CHƯƠNG 10 : Tôi thật sự thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vừa nghe vội vàng gật đầu, giống như chuyện này không liên quan đến cậu


“Theo như lời cậu nói nếu cậu không lên xe của tôi thì tôi nghĩ xe tôi sẽ không bị xước!” Park Jimin lại đi tới bên cạnh cậu.



“Tôi......tôi......tôi......” Cậu bị hỏi đến không tả lời được, từ từ lui về phía sau, lui đến sát vách tường mới dừng lại.


“Không phải cậu chỉ biết nói một chữ thôi đấy chứ?” Anh ép chặt hỏi cậu, nhìn người có biểu hiện biến đổi vô số lần trước mặt.


Cậu bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống tại chỗ, còn nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, tranh thủ lấy sự thương hại từ tổng thống :  “Tổng, tổng thống, tôi biết sai rồi, van xin anh, bỏ qua cho tôi đi......”


“Tôi đã nói chỉ cần cậu bồi thường chi phí sửa xe thì không còn vấn đề gì nữa!” Nói xong đỡ người đang quỳ dưới đất đứng dậy.


Cậu  khẩn trương nắm vạt áo mình hỏi “Tổng, tổng thống, chi phí sửa xe của anh hết bao nhiêu?”


“Gọi tôi tổng thống, xin hãy bỏ chữ tổng ở trước đi!”



Mẹ kiếp, tổng thống này cũng quá quy tắc, cậu đã rất khẩn trương mới nói nhiều hơn một chữ, vậy mà vẫn còn tính toán chi li như vậy?


“Tổng thống, xin hỏi chi phí sửa xe hết bao nhiêu?” Cậu lại hỏi lần nữa.

“Không nhiều lắm, hai trăm nghìn tệ!” Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cậu


“ Đm !  Hai trăm nghìn tệ? Anh định ăn cướp sao, chỉ có mấy vết xước kia mà hai trăm nghìn tệ? Anh chính là lừa đảo, lừa đảo ngay giữa ban ngày ban mặt thế à ? !” Cậu chất vấn.

Vừa nói xong cậu liền hối hận, tự trách mình sao lại nói như vậy?


Sau khi tâm tình trở lại bình thường, cậu nở nụ cười lấy lòng, chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi : “Tổng thống, có phải anh nhớ nhầm không? Có phải là hai ngàn tệ không?”


“ Cậu cho rằng tôi sẽ tính sai sao?”



“Chỉ có mấy vết xước kia sao lại nhiều tiền như vậy chứ?”



“Bởi vì đó là xe nhập khẩu, đương nhiên sẽ đắt như vậy!”



Chết Tiệt, không phải chỉ là tổng thống thôi sao, lại mua xe đắt như vậy. Không cần nghĩ cũng biết là tiền của dân chúng.




“Cái đó, tổng thống, có thể thương lượng một chút không?” Lúc này  cậu nở nụ cười  tươi như hoa hỏi.


“Nói!” Anh ngồi trên ghế sa lon, anh thật sự muốn xem người này sẽ nói gì.


“Hai trăm ngàn tệ tiền sửa xe có thể trả theo kỳ được không?” Cậu nói xong câu đó liền không dám nhìn anh.


“ Cậu nghĩ sẽ trả trong vòng bao lâu?” Anh ung dung nhìn cậu.


“Không lâu, hai mươi năm có được không?”


“Nếu như theo cậu tính toán chẳng phải đến khi xe tôi thành phế liệu rồi, tiền sửa xe này cậu không phải trả nữa không phải sao?”


Cậu vừa nghe tổng thống nói như thế, vội vàng mở miệng  : “Không, làm sao có thể như vậy chứ!”


“Tôi nghĩ thế này, cậu nghĩ sai rồi, tôi gọi cậu đến không phải để nghe cậu nói hai mươi năm mới trả hết tiền, hoặc là trả tiền sửa xe, không thì trực tiếp đến đồn công an đi!” Anh ngồi trên ghế sa lon thay đổi tư thế ngồi khác, bắt chéo hai chân.



Cậu vừa nghe nói đi đến đồn công an liền đi tới trước mặt anh khóc lóc :

“Tổng thống, tôi không muốn đến đồn cảnh sát, nếu tôi đến đồn cảnh sát thì đời tôi coi như xong, van xin anh, tôi có tiền nhất định sẽ trả lại cho anh, tôi làm trâu làm bò cũng sẽ báo đáp ân tình của anh, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không quên anh!”



Moá, nói xong những lời này, cậu mới nhớ tới, đây không phải là những lời thoại trong một vở kịch mà ti vi mới chiếu mấy ngày trước sao, không ngờ bây giờ cũng có lúc cần dùng.



Oa, Tôi thật sự là một người thông minh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro