39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi ngạc nhiên khi nghe đến từ "anh hai" từ chính miệng Min chủ tịch phát ra, em thấy lạ liền lên tiếng hỏi

-Chú sao thế ạ?

-Yoongi ta là chú của con, ba con chính là anh trai của ta!

Park Jimin cũng theo đó mà lững người, gã vừa nhìn Yoongi vừa nhìn Min chủ tịch

-Ông nói ông là chú của Yoongi, nhưng lấy gì chứng minh!?

-Mẹ thằng bé tên là Kang Min-Hee phải không, bà ấy từng là cảnh sát nằm vùng vào những năm trước đây, khoảng 6 năm sau này bà ấy đã từ chức để tìm công việc khác mà làm và sau đó thì gặp được anh trai tôi Min Dong-hyun, hai người kết hôn và sinh ra Yoongi, nhưng mà vì mẹ Yoongi là cảnh sát ba mẹ tôi đã không chấp nhận bà ấy làm con dâu của Min gia, ba mẹ tôi nhiều lần gây khó dễ cho Kang Min-Hee, nên anh hai tôi thấy rất khó chịu, không muốn vợ mình chịu thiệt nên đã chấp nhận dọn nhà ra riêng để đến nơi khác sinh sống cho đến nay!

Nghe Min chủ tịch biết rõ hết mọi chuyện của ba mẹ, Yoongi lúc này mới dám tin đây là chính là chú ruột của mình, em khoé mắt ửng đỏ nhìn ông

-Chú thật sự là chú ruột của con sao?

-Là thật, ta chính là chú ruột của con!

Min chủ tịch xúc động lắm vì mình cuối cùng cũng đã tìm lại được con trai của người anh trai của mình, cũng đã 17 năm rồi đó

-Yoongi nhìn con rất giống với ba con đó, y hệt luôn chỉ khác một chút là đôi mắt của con thì lại giống mẹ, nó rất thuần khiết!

Min chủ tịch nhìn Yoongi chăm chú, càng nhìn em càng giống ba em y đút, nhưng có đôi mắt thì em lại giống mẹ, nó thuần khiết trong sáng làm sao còn xen lẫn cả sự kiên định

-Ba mẹ con khỏe không?

-Dạ...ba con mất được 6 năm rồi ạ!

Nhắc đến ba, Yoongi buồn bã cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, hai tay vò vạt áo hoodie cotton đến nhăn nhíu. Ngồi ở bên thấy em buồn, Park Jimin thương em lắm, gã cứ ôm em vào lòng an ủi mãi

-Mất...sao lại mất chứ!?

Nghe tin anh trai đã khuất, Min chủ tịch kích động nhìn Yoongi, viền mắt đỏ ửng nhìn em

-Dạ là bệnh ung thư, không thể chữa trị kịp thời nên đã không qua khỏi ạ!

Người đã khuất thì cũng không thể sống lại, Min chủ tịch cũng vội trấn tỉnh lại tinh thần, ông lau sạch nước mắt rồi ngẩn nhìn Yoongi

-Vậy mẹ con thì sao?

-Dạ...dạ mẹ con vẫn khỏe!

Nói đến mẹ, Yoongi càng thêm buồn tủi, giờ mẹ đang bị Park Jimin bắt nhốt, em không thể nói ra được chỉ lẳng lặng nói là bà vẫn khỏe thôi

-Vậy thì tốt, khi nào rảnh rỗi con đưa ta đi gặp mẹ con được chứ, ta muốn đưa con và mẹ con về Min gia gặp bà nội!

-Hả...nhưng chú nói là bà nội không thích mẹ con sao?

-Đó là mấy năm về trước, giờ bà ấy cũng đã hiểu ra rồi, bà nội đã chấp nhận mẹ con, giờ chỉ cần tìm được con và mẹ con đưa về để nhận lấy chức vị đại thiếu phu nhân và đại thiếu gia của Min gia thôi!

-Chú con nghĩ là không cần đâu ạ!

Yoongi vừa nói dứt lời, Min chủ tịch lập tức đứng dậy, ông cả quyết là muốn đưa em và Kang Min-Hee đi về Min gia để nhận lại thân phận thật sự mà mấy lâu nay đã bị bỏ trống

-Không được, Yoongi con chính là cháu trai cả của gia tộc Min, sau này là gì đi nữa con cũng sẽ chính là người thừa kế của tập đoàn Min Thị!

Em nhỏ giật mình trước cái đập bàn của Min chủ tịch, em liền ngay sau đó ngã lưng vào lòng Park Jimin mà trốn tránh cái bàn đang run lắc một hơi kia

-Min chủ tịch bình tĩnh, ông làm Yoongi sợ đấy!

Thấy Yoongi sợ hãi e dè nhìn mình, Min chủ tịch có hơi xấu hổ trước hành động này, ông vội cười tươi một cái xóa tan đi cái ngượng ngùng của bản thân

-Xin lỗi con, làm con sợ rồi!

-Không...không sao ạ!

Yoongi vội lắc đầu, em gượng cười nhìn ông một cái rồi mới quay sang nhìn Park Jimin đang ôm mình

-Yoongi đây là danh thiếp của ta, khi nào con và mẹ sắp xếp xong công việc thì gọi ta nhé, ta sẽ đến đón con và mẹ con về Min gia gặp bà nội!

-Vâng con nhớ ạ!

Em rụt rè cầm tờ danh thiếp ấy trên tay, nhìn nó một lúc thì liền đưa cho Park Jimin giữ giúp mình

-Chú giữ giúp con ạ!

-Được tôi giữ giúp em!

Park Jimin nhận lấy danh thiếp từ tay Yoongi, nhìn nó rồi mới bỏ nó vào túi áo vest đen

-Ba ơi!

Từ phía sau lưng Park Jimin và Yoongi, Belle phát ra giọng nói của người con gái, ai cũng đưa mắt ra nhìn cô ta đi đến gần Min chủ tịch

-Đồ nhà quê mày cũng ở đây!

Chát

Cái đánh mạnh vào vai thon, Min Yeeun bất ngờ hét lên một tiếng vì cơn đau từ vai, cô quay mặt lại nhìn Min chủ tịch

-Ba, sao ba đánh con?

-Nói chuyện cho phép tắt, đây là anh con đấy!

Min Yeeun trợn tròn mắt nhìn Min chủ tịch rồi lại nhìn Yoongi, cô ả không tin những gì mình vừa nghe liền xoay người lại hỏi rõ

-Ba nói gì thế!?

-Nói gì, đây là con trai của bác trai con, tên là Min Yoongi!

-Đồ nhà quê này là anh họ của con hả, ba có nhầm không!?

Min chủ tịch khó chịu khi nghe Min Yeeun cứ gọi Yoongi là đồ nhà quê, ông tức tối liền đánh mạnh vào bắp tay cô một cái đau điếng

-Ba đừng đánh con nữa!

-Vậy gọi cho đúng vai vế của mình đi!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro