CHƯƠNG 8 : Sợ đến ngốc nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin nhìn người trước mặt đùa giỡn nói: “Trước khi cậu lên xe ngồi , xe của tôi không có vết xước!”

“Tôi...tôi thật sự không biết, hoàng, hoàng thượng, tôi xin quỳ lạy người......” Thiếu chút nữa cậu thật sự quỳ xuống.


Park Jimin hơi nhếch miệng, nhìn người trước mặt đang trợn to hai mắt, thật giống như hai con ngươi sắp rớt ra ngoài, anh tự nhiên hiểu tại sao người trước mặt lại có biểu hiện như vậy.


“Nói thật, tại sao xe của tôi bị xước, cho cậu một cơ hội cuối cùng!” Giờ phút này Park Jimin thu lại nụ cười đùa giỡn từ nãy đến giờ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.



Cậu nhìn tổng thống đứng trước mặt hình như hơi tức giận, bất đắc dĩ không thể làm gì khác là nói thật.

“Chính là lúc tôi ngồi nghỉ bên đường ăn sáng, có một con chó mực muốn cướp của tôi...tôi thấy không có chỗ trốn liền lên chiếc xe đang dừng bên đường!” Nói xong, cậu vẫn không quên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tổng thống thế nào.


“Nói tiếp!”


“Con chó mực kia nhìn thấy tôi chạy lên xe, giơ chân cào lên trên cửa xe, trên cửa xe liền xuất hiện mấy vết xước kia.”


Cậu chuẩn bị tinh thần, nói hết những lời kia xong nhắm hai mắt chờ hoàng đế xử tội chết, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy cơ thể có bất cứ đau đớn nào.



Park Jimin nhìn người trước mặt  ngốc  nghếch trước mặt nhắm chặt hai mắt, đi lên trước muốn nhìn xem là nguyên nhân gì, không ngờ cậu lại đột nhiên mở mắt.



Cậu bị dọa đến nỗi kêu to lên :

“A!!!!......”



Bảo vệ trước của phòng làm việc nghe thấy tiếng hét chói tai từ trong phòng truyền ra liền cầm súng xông vào.



Park Jimin vừa nhìn thấy bảo vệ xông vào, vẻ mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng mở miệng nói:

“Đi ra ngoài đi!”


Bảo vệ nghe thấy tổng thống lên tiếng liền xoay người đi ra ngoài.


Giờ phút này cậu đang ôm trái tim bé nhỏ không ngừng đập loạn, lúc nãy thật sự dọa cậu hoảng sợ.


Cậu ngơ ngác đứng đó, cả người run rẩy, hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.



Park Jimin nhìn thấy biểu hiện kia của cậu thì khẽ cười nhưng trong chốc lát lại trở lại vẻ nghiêm túc.


“ Yoongi , Yoongi, Min Yoongi!!!......” Park Jimin lớn tiếng gọi.

Cậu phục hồi tinh thần, lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu:

“Tổng, tổng thống, tôi đã nói hết mọi việc, van xin anh, rộng lòng bỏ qua cho tôi.”


“Tôi sẽ không truy cứu!”


Cậu vừa nghe thấy tổng thống không truy cứu, lập tức cười như hoa, đi tới nắm lấy tay tổng thống :

“Có thật không? Tổng thống anh là người đứng đầu cả một nước, nói lời cần phải giữ lời!”


Park Jimin rút tay ra, quay về ghế ngồi trước bàn làm việc, nói tiếp  :

“ Yoongi, tôi còn chưa nói hết.”


Cậu  thấy động tác vừa rồi của tổng thống khiến cậu cảm thấy lúng túng, đặt tay sau lưng, nghe tổng thống nói như vậy nét mặt cậu liền trở nên kinh ngạc, vội vàng mở miệng :

“Cái gì?”


“ Min Yoongi, khi tôi nói chuyện không thích bị người khác chen ngang!” Park Jimin nhìn người trước mặt nói.


Mẹ kiếp, tổng thống thì ngon sao, nói chuyện còn không thích bị người khác chen ngang, cậu nói chuyện cũng không thích bị người khác cắt ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro