CHƯƠNG 9 : Anh có gì đặt biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Min Yoongi, cậu chỉ cần thanh toán tiền sửa xe liền có thể rời đi!”


“Cái gì? Tại sao tôi phải thanh toán tiền sửa xe? Rõ ràng xe anh không phải do tôi làm xước, tôi sẽ không thanh toán tiền sửa xe!” Cậu trợn to mắt nói.

Sắc mặt Park Jimin nhất thời tối sầm, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt kia đủ chứng minh ranh giới của người đàn ông này.


Không có cách nào khác, ai nói cậu vừa nghe thấy liên quan đến tiền bạc liền không khỏi khẩn trương.


Sau đó, tổng thống thay đổi nét mặt, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt cậu : “Được, cậu nói không liên quan đến cô vậy bây giờ tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại lên xe tôi ngồi?”


Cậu nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của tổng thống thật nhanh, một giây trước còn tối sầm một giây sau lại nở nụ cười anh tuấn, khiến cho người khác không đoán được rốt cuộc sắc mặt anh ta ra sao?


Park Jimin nhìn người đứng trước mặt đang ngây ngốc, bất đắc dĩ đưa tay lên quơ quơ trước mắt cậu


Cậu bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ một lần nữa thét lên  :

“A...!!!A!!!...A!!!”


“Không cần kêu nữa, cậu muốn bảo vệ ở ngoài cửa xông vào nữa sao?” Park Jimin uy hiếp nói.

Cậu lập tức đưa tay bịt miệng mình nhìn tổng thống.

“Lời tôi nói cậu không nghe thấy sao?”

“Hả? Nói cái gì chứ?” Cậu hỏi lại.


“Xem ra cậu không nghĩ muốn giải quyết vấn đề!” Park Jimin ấn điện thoại.

“Buyng Wo, cậu vào đây, đưa người này ra ngoài!”

“Vâng, tổng thống!” Buyng Wo ở chỗ khác nghe điện thoại nói.

“Tổng, tổng thống, van xin anh, tôi muốn giải quyết......”

“Nhưng tôi không nhìn thấy thành ý của cậu!”

“ Tôi thật sự rất có thành ý!” Nói xong cậu không quên gật đầu.

Park Jimin lại nói qua điện thoại .


“ Buyng Wo không cần anh qua nữa!”

Cậu vừa nghe thấy tổng thống gọi điện thoại, trong lòng khẽ thở dài.

Min Yoongi lại hỏi :

“Tại sao cậu lại lên xe của tôi?”

“Tôi, tôi...chính là con chó mực.....đuổi tôi không chịu dừng, không có cách nào, tôi nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên đường liền leo lên!”

“ Cậu lên xe không chú ý, còn chứng kiến việc không nên nhìn, chuyện này muốn tính thế nào đây?”

“Tổng, tổng thống, tôi không nhìn thấy gì hết.”

“Thật sự không nhìn thấy?”

“ Không nhìn thấy!”

Anh, ở trên xe làm chuyện xấu như vậy lại còn ép người khác không được nhìn thấy, cái này chẳng phải bắt cậu nói dối sao? Mẹ kiếp, từ nhỏ cô giáo đã có dạy, nói dối thì mũi sẽ dài ra, nghĩ tới đây, Cậu liền đưa tay lên sờ mũi mình.

Park Jimin thấy động tác của cậu, thật sự rất buồn cười, vì vậy lại nói tiếp:


“Vì con chó mực đuổi theo cậu... cậu mới leo lên xe của tôi, xe của tôi liền bị con chó mực cào xước?”

Cậu vừa nghe liền vội vàng gật đầu, giống như chuyện này thật sự không liên quan đến cậu

“Từ lời nói của cậu tôi thấy nếu cậu không leo lên xe của tôi thì xe của tôi sẽ không bị cào xước!” Park Jimin lại đi tới cạnh cậu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro