Chương 1 : Nhàn đợi hoa nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng nghe một câu chuyện như thế này, "Kiếp trước sau khi chết đi, thi thể tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị,khi bước qua sát tôi lấy tai che mặt, nhắm mắt vờ như không thấy; có người đứng lại từ rất xa, liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu chéo miệng ra điều thương cảm; có người không cầm lòng được, lấy một mảnh áo đắp lên thi thể tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng".

    Mạt Mạt nhất định là người mà kiếp trước đưa Tôi đi an táng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, dường như chút trí nhớ còn sót lại của kiếp trước đang thúc giục tôi.  Tôi và Uyển Nghi đã từng yêu nhau. Uyển Nghi quả là một cô gái tốt.  Cô ấy hấp dẫn tôi một cách bất ngờ. Tôi đã nghi rằng Uyển Nghi là người bạn đời ma tôi tìm kiếm.  Nhưng cuối cùng,  tôi và cô ấy, gặp nhau rồi chia ly. Gần nhau rồi lại chia xa. Cũng có thể,  Uyển Nghi chỉ là người qua đường kiếp trước đã khẽ liếc mắt về phía tôi,  hoặc cũng có thể, cô ấy chỉ là người tốt kiếp trước đã đắp cho tôi manh áo.  Cuối cùng thì nợ nhẹ tình mong.

    Thế là kiếp này, tôi và Uyển Nghi cũng có một khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm, coi như phúng viếng tấm chân tình mà kiếp trước cô ấy đã dành cho tôi,  Như vậy là đủ rồi.
     Tôi không mê tín, nhưng tôi lại rất tin vào duyên phận, tin vào kiếp trước.
     Giờ đây, bị Mạt Mạt giày vò, bị tổn thương, đón tình cảm của cô ấy, tôi đều không oán, không hận, nhất quyết không chịu từ bỏ, âm thầm chờ đợi, suốt đời mang theo...Chỉ bởi vì, kiếp trước, cô ấy đã chôn tôi.
      Cũng có thể, kiếp này, tôi không phải là người chồng trọn đời của Mạt Mặt, tuy nhiên, sợi dây tình cảm chắc chắn còn vấn vít lâu dài. Đó là điều mà tôi đã nợ cô ấy, món nợ bắt đầu từ kiếp trước. Kiếp trước, em đã chôn tôi. Vậy nên, đời này kiếp này,  dù tôi phải chịu bao đau khổ giày vò, tôi vẫn nhất quyết cho yêu em.
      Tình yêu đó, như một loại vũ khí sắc bén trong lòng ngực tôi, đã bị niêm phong mang dòng chữ "Cảm tâm tình nguyện",không thể chạm tới cũng không thể nhổ bỏ đi được. Cho dù bao nhiêu năm sau,  cho dù trải qua bao bãi bể nướng dâu, cô ấy vẫn có thể thao túng được tình cảm của tôi một cách dễ dàng.
    Mua hay nắng cũng là do em quyết định, tròn hay méo cũng là do em quyết định.
    Nhưng dù vậy, tôi cũng không than vãn nhiều, vẫn một lòng một dạ trân trọng mỗi lần gặp gỡ giữa tôi và em.
     Tôi chỉ muốn được báo đáp tấm chân tình của mình khi đã an táng tôi dưới tất đất nâu vàng của kiếp trước.
      Quá trình theo đuổi Mạt Mạt vô cùng vất vả, rốt cuộc chúng tôi cũng đã ở bên nhau. Tôi cứ ngỡ, mình luôn được đấng thần linh che chở,  nhưng lại không ngờ, sau nửa năm vui vẻ bên nhau, Mạt Mạt lại âm thầm biến mất.
     Cô ấy đã dứt khoát ra đi. Trong nhà, những đồ đạc có liên quan đến cô ấy đều được mang đi hết. Điều đó khiến cho tôi, trong một bữa sáng, sau khi tỉnh giấc, cứ ngỡ những chuyên đã trải qua với Mạt Mạt chỉ là một giấc mơ.
     Mới đêm qua thôi, khi hai cơ thể đang hoà quyện với nhau, cô ấy còn vít chặt lấy cổ tôi, đôi môi quyến rũ kia còn để lại trên người tôi những nụ hôn cháy bỏng. Lúc cao trào cô ấy còn hét gọi tên tôi,"Công Tri Hi! Công Trị Hi...Xin lỗi...Em xin lỗi!" Tôi cứ nghĩ,  đó chỉ là những lời nói vô thức khi đang lên tới đỉnh điểm của khoái cảm, chứ không hề nghi rằng, cô ấy đã sớm ngầm báo hiệu cho tôi về sự ra đi.
   10:5p -8/7-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc