như vậy.

Rõ ràng Tống Thời Xuyên đối với cô ta một chút tâm tư cũng không thèm ngó đến.

Tại sao cô ta có thể ngang ngược đến như vậy chứ?

Nếu như ba năm trước, cô ta có thể quay đầu lại, Tống Thời Xuyên sẽ nhất thời cảm động.

Dù sao năm đó, anh đã uống đến chảy máu dạ dày.

Lúc hôn mê bất tỉnh, trong miệng đều nhắc tới tên Thẩm Y Nhu.

Nhưng bây giờ, thời gian đã trôi qua và hoàn cảnh đã thay đổi, ngày nay không còn như trước đây.

Một người kiêu ngạo như Tống Thời Xuyên, sao có thể muốn một người phụ nữ đã bỏ rơi mình?

Thẩm Y Nhu lẩm bẩm một lúc lâu, tủi thân mà nói rằng:

"Anh Thời Xuyên , chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên."

"Anh đã nói mặc kệ em phạm sai lầm gì, anh đều sẽ tha thứ cho em mà."

"Anh đã nói nếu chúng ta chia xa, anh sẽ đợi em ở nơi anh đang ở."

Cô ta tức giận chỉ vào "Tống Thời Xuyên" mà nói:

"Vậy tại làm sao anh có thể cưới người phụ nữ này?"

Ai có thể xui xẻo như tôi cơ chứ?

Trong tiệc cưới của bản thân, bạn gái cũ của chồng lại đến phá đám như này.

Lòng tôi vừa cay và tức.

Nhưng tôi làm sao có thể dễ dàng nhận thua?

Tôi hết sức bình tĩnh mà nhìn Thẩm Y Như:

"Thẩm Y Nhu, lúc trước, tôi chỉ nói đùa thôi, cô không cho là thật chứ?"

"Suy cho cùng chuyện như này, tôi không phải là người duy nhất nói chuyện này với cô."

Nói xong, cô hung dữ nhìn Tống Thời Xuyên.

Tống Thời Xuyên Ngại cười ngại, lặng lẽ ghé sát tai tôi thì thầm:

"Chuyện nội bộ này, tối về nhà chúng ta giải quyết."

Tôi lặng lẽ nhéo anh một cái, đang muốn nói chuyện, Thẩm Y Nhu bỗng nhiên hét lên:

"Em biết, nhất định là Khương Niệm."

"Nhất định là do Khương Niệm ép anh!"

Vừa dứt lời, cô ta lập tức giương nanh múa vuốt nhằm phía Tống Thời Xuyên, hung hăng đẩy anh một cái.

Tống Thời Xuyên hoàn toàn không phòng bị, đụng vào bàn trang điểm.

Áo cưới màu trắng lập tức bị rách thành một mảng.

Anh bùng lên cơn thịnh nộ.

"Thẩm Y Nhu, cô muốn chết!"

Chấm dứt rồi.

Thanh danh đoan trang hiền thục của em xem như bị Tống Thời Xuyên kết thúc rồi.

Trước khi Tống Thời Xuyên hoàn toàn phát điên, tôi nhảy ra trước, hô to:

"Cô là con lợn béo phì ở nơi nào?"

"Dám đánh vợ tôi, xem tôi có lột da của cô ra không!"

Anh lập tức túm tóc Thẩm Y Nhu, giơ tay lên tát vang dội.

Bọn bảo vệ xông lên, sớm đè chặt Thẩm Y Nhu lại.

Cô ta kêu gào như giết heo, hoàn toàn mất hết dáng vẻ đoan trang lúc đầu.

"Thẩm Y Nhu, bộ dạng này của cô không được ổn lắm, nhưng rất phù hợp với loại trộm như cô!"

Tống Thời Xuyên ghé sát mặt tôi ở một bên cười trộm:

"Vợ thật lợi hại, trong chớp mắt đã xử lý gọn đẹp!"

Ý chí chiến đấu sục sôi, đang muốn tiếp tục phát huy, Tống Thời Xuyên bỗng nhiên kéo tôi một phen.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh.

"Vợ à, anh....bụng anh có chút đau..."

Tôi cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy màu đỏ tươi chói chảy trên áo cưới màu trắng.

Sự sợ hãi đã ám ảnh trong đầu tôi.

Hàng tháng kinh nguyệt của tôi thường đến không đúng ngày.

Lần này hình như đã trễ một tuần.

Lúc trước hoàn toàn không để ý.

Chẳng lẽ....

Tôi hoảng hốt ôm lấy Tống Thời Xuyên muốn chạy ra ngoài.

Thẩm Y Nhu lòng đầy căm phẫn chặn đường tôi.

"Anh Thời Xuyên, em đã nói rồi, sao anh lại cưới một người phụ nữ chanh chua như vậy."

"Thì ra là mượn mang thai để ép hôn !"

"Cô có thể cút đi chỗ khác một chút được không?"

"Rảnh rỗi thì liếm toilet đi, đừng ở đây tranh cãi nữa!"

Tôi không thể bình tĩnh được nữa nên đã đá vào bụng cô ta.

Thẩm Y Nhu quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn túm chặt chân tôi
.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô ta đột nhiên đứng dậy va vào trên người tôi.

Dưới chân lảo đảo, tôi và Tống Thời Xuyên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Vợ à , anh....anh đau..."

Thẩm Y Nhu khuôn mặt sưng húp như bánh bao, cười khặc khặc:

"Nếu như không có con, anh còn có thể cưới cô ta sao?"

4.
Ngày hôm đó, đám cưới bị hủy bỏ.

Cảnh sát bắt Thẩm Y Nhu.

Mà tôi thì luống cuống tay chân đưa Tống Thời Xuyên đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, xác định đã có thai .

Chết, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai.

Vừa dàn xếp ổn thỏa cho Tống Thời Xuyên, mẹ Thẩm Y Nhu bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ xông vào phòng bệnh.

Tống Thời Xuyên nằm trên giường bệnh yếu ớt nhờ tôi dìu dậy.

Bà ta thậm chí không thèm nhìn.

Vừa vào cửa liền kéo cánh tay tôi khóc lóc.

"Tiểu Xuyên à , con ngàn vạn lần phải cứu Nhu Nhu nhé?
Con bé còn nhỏ như vậy, nếu như có tiền án, cả đời này sẽ bị hủy hoại."

Mẹ Thẩm làm bảo mẫu ở nhà họ Tống gần 20 năm.

Nhà họ Tống gặp chuyện không may mới rời đi.
Nhìn bà ta hiện tại đeo vàng bạc đầy người, bộ dáng ăn mặc quý phái.

Những năm qua dường như trôi qua không tồi.

Giờ phút này vẻ mặt bà ta có chút lo lắng.

Nhất định là đã biết chuyện Thẩm Y Nhu đại náo hiện trường hôn lễ, đặc biệt tới cướp hôn.

Nhưng người Thẩm Y Nhu làm tổn thương chính là tôi.

Tống Thời Xuyên có tư cách gì thay tôi nói tha thứ?

Tôi bất động rút tay về.

Ánh mắt nhìn về phía mẹ Thẩm Y Nhu đầy khinh bỉ.

Mẹ Thẩm không biết tôi và Tống Thời Xuyên trao đổi thân thể, cũng không nhìn ra sự xa cách của tôi, tiếp tục bức hiếp:

"Các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên,là thanh mai trúc mã. Con là người hiểu Nhu Nhu nhất."

"Con bé chỉ là quá yêu con, thật sự không có tâm tư xấu nào khác..."

"Con hãy cho con bé một cơ hội, đừng so đo với nó nữa."

Tống Thời Xuyên bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:

"Đúng vậy, cô ta có thể có tâm tư xấu gì chứ?"

"Chỉ là muốn phá thai thôi!"

Sắc mặt mẹ Thẩm rùng mình, quay đầu hung hăng liếc Tống Thời Xuyên một cái.

"Chính cô thân thể yếu, đến đứa nhỏ cũng giữ không được, liên quan gì đến Nhu Nhu nhà tôi?"

"Nếu không phải tại cô, Tiểu Xuyên đã sớm kết hôn với Nhu Nhu rồi."

"Cô đáng đời! Đồ tiểu tam thối!"

"Ba mắng ai tiểu tam? Thử nói vớ vẩn nữa xem, có tin tôi xé nát miệng bà hay không?"

Tống Thời Xuyên tức giận đập xuống giường mắng to.

Đối với cái gọi là tiểu tam này, anh còn nhạy cảm hơn tôi.

Lúc nhà họ Tống vừa ổn định, Thẩm Y Nhu từng khóc sướt mướt trở về tìm anh.

Tống Thời Xuyên từ chối cô ta, đồng thời lúc đó cũng công bố thân phận của tôi.

Ai ngờ, Thẩm Y Nhu bịa đặt khắp nơi, nói tôi là người thứ ba chen chân.

Tin đồn khiến tôi không chịu nổi sự quấy nhiễu này, một lần nữa muốn chia tay với Tống Thời Xuyên.

Chính sự kiên trì của anh đã đưa chúng tôi đến ngày hôm nay.

Tôi trấn an mà ôm Tống Thời Xuyên vào trong ngực.

"Nếu con tôi có sơ xuất, Thẩm Y Nhu chính là kẻ giết người! Có tin tôi bắt Thẩm Y Nhu đền mạng hay không!"

Mẹ Thẩm có lẽ bị tiếng gào thét của Tống Thời Xuyên dọa sợ, quay đầu lại nước mắt lưng tròng nhìn tôi.

"Tiểu Xuyên, con nhìn xem con tìm được cái loại đàn bà chanh chua thế này sao?"

"Là dì nhìn con lớn lên, tốt xấu gì cũng là trưởng bối, cô ta làm sao có thể xứng nói chuyện với dì chứ?"

"Một chút giáo dục cũng không có!"

Tôi hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:
"Nửa đêm gửi ảnh đen cho đàn ông, cướp hôn trước mặt mọi người, xô đẩy phụ nữ có thai."

"Con gái của bà rất có giáo dục!"

"Ngoài ra, gia đình chúng tôi chưa bao giờ nợ lương bà."

"Một bảo mẫu mà thôi, bà lấy đâu ra tư cách tự xưng trưởng bối?"

Mẹ Thẩm mở to hai mắt, nhất thời có chút xấu hổ.

Nhưng tôi không muốn để cô ta đi.

Con gái bà biết rõ tôi mang thai, còn cố ý xô đẩy.

Đây căn bản là cố ý mưu sát có được hay không?

Cô ta lại không biết xấu hổ nhục mạ tôi!

Người như vậy không đi làm súc sinh thật sự là đáng tiếc.

Nếu con tôi không giữ được, tôi sẽ liều mạng với cô ta!

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, lời nói ra không còn chút tình cảm nào.

"Tôi và Thẩm Y Nhu đã sớm không còn quan hệ gì."

"Cô ta nên biết ơn rằng cô ta có thể sống đến bây giờ là nhờ sự bảo vệ của pháp luật."

"Nếu không, với những gì cô ta đã làm, bà nghĩ tôi sẽ giữ mạng sống cho cô ta sao?"

5.
Mắng mẹ Thẩm xong rồi, Tống Thời Xuyên ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái.

"Vợ à, thế nào? Anh lợi hại không?"

Tư thế anh ôm tôi rất ngang ngược.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị kẹt trong cơ thể tôi.

Cô vợ nhỏ 167 liều mạng đem ông chủ 186 kéo vào trong ngực, hình ảnh này ít nhiều có chút buồn cười.

Đơn giản, tôi đảo khách thành chủ, đem đầu của anh đặt ở trên ngực của tôi.

"Tống Thời Xuyên, đến đây, sờ bụng cho em, để em cảm nhận niềm vui của anh."

Vành tai Tống Thời Xuyên phiếm hồng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tựa vào lòng tôi.

"Niệm Niệm, cám ơn em. Cám ơn em đã cho anh cơ hội làm cha."

Tôi lúng túng cười ứng phó nói:

"Không cần cảm ơn, thật sự không cần cảm ơn!"

"Dù sao đứa nhỏ này còn phải tự anh sinh ra."

Ha ha, đúng vậy, bởi vì trao đổi thân thể, Tống Thời Xuyên đại khái phải trở thành người cha đầu tiên trong lịch sử tự mình sinh con.

Mà tôi cố trải nghiệm một phen cảm giác chua xót không đau làm mẹ đi.

"A?"

Tống Thời Xuyên sợ hãi hét một tiếng, sờ sờ bụng mình, lại nhìn tôi.

Tôi hạ quyết tâm, nếu anh dám nói muốn phá bỏ đứa bé này, tôi lập tức ly hôn với anh.

Kết quả tên ngốc này trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói:

"Tự mình gieo trồng, tự mình thu hoạch, không có vấn đề!"

"Đến lúc đó em nhớ kỹ phải hầu hạ anh thật tốt vào đấy!"

Ặc...

Nghĩ cũng thật lâu dài à!

Không thể không nói, chồng tôi có chút khí chất điêu khắc cát trên người.

6.
Bởi vì Tống Thời Xuyên bị thương không nặng, Thẩm Y Nhu chỉ bị tạm giam vài ngày.

Trong lòng chúng tôi đều có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được.

Ngày Tống Thời Xuyên xuất viện, Thẩm Y Nhu đã được thả ra.

Chúng tôi đắm chìm trong niềm vui được sinh ra một sinh mệnh mới,, cũng không muốn để tâm đến cô ta nữa.

Trong nháy mắt, Tống Thời Xuyên đã thay tôi mang thai tuần thứ 8.

Anh bắt đầu xuất hiện phản ứng mang thai nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái đó.

Cả người xanh xao vàng vọt, một chút tức giận cũng không có.

Bảo mẫu trong nhà thay đổi làm đồ ăn ngon, nhưng Tống Thời Xuyên một chút cũng không muốn ăn.

Sau khi mẹ và mẹ chồng tôi nghe vậy, đều tranh nhau muốn tới chăm sóc.

Cân nhắc đến việc tôi và Tống Thời Xuyên trao đổi thân thể, tôi vẫn để cho mẹ chồng tôi tới.

Nhưng ai biết, ngày đầu tiên mẹ chồng chạy tới đã cãi nhau với Tống Thời Xuyên một trận.

"Mẹ nói cho con biết, Khương Niệm, trong bụng con là đang mang thai cháu trai Tống gia chúng ta."

"Con cứ không chịu ăn cái gì, đứa nhỏ lấy đâu dinh dưỡng để phát triển cơ chứ?"

"Con là muốn cháu mẹ chết đói phải không?"

A, mẹ chồng cũng không biết người phụ nữ gầy gò trước mặt chính là con trai bảo bối của bà.

Tống Thời Xuyên tự nhiên cũng không nghĩ tới mẹ anh sẽ nói như vậy, tức giận nhất thời nhảy lên.

"Mẹ cho rằng con không muốn ăn sao? Ăn cái gì nôn cái đó, căn bản nuốt không trôi !"

"Nuốt không trôi cũng phải nuốt!"

Khí thế của bà cũng không hề thua kém.

"Nếu cháu trai của mẹ có mệnh hệ gì, con cứ đợi đấy."

Ặc...

Những lời này đều là mẹ chồng muốn nói cho tôi nghe.

Tôi đã gầy thành quỷ, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc nghĩ đến con trai của mình.

Nếu như, con sinh ra con gái thì làm sao bây giờ?

Tôi cảm thấy bị xúc phạm, nước mắt tôi lăn dài ngay lập tức.

Tống Thời Xuyên thấy tôi như vậy, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.

Ngạnh cổ còn muốn tranh chấp với mẹ chồng, bị tôi cản lại.

Trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng ta vẫn nhanh chóng kéo mẹ chồng qua một bên
.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Thời..Niệm Niệm trong lòng cũng không dễ chịu, ngày đêm nôn ra, ăn như nào cũng muốn nôn ra..."

"Có ai lúc mang thai mà lại không như vậy? Chỉ có nó yếu ớt!"

Bà lầm bầm, quay đầu định đẩy tôi ra ngoài cửa:

"Tiểu Xuyên, con là tổng giám đốc nhà họ Tống."

"Công ty nhiều chuyện như vậy, con không đi làm, cứ ở nhà mãi thì tính là chuyện gì?"

Lần này, Tống Thời Xuyên trực tiếp rống lên:

"Con đã như vậy rồi, cô ấy không ở nhà với con, còn đi làm gì nữa?"

"Mẹ đợi được thì đợi, không thể đợi thì đi nhanh lên!"

"Con bảo Niệm Niệm....Nói mẹ con tới chăm sóc con!"

"Khương Niệm Niệm!"

Bà tức giận đến mức môi đều run rẩy.

"Sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ con dạy con thế nào?"

Bà dạy dỗ xong Tống Thời Xuyên lại bi phẫn nhìn tôi:

"Tiểu Xuyên, khí thế trước kia của con đâu rồi? Nhìn vợ con bắt nạt mẹ như vậy sao?"

Ặc...

Thật muốn nói cho bà biết, con trai bà vẫn rất có khí thế a, hiện tại đang cãi nhau với bà.

Mà tôi mới là con dâu oan của bà.

Tôi đang cân nhắc từ ngữ, Tống Thời Xuyên lại thêm một mồi lửa.

"Con đã như vậy rồi, mẹ ngay cả một câu an ủi cũng không có, còn nói ra những lời khó nghe như vậy!"

"Mẹ làm tổn thương con, làm tổn thương tâm hồn con!"

"Người ta lấy con là làm vợ, không phải để bị khinh bỉ!"

Anh nói năng lộn xộn, không khống chế được.

Bà lập tức tức giận phất tay áo mà đi.

Tuyên bố cả đời này sẽ không bước vào nhà chúng tôi nửa bước nữa.

Haiz...

Cái này...hình như cũng không có gì không tốt...

Sau khi tiễn mẹ chồng đi, Tống Thời Xuyên ôm chặt tôi, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

"Niệm Niệm, thì ra phụ nữ sinh con phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy."

"Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi..."

Phải rồi.

Nếu như không phải chúng ta ngẫu nhiên trao đổi thân thể, hết thảy đều phải do em chịu đựng.

Người ăn không ngon là em.

Bị mắng cũng là em.

Tống Thời Xuyên chỉ cần thỉnh thoảng ân cần hỏi vài câu, cũng đã là một người chồng mẫu mực.

Cũng may, anh cũng không làm tôi thất vọng.

Tôi đưa tay lau khô nước mắt nơi khóe mắt anh.
"Không sao, Thời Xuyên, chỉ cần anh đứng về phía em, khó khăn như nào em cũng có thể chịu đựng."

7.
Sau khi mẹ chồng tôi bị Tống Thế Xuyên chọc giận, tôi nhanh chóng liên lạc lại với mẹ tôi.

Vẫn là mẹ ruột đáng tin cậy.

Vừa thấy con gái gầy như vậy.

Tử, đau lòng đến rơi nước mắt, làm sao còn nỡ nói một câu nặng lời?

Mới đầu Tống Thời Xuyên còn có chút nhăn nhó, nhưng ở chung không được mấy ngày, lập tức thân thiết với mẹ tôi.

Giọng gọi mẹ tôi thậm chí có vài phần nũng nịu.

Trải qua sự chăm sóc hết lòng của mẹ tôi, khẩu vị của anh dần dần tốt lên.

Cuối cùng tôi cũng có thể dành thời gian để xử lý công việc của công ty cho anh.

Tôi vốn là trợ lý của anh.

Các công việc của công ty cũng đều quen thuộc.

Có chút không quyết định được chủ ý, tôi lại gọi điện thoại xác nhận với Tống Thời Xuyên.

Mặc dù như vậy cũng lăn qua lăn lại đến hơn 10 giờ tối.

Đang bận đến đầu óc choáng váng, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm nũng nịu.

"Anh Thời Xuyên, em làm món ăn khuya anh thích ăn nhất, anh có muốn nếm thử không?"

Tôi theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt to lấp lánh chớp chớp của Thẩm Y Nhu.

Ngay lúc đó lòng tôi lại tức dồn dập như ngựa thúc mạng phi.

Người phụ nữ công nhận mặt dày, tôi cảm thấy đáng ghét vô cùng.

Chuyện lần trước tôi còn chưa tìm cô tính sổ, đã xem như pháp luật bảo vệ cô một mạng lớn.

Chẳng lẽ cô còn cảm thấy chúng ta có thể khôi phục lại tình cảm như trước đây?

Cô thật sự mặt dày không biết xấu hổ mà còn dám bò mặt đến đây.

Thẩm Y Nhu không hề để ý đến sự khinh bỉ trong ánh mắt tôi.

Hai tay chống lên bàn, cố ý hạ thấp người.

Cái gì đó dưới áo sơ mi cổ chữ V lộ ra.

"Chuyện lần trước là do em quá không bình tĩnh, em thật sự phải nói một tiếng xin lỗi với anh."

"Em chỉ sợ anh bị Khương Niệm lừa."

"Hiện tại cô ấy mang thai, nhưng đứa bé trong bụng không ổn. Anh Thời Xuyên, chúng ta có phải..."

Gì chứ!

Người phụ nữ này có phải có bệnh hay không?!

Có bệnh thì đi khám đi, tôi cũng không phải bác sĩ thú y.

Làm ơn, Tống Thời Xuyên là người mà!

Anh thà chết đói, cũng không muốn cho heo thức ăn !

"Thẩm Y Nhu, đứa bé trong bụng cô ấy không ổn định không phải là nhờ công lao của cô hay sao?"

Tôi tức giận trừng mắt liếc cô ta một cái, thật sự không muốn lãng phí thời gian với loại người như vậy.

"Nơi này không phải là nơi cô được phép tới. Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận..."

Thẩm Y Nhu hoàn toàn không để ý đến sự chán ghét trong giọng nói của tôi.

Cô ta lắc lắc cái eo rồi đặt mông ngồi ở trên đùi của tôi, đưa tay ôm lấy cằm của tôi.

Nở nụ cười nham hiểm rồi thì thầm: "Vậy em nên đi đâu? Trong lòng anh sao?"

Gì chứ!

Lời tâm tình quê mùa này trong nháy mắt khiến tôi kinh tởm nói không lời.

Chịu đựng sự buồn nôn, tôi đưa tay ôm eo cô ta.

Mặt Thẩm Y Nhu lập tức đỏ ửng.

"Đàn ông đều là đồ hai mặt."

"Dù sao, vợ cũng không bằng bồ, bồ không bằng..."

Tôi nhếch môi cười khẽ, giơ tay tát một cái.

Cô ta nghệch ra, che mặt, khóc và nhìn tôi hoài nghi.

"Thời Xuyên, anh..."

Tôi lấy khăn giấy ra và lau lòng bàn tay sưng tấy và đau nhức của mình, tôi nhìn Thẩm Y Nhu một cách trịch thượng.

"Thẩm Y Nhu, cô vì không biết xấu hổ nên mới coi nhẹ bản thân như vậy sao?"

"Loại người dơ bẩn như cô, đương nhiên phải ném vào thùng rác rồi!"

Tiện tay cầm lấy đồ ăn khuya trên bàn, đổ hết vào thùng rác.

Giơ thùng rác lên, không nói hai lời trực tiếp trùm lên đầu cô.

"Cô xem, nó với cô trông cũng xứng đôi phết ha!"

A a a!

Cả tòa nhà đều là tiếng hét kinh thiên động địa của Thẩm Y Nhu.

8.
Kéo lê thân thể mệt mỏi vừa vào cửa, Tống Thời Xuyên lập tức liền nghênh đón.

"Chồng củabạn thân của em ngoại tình rồi."

"Buổi chiều cô ấy tới tìm anh, vừa khóc vừa mắng, mới được ba mẹ đón đi."

"Có thể phải chuẩn bị ly hôn rồi."

Chết tiệt!

Bạn thân mang thai 8 tháng rồi.

Bởi vì nguyên nhân thể chất, cả người sưng như quả bóng.

Tay và cánh tay ấn vào sâu như một cái hố, chân sưng phù đến ngay cả giày cũng không mang vào được.

Cả người tiều tụy đến không còn hình dáng.

Rõ ràng là con của hai người, tội lại để cho một mình bạn cô chịu.

Đáng hận chính là chồng bạn cô lại còn ngoại tình!

Đây rốt cuộc là loại rác rưởi gì thế?

Loại đàn ông cặn bã này sao có thể không biết xấu hổ lãng phí thời gian cả đêm của ba mẹ hắn?

Tôi tức giận vỗ một cái vào cánh tay Tống Thời Xuyên.

"Hử, đàn ông tính tình đều như vậy cả, chả có gì đáng tốt cả!"

Tống Thời Xuyên vừa định giải thích, bỗng nhiên hít mũi một cái.

"Bà xã, trên người em có mùi gì? Mùi nước hoa thật khó ngửi."

Anh giơ tay nắm lấy một sợi tóc trên vai tôi, lập tức ra vẻ kinh hoảng kêu lên:

"Sao còn có tóc của phụ nữ? Trên cổ áo còn có dấu son môi..."

"Em ở sau lưng anh đã làm chuyện gì vậy??"

Haiz...

Còn không phải tâm cơ bạch nguyệt quang của anh âm hồn bất tán.

Xem có kích thích hay không không biết, dù sao cũng rất ghê tởm.

Đang muốn giải thích, mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện, không nói hai lời liền kéo Tống Thời Xuyên đi.

Khi tôi thay quần áo xong lên lầu, nghe thấy mẹ tôi thấp giọng lẩm bẩm:

"Niệm Niệm à, mang thai là một cái hố của người phụ nữ đấy."

"Đàn ông ấy, đều là mèo thích ăn vụng."

"Nếu con giữ trong lòng không chịu tha thứ, cuối cùng cũng chỉ có thể ly hôn. Con nhìn người bạn kia của con xem, đã tám tháng rồi. Nếu thật sự ly hôn, cô ấy một mình phải nuôi đứa bé thì phải sống thế nào?"

"Có một số việc mở một con mắt, nhắm một con mắt liền đi qua. Chẳng phải hôn nhân chỉ là sống với nhau thôi hay sao? Miễn là tiền ở bên con, trái tim ở bên con. Cái khác, không cần phải quá tích cực đâu..."

Tôi đứng ở cửa, từng câu từng chữ rõ ràng tôi đều nghe thấy hết.

Trong lòng nổi lên một cơn đau , đau đến mức tôi không thể thở được.

Đó là lí do mà cô ấy đến một mình.

Bây giờ, cô ấy sẽ dạy lại cho tôi lí thuyết của cuộc sống đó.

Cô ấy không biết chữ, thân thể cũng không tốt, chỗ dựa duy nhất chính là người chồng của cô ấy.

Nhưng người đàn ông kia hiển nhiên không chịu nổi phần chờ mong này.

Mẹ tôi biết những tin đồn về bố tôi là sự thật.

Mẹ tôi biết mỗi một đêm bố không về, hẳn là bố đã ngủ ở trên giường của người phụ nữ nào đó.

Mẹ tôi thậm chí còn biết tên của những người phụ nữ đó.

Nhưng mẹ tôi lại thủy chung giả điếc giả câm.

Có lần, trên đường đưa tôi đến trường, mẹ nhìn thấy bố tôi ôm một người phụ nữ trẻ mua hoa bên đường.

Tôi tức giận muốn xông lên chất vấn bố.

Nhưng lại bị mẹ tôi giữ chặt.

Trong mắt có chút lệ quang chớp động, ánh mắt nhìn về phía tôi dĩ nhiên mang theo vài phần khẩn cầu.

Mẹ nói: "Niệm Niệm, con nhận lầm người rồi. Đó không phải bố con."

Dứt lời, lôi kéo tôi hoảng hốt trốn sang một bên.

Người ngoại tình đó lại cười vui, nghênh ngang đi qua cách chúng tôi không xa.

Mẹ tôi vẫn nén giận, một mình nuốt xuống tất cả khổ thủy.

Dùng nó để duy trì hòa bình bề ngoài, xây dựng cho tôi một gia đình có vẻ hoàn chỉnh.

"Chồng hai lòng nhưng cuối cùng vợ cũng phát hiện ra."

Ha ha,

Các bà vợ thật sự không biết sao?

Là do họ lựa chọn không biết mà thôi.

Tống Thời Xuyên vẫn cúi đầu chăm chú nghe, không nói một lời.

Vừa quay đầu nhìn thấy tôi, vành mắt nhất thời đỏ lên.

"Mẹ.. mẹ tới nói, mẹ biết suy nghĩ của con, mẹ nói cho mẹ con biết!"

Anh luôn luôn cao lãnh độc mồm độc miệng, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng ủy khuất chua xót này.

Tôi thoáng cái ôm Tống Thời Xuyên vào trong ngực.

"Mẹ, hai chúng con kết hôn không phải vì kết bạn mà sống."

"Sự kết hợp của chúng con đã được suy nghĩ cẩn thận."

"Cũng không phải nhất thời nóng đầu, xử trí theo cảm tính, cũng không phải khuất phục ánh mắt thế tục, cho rằng đến tuổi, nên tìm người kết hôn, sinh con nuôi chơi."

"Con cưới cô ấy chỉ vì con thực sự yêu cô ấy. Con muốn cùng cô ấy thưởng thức muôn vàn phong cảnh hoa nở, ve kêu, lá rụng, tuyết bay, muốn cùng cô ấy nắm tay vượt qua quãng đời còn lại dài đằng đẵng này."

"Cho nên, trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, bất kể là thân thể hay là linh hồn, con đều sẽ vĩnh viễn trung thành với cô ấy."

Đây là lời thề cầu hôn của Tống Thời Xuyên.

Mà nay, mượn miệng tôi, lại nói một lần nữa.

Nước mắt Tống Thời Xuyên trào ra, anh nhào vào lòng tôi nghẹn ngào nói:

"Lời nói kia anh thực sự suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi."

Anh nghiêm túc. Cám ơn anh vẫn còn nhớ rõ.

Thật sự mà nói, mẹ tôi có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Sự hoài nghi trong ánh mắt cũng không giảm đi bao nhiêu.

"Tóc và son môi..."

"Là Thẩm Y Nhu."

Tôi vừa dứt lời, Tống Thời Xuyên vụt một cái liền đứng lên, khóe mắt còn mang theo nước mắt.

"Người phụ nữ này sao lại bám dai như đỉa? Cô ta rốt cuộc muốn làm gì vậy?"

"Nếu không chúng ta trực tiếp tuyên bố phá sản đi, như vậy cô ta sẽ không quấn quít lấy anh nữa.."

Haizzz......

Dùng sự phá sản của nhà họ Tống để đổi lấy bình yên cho mạng sống của mình, mạch não này thực sự rất phi thường.

Không hổ danh là người đàn ông tôi nhìn trúng.

Một chữ: Tuyệt!

9.
Sau đêm đó, ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi dịu dàng hơn vài phần.

Đương nhiên, bây giờ tôi vẫn còn đang trong thân thể của Tống Thời Xuyên.

Con rể 「Tống Thời Xuyên」 này, xem như được mẹ tôi tán thành.

Mà Tống Thời Xuyên thực sự đang làm nũng dễ thương với mẹ tôi.

Thật là giống như một kẻ lừa đảo vậy.

Hiện tại khẩu vị của anh đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cân nặng tăng lên quá nhanh, bụng, đùi đều xuất hiện những nếp nhăn lớn.

Nhìn giống như da rắn, hết sức đáng sợ.

Ban đêm bởi vì bụng quá lớn, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Lại bởi vì vị trí thai tương đối gần bàng quang nên bị chèn ép, cả đêm thường xuyên phải đi vệ sinh.

Những điều đáng xấu hổ như tiểu gấp, tiểu nhiều lần và tiểu không ngừng xảy ra lặp đi lặp lại.

Thật sự rất hành hạ lòng tự trọng yếu ớt của anh.

Hơn nữa ăn uống còn phải kiêng kị rất nhiều thứ, lại làm cho anh ăn không ngon miệng.

Giai đoạn cuối thai kỳ, người béo lên không ít, nhưng vẻ mặt khổ sở quá.

Không có gì để thiết tha với cuộc sống lúc này.

"Thì ra phụ nữ mang thai đứa bé không dễ dàng như vậy...."

"Huhuhu..."

Ồ, có thể vì mức độ hormone thay đổi, bây giờ anh còn đặc biệt thích khóc.

Mẹ tôi và tôi đều cố gắng hết sức có thể.

Ngược lại mẹ chồng tôi, luôn chê anh đạo đức giả.

Chỉ có mấy lần thăm hai người chúng tôi đều nói những lời khiến chúng tôi không vui.

Tống Thời Xuyên cầm khăn giấy, khóc đến mức như hạt mưa rơi trên hoa lê.

"Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ chứ? Mẹ sao lại không có một..một chút đồng cảm nào"

"Con cũng sắp khó chịu muốn chết, mà mẹ còn nói những lời mỉa mai như thế!"

Haiz....

Có thể cô đã từng dầm mưa, sẽ không thể thấy người khác có ô.

Cuối cùng cũng đến ngày sinh như dự tính.

Lúc chuẩn bị an tâm sinh đứa bé, mẹ chồng tôi lại xuất hiện nói những lời lải nhải.

"Nhất định phải sinh tự nhiên."

"Niệm Niệm phù hợp điều kiện sinh tự nhiên, hơn nữa sinh tự nhiên tốt cho đứa bé. Đứa bé sinh tự nhiên chắc chắn sẽ khỏe mạnh hơn!"

Tống Thời Xuyên nằm ở trên giường và hét lên:

"Là con sinh hay là mẹ sinh? Chỉ nghĩ tốt cho đứa bé, con không phải là người sao?"

Mẹ tôi lặng lẽ đè bả vai Tống Thời Xuyên lại, quay đầu nói với mẹ chồng:

"Bà thông gia à, sinh tự nhiên quả thật rất nhanh hồi phục, đối với đứa trẻ cũng tốt."

"Nhưng con gái của tôi tôi biết, nó lá gan nhỏ, lại sợ đau, nhất định kiên trì không được..."

Ha ha.

Kỳ thật, tôi không phiền đâu.

Dù sao cũng không phải tôi sinh.

Nhưng mẹ tôi còn chưa nói xong, mẹ chồng trực tiếp cắt đứt bà.

"Lúc bà sinh cô ấy là sinh mổ sao? Lúc tôi sinh Tiểu Xuyên cũng không sinh mổ đúng không?."

"Người phụ nữ nào mà không như vậy? Chỉ có con bé yếu ớt thôi sao?"

"Hơn nữa, làm mẹ thì phải vì con, cái gì cũng phải vì con, tôi chưa từng thấy người mẹ nào ích kỷ như vậy."

"Chưa thấy qua người phụ nào không biết gì như vậy!"

Tống Thời Xuyên bỗng nhiên tức giận hô to:

"Con chính là loại mẹ ích kỷ như thế đấy!!"

Anh liếc mắt một cái nhìn thấy tôi nhàn rỗi đứng ở bên cạnh.

"Sao em lại đứng nhìn giống người xem kịch vậy?"

Haizz.....

Trong rất nhiều mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chồng không phải đều là người tàng hình sao?

Tôi chỉ làm tròn bổn phận đóng vai mà thôi.

"Con nói gì, là đẻ thường hay mổ thế?"

Tôi ngượng ngùng cười một tiếng:

"Vẫn là đẻ thường đi. Dù sao cũng có điều kiện này, đợi lát nữa kêu không đau đi."

Tôi ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói:

"Không phải mẹ nói không đau sao? Vừa hay em giúp anh trải nghiệm một chút đó."

Tống Thời Xuyên sửng sốt một chút, lập tức đĩnh đạc nói:

"Không sao cả, dù sao anh cũng không sợ đau."

10.
Tuy nhiên anh rất nhanh đã bị vả mặt.

Cổ tử cung mới mở một ngón tay, Tống Thời Xuyên cũng đã kêu thảm thiết.

Cả hành lang đều là tiếng kêu thảm thiết của anh.

May mắn tôi sớm có dự tính, sớm tìm một lý do đuổi mẹ anh về nhà.

"Đau...Đau...Đau..."

"Muốn chết....Muốn chết....Muốn chết...."

"Mau làm không đau cho lão tử, ta muốn không đau...."

Nhưng không đau, cổ tử cung phải nong đến 2 ngón tay, còn anh mới nong 1 ngón nên chưa làm được.

Tống Thời Xuyên kêu thực sự rất thê thảm, thế cho nên bác sĩ đối với phán đoán của mình đều sinh ra hoài nghi.

Cứ nửa giờ lại làm kiểm tra ngón tay cho anh một lần.

Vừa làm chỉ kiểm tra anh kêu càng vui vẻ.

Người nhà bệnh nhân lầu trên lầu dưới đều tới xem náo nhiệt.

Da mặt mẹ chồng mỏng, vừa nhìn tư thế này, liền oán trách vài câu giận dữ liền nhanh chóng rời đi.
Tống Thời Xuyên kéo tay tôi, nói chuyện chỉ còn vài hơi thở yếu ớt.

"Bà xã, nếu vẫn không đổi lại, chúng ta đừng sinh đứa này được không? Thật sự quá đau...."

"Làm phụ nữ thật khó..."

Huhuhu....

Tôi đang muốn an ủi anh vài câu thì trước mắt chợt lóe lên một tia sáng trắng.

Khi cúi đầu lần nữa, chúng tôi đã hoán đổi thân thể lần nữa.

Trong nháy mắt ai về vị trí nấy, Tống Thời Xuyên ngã túi bụi trên mặt đất.

Còn tôi, cầm lấy cây gậy tiếp sức gào khóc.

Tống Thời Xuyên quỳ gối bên giường tôi, lo lắng đến mức mặt trắng bệch ra.

"Mẹ kiếp, vì sao lúc này lại đổi lại?"

"Bà xã, em thế nào?"

"Nếu em đau quá thì cắn cánh tay anh đi."

Anh đưa tay lên miệng tôi.

"Cắn mạnh vào, không sao, cắn mạnh vào!"

Tôi đưa tay đẩy cánh tay anh ra, anh lại vội vàng đề nghị:

"Nếu không, em cứ việc hét lớn lên, giống như anh vậy..."

Tôi nhịn đau rên rỉ vài tiếng, Tống Thời Xuyên không hài lòng lắm.

"Em phải hét lớn tiếng một chút, lớn tiếng một chút mới giải đau...."

"Em còn muốn giữ mặt mũi!"

Tôi tức giận đấm anh một cái.

Tống Thời Xuyên cười nịnh bợ hôn lên trán tôi một cái.

"Không làm sao cả, anh đã làm mất hết mặt mũi của em rồi.

11.
Sau khi tiêm thuốc tê, bác sĩ nói sẽ giảm đau.

Nhưng vẫn đau muốn chết.

Tay Tống Thời Xuyên đều bị tôi bóp nát.

Đợi đến khi thắt lưng của tôi đau đến sắp gãy, cô y tá cuối cùng cũng đẩy tôi vào phòng sinh.

Tôi vốn không muốn hét lên, nhưng cổ họng của tôi căn bản không nghe tôi.

Cơn đau dữ dội đã đánh bại nỗi xấu hổ duy nhất mà tôi có.

Tôi hắng giọng, nằm trên giường gào thét rồi khóc toáng loạn.

Trong nháy mắt ý thức hỗn loạn, thậm chí muốn lăn xuống giường đẻ, ném đứa bé ra ngoài.

Hơn 40 phút sau, phòng sinh truyền đến một tiếng khóc nỉ non vang dội

Cô y tá bế một đứa bé đang còn nhem nhuốc đến trước mặt tôi.

"Một cô bé. 6 cân 4 lượng."

"Cũng xinh đẹp như em."

Nước mắt của tôi thoáng cái tuôn ra.

Trong nháy mắt nghiêng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy những vết rạn da trong bụng.

Lại nghĩ đến thịt thừa lỏng lẻo trên bụng.

Trong lòng tôi bỗng nhiên có chút buồn bã.

"Con bé rất xinh đẹp. Nhưng tôi không thể xinh đẹp được nữa."

Cô y tá kéo miếng vải vô trùng nhẹ nhàng che chân tôi lại.

"Ai nói? Mỗi một người mẹ đều là anh hùng, là xinh đẹp nhất."

Cô y tá vỗ nhẹ chân tôi.

"Biếg vì sao vết rạn da không bao giờ hết đi không?"

"Bởi vì nó là huân chương của mẹ."

"Nó muốn cho tất cả mọi người nhớ rõ làm một người mẹ không dễ dàng gì."

12.
Tôi vốn cho rằng sinh xong là xong việc, không nghĩ tới còn phải khâu lại vết thương.

Aaaaaaaaa!

Nỗi đau này hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Đau gấp 10 lần so với các cơn co thắt.

Tôi lại bắt đầu gào khóc toán loạn, cả người không ngừng lui về phía sau.

Y tá đành phải giữ tay đè tôi lại, phòng ngừa tôi lộn xộn.

Tống Thời Xuyên hiển nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của tôi.

"Y tá, vợ tôi làm sao vậy?"

"Không phải đều sinh xong rồi sao? Sao còn kêu?"

Tôi không nghe rõ câu trả lời của cô y tá.

Đau đớn làm cho giác quan của tôi đều có chút nhầm lẫn.

Chờ y tá nói tôi có thể đi, cả người tôi vẫn mơ hồ.
Vừa ra khỏi phòng sinh, Tống Thời Xuyên liền chạy vọt tới.

"Bà xã, em vất vả rồi, vất vả rồi."

Tôi cũng không biết người chồng này của mình lại thích khóc như vậy.

Trong nháy mắt vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa hạnh phúc.

Y tá mỉm cười dịu dàng:

"Ông xã này của em không tệ chút nào, vẫn canh giữ ở cửa phòng sinh chờ em."

Chúng tôi còn chưa vào phòng bệnh, giọng nói của mẹ chồng đã truyền ra.

"Một đứa bé gái cũng rất tốt, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đứa thứ hai."

"Đứa trẻ thứ hai nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu trai."

Tống Thời Xuyên chậm rãi đỡ tôi nằm xuống, quay đầu nhìn ánh mắt mẹ chồng, nghiêm túc nói:

"Mẹ, ý nghĩ muốn cháu trai của mẹ nên dừng lại đi, đừng nghĩ nữa."

"Chúng ta càng muốn tham lam điều gì điều đó càng khó xảy ra."

"Vợ con cũng đã phải chịu khổ rất nhiều rồi..."

Sắc mặt bà nhất thời không lo lắng:

"Vậy sao được? Không sinh được con trai thì cần cô ấy làm gì?"

"Cô ấy là vợ con, là người muốn sống với con cả đời, sao mẹ lại xem cô ấy là ích lợi để phục vụ cho niềm vui của mẹ được chứ?"

"Cô ấy sinh đứa bé này không dễ dàng bao nhiêu, không ai hiểu rõ hơn con."

"Nếu con không đối xử thật tốt với cô ấy thì làm sao con có thể xứng đáng với những gì cô ấy đã phải chịu đựng vì con ngày hôm nay?"

Anh bất ngờ bước tới ôm chầm lấy mẹ chồng, giọng có phần dịu đi.

"Mẹ à, hôm nay con mới biết được, thì ra năm đó mẹ vì chịu đựng nỗi đau đớn lớn nhường nào."

Mẹ chồng giật mình hồi lâu, khi mở miệng lại thì lời nói đã có chút nghẹn ngào.

"Làm ba chính là như vậy, trưởng thành, hiểu chuyện."

"Được rồi, mẹ già rồi, tư tưởng cũng theo không kịp, các con thích lăn qua lăn lại thế nào thì lăn qua lăn lại đi, mẹ cũng không quản nữa."

Mẹ chồng vỗ vỗ bả vai Tống Thời Xuyên, lại cười cười với tôi, xoay người đi trêu chọc đứa bé.

Chỉ là, trên khóe miệng của bà luôn có một nụ cười nhàn nhạt.

13 (Kết thúc)
Năm ngày sau, tôi thuận lợi xuất viện.

Với kinh nghiệm đã từng tráo đổi thân thể , Tống Thời Xuyên thiết thực cảm nhận được sự không dễ dàng của phụ nữ.

Vốn anh đối với tôi đã vô cùng tốt.

Nay trực tiếp hóa thân thành người chồng thê nô 24/24.

360 độ chăm sóc sức khỏe hàng ngày.

Mà sau khi nói chuyện ở bệnh viện, mẹ chồng cũng không can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi nữa.

Thay vào đó chuyên tâm nghiên cứu múa quảng trường.

Tôi và Tống Thời Xuyên cả ngày dính lấy nhau, hạnh phúc đến nổi bong bóng.

Lúc ôm cục cưng đi kiểm tra sức khỏe, chúng tôi lại gặp Thẩm Y Nhu.

Cô vẫn ăn mặc sang chảnh như xưa, tóc dài xõa ngang vai, khí chất cao quý.

Còn tôi, dáng người mập mạp, làn da vàng óng ánh.

Sự so sánh này thật sự có chút thảm thiết.
Có lẽ là nhìn ra sự buồn bã trong ánh mắt tôi, Tống Thời Xuyên trực tiếp cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt.

"Bà xã à, hãy tin tưởng ở anh, trong mắt anh em vĩnh viễn là đẹp nhất."

Anh vừa dứt lời, Thẩm Y Nhu bỗng nhiên sụp đổ kêu to lên.

"Đồ đáng ghét nhà các người! Các ngươi có còn là con người không?"

Ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung trên người cô ta.

Thẩm Y Nhu hiển nhiên cũng nhìn thấy chúng tôi.

Trên mặt cô ta lóe ra một tia không cam lòng cùng sự xấu hổ, xoay người luống cuống chạy khỏi bệnh viện.

Tôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng ngẩn người của cô ta.

Tống Thời Xuyên xoay đầu qua chỗ khác.

"Đừng để thứ dơ bẩn làm bẩn mắt em."

"Nhìn vào mắt anh này."

Tôi ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lóng lánh của anh.

Anh cười hỏi: "Thấy chưa?"

Tôi cười trả lời: " Thấy rồi."

Hoa nở bốn mùa.

Ba bữa một ngày.

Năm tháng bình yên đẹp đẽ cứ thế trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lrg