Chap 1 Duyên kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   -" cậu trai , duyên kiếp của cậu sắp tới , món nợ này cậu nhất định phải trả , minh hôn phải minh hôn bằng không tất cả sẽ chết dưới tay quỷ dữ "

   Bà cụ đầu bù tóc rối , quần áo rách rưới giương đôi mắt trắng dã đầy quỷ dị ngước nhìn kim thái hanh , càng nói bà ta càng kích động cả người run bần bật như sợ hãi điều gì đó

  Kim thái hanh hay đi dạo vào ban đêm  để lấy nguồn cảm hứng mới cho bài thi tốt nghiệp của mình , mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi gặp bà cụ kì lạ này . Tính tình thái hanh rất tốt bụng và hiền lành mặc dù vẻ ngoài bà cụ có chút đáng sợ nhưng không thể để bà giữa trời lạnh liền nảy lên lòng thương xót tiến gần lại hỏi thăm

  -" bà ơi , bà lạnh lắm không , cháu đưa bà về nhà nhé " tay thái hanh nắm lấy bàn tay run rẩy của bà cụ

  -" ha..hãy quay về nơi đó , nó..nó đang tìm cậu , giết rất nhiều người , minh hôn là cách tốt nhất nếu không tất cả sẽ chết , sẽ chết aaaa " bà ta ôm đầu sợ hãi trừng mắt nhìn thái hanh

   -" bà nói gì vậy nơi đó là nơi nào "  bà ta la làng làm cậu vô cùng hoảng hốt

   -"  nhà họ điền , con quỷ con quỷ " bà ta nói xong xô ngã cậu xuống đất đứng dậy chạy đi mất . Thái hanh ngớ người nhìn bóng hình bà cụ khuất dần , bà ta nói quái quỷ gì vậy con quỷ nào ở đây mặc dù trong lòng không khỏi thắc mắc nhưng cũng cho câu chuyện của bà cụ kì lạ kia ra sau đầu . Bỗng nhiên sấm chớp dữ dội rồi đổ mưa lớn , thái hanh chạy xối xả trong mưa về đến nhà,mình mẩy ướt như chuột lột vội vàng vào nhà vệ sinh tắm rửa, thôi xong tối nay lại phát sốt nữa cho xem , cơ thể của kim thái hanh khác với người thường lúc nào cũng lành lạnh nên mỗi lần bị mắc mưa hay tắm quá lâu tiếp xúc với nước nhiều thì chắc chắn qua hôm sau sẽ sốt triền miên

   sáng hôm sau y như lời cậu,sốt gần 40 độ tay chân rệu rã mệt mỏi đến mứt mở mắt không lên gắn gượng lắm mới lấy được điện thoại để điện cho thằng bạn chí cốt của mình

   -" em yêu anh nghe đây " đầu dây bên kia phát ra giọng nói đầy trêu chọc

   -" mua thuốc hạ sốt cho tao , dậy không nổi " giọng thái hanh yếu ớt

   -" lại sốt nữa hả hôm qua mày lại đi đâu rồi mắc mưa nữa chứ gì , trời ơi tôi khổ cho cái thân đẹp trai này hết biết " phác chí mẫn trách móc, cái con người này một tháng có ba mươi ngày thì hết hai lăm ngày tên ôn dịch kia bệnh , sung sướng ở đâu thì không biết khổ đau thì đi tìm ta , thôi vì tình nghĩa anh em nên thái tử điện hạ ta mới cứu ngươi .

   Kim thái hanh và Phác chí mẫn chơi chung với nhau tận mười năm cả hai quen biết nhau từ khi thái hanh lên cấp ba rồi chơi chung với nhau , thân đến tận bây giờ măc dù là anh em chí cốt nhưng tính tình của cả hai lại hoàn toàn trái ngược thái hanh thì tốt bụng hiền lành nhường nhịn lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác còn chí mẫn thì đanh đá ngang ngược háo sắc được cái mã đẹp trai nên khối cô theo phải nói vô cùng đào hoa , ấy vậy mà cả hai lại hòa hợp đến lạ

   Phác chí mẫn đem cháo và thuốc đến tận phòng cậu rồi bảo cậu mau ăn cho nóng còn mình thì nằm dài ra sofa

   -" mày nộp bài báo cáo chưa "

   -" tao nộp rồi, định xin xỏ nữa chứ gì"

   -" phải đó em yêu , em là người hiểu anh nhất " chí mẫn cười tươi nháy mắt với cậu rồi chu môi hôn gió một cái

    -" hè này không định về quê à " y vừa chép lại báo cáo của thái hanh vừa hỏi , quả thật cũng vô cùng khó hiểu người nhà của kim thái hanh ban đêm thì điện thoại nói con mau mau về thăm nhà rồi đến sáng thì điện thoại lại bảo không cần về nữa

   -"mày cũng thấy đó cha tao cứ lập đi lập lại như thế không biết có nên về không "

   -" về thì về làm sao phải sợ lâu lâu mày phải làm chuyện chấn kinh cho ông bà già bất ngờ chơi , mà tao cũng thắc mắc tại sao cấm không cho mày về "

  -" làm sao tao biết , để coi thế nào đã "

  Đến tối cha thái hanh lại gọi đến,cậu cũng bắt máy như thường ngày vài câu hỏi thăm rồi bắt cậu về nhà thái hanh cũng thừa biết đến sáng mai ông sẽ gọi lại yêu cầu cậu không được về

   -"cha,rốt cuộc là có về hay không đến sáng mai ba lại gọi bảo con không được về " cậu càu nhàu , cứ mỗi lần như thế đến sáng gọi lại mắng cậu xối xả coi có oan ức không chứ , lần này cậu hỏi để coi có chắc chắn không

   -" gần đây cha bệnh , con mau về " nói xong cậu còn nghe ông ho lên vài tiếng.

    -" cha vẫn ổn chứ ạ , mai con về ngay sẽ mua một ít thuốc bổ cho cha " thái hanh lo lắng , cậu biết ông hay cảm mạo dù gì cũng đã lớn tuổi bệnh lặt vặc sẽ có , khổ nổi tính ông ấy lại cố chấp chả bao giờ chịu nghe cậu đến viện, bảo tốn tiền nên không muốn đi

     -" ừm ..về sớm nhé " ông căn dặn

     -" mẹ đâu rồi ạ "

     -" bà ấy ngủ rồi , con nghỉ ngơi sớm đi mai còn về , nhớ nhé phải về thật sớm "

     -" vâng "

   Thái hanh thở dài mệt mỏi nằm trườn trên giường cơn sốt đã giảm đi nhiều nhưng trong người vẫn còn mệt vừa nảy ăn xong liền uống cử thuốc lúc sáng chí mẫn mới mua hiện tại buồn ngủ vô cùng , cậu mệt mỏi thiếp đi . Đến giữa đêm điện thoại bỗng đổ chuông liên hồi thái hanh nhăn mặt mắng thầm trong lòng người nào đó thật mất lịch sự đã khuya như vậy còn điện thoại cho cậu , vớ tay lấy điện thoại bấm núc nhận

   -" thái hanh "

   -" um mẹ ạ " giọng cậu ngáy ngủ trả lời

   -" ngày mai cha con có kêu đừng về thì cứ ậm ừ nhưng cứ về nhé , ông ấy dạo này lúc nhớ lúc quên cứ nghe theo mẹ "

    -" vâng ạ con biết rồi , sao giờ này mẹ còn chưa ngủ muộn lắm rồi "

     -" mẹ sắp ngủ đây , lớn tuổi rồi nên khó ngủ , nhớ nhé mai con nhớ về nhé mẹ nấu nhiều món ngon lắm chờ tiểu hanh của mẹ về "

     -" dạ con biết rồi ạ , mẹ ngủ ngon "

  Do buồn ngủ quá nói chuyện với mẹ xong thì chìm vào giấc ngủ ngay , cậu cũng thấy lạ vì mẹ điện giờ này nhưng vì buồn ngủ quá nên cũng chẳng quan tâm mấy .

   Do tối hôm qua thái hanh có đặc sẳn vé xe lúc 9h hiện tại có thể mua một ít thuốc bổ và quà về quê cậu phải tranh thủ bằng không sẽ trễ chuyến ,đang đi thì cậu có điện thoại là ba kim

    -" mày không được về nghe rõ không hả " ông tức giận quát

    Thái hanh nhớ lời mẹ hôm qua dặn nên cũng ậm ừ nghe theo cha " vâng con biết rồi ạ " nghe cậu trả lời xong ông  liền cúp máy

   Cuối cùng cũng mua được, trên người cậu tay xách nách mang nên di chuyển có chút chậm chạp cũng mai vừa kịp lúc , để đồ trên xe xong cậu kiếm chổ ngồi , trên xe rất vắng chỉ có 5 người nên khá rộng rãi , thái hanh chọn chổ gần cửa sổ để ngồi ,  định sẽ tựa vào cửa ngủ một chút chuẩn bị nhắm mắt lại thì thấy bà cụ kì lạ hôm qua đứng bên vệ đường nhìn cậu chầm chầm cười lớn vẫy tay chào cậu do xe chạy trên đường cao tốc rất nhanh nên liền đi qua, cậu phải ngoái đầu về phía sau để nhìn bà , thì từ đâu một chiếc xe phân khối lớn đang chạy đâm sầm vào ,   bà cụ kia bị chiếc xe cán ngang người máu văng tung tóe,chỉ kịp nhìn tới đó thái hanh trờn tròn mắt vội vàng xoay đầu không dám nhìn , cậu sợ hãi đến hay tay run run hơi thở đập dồn dập mặt mài tái méc tựa lên ghế, điều cậu sợ là trước khi xe cán qua bà ấy đã quay đầu dòm cậu nở nụ cười quái dị . Xe đã chạy rất xa chổ đó nhưng thái hanh vẫn không khỏi sợ hãi mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy như suối , cố gắng trấn tĩnh bản thân phải bình tĩnh , xe bổng nhiên dừng lại ra là đến trạm xăng ở đây đông đúc nhiều người làm thái hanh bớt sợ hơn nhiều .

  Thôn cậu rất xa thành phố nên phải mất mấy tiếng đồng hồ mới tới , đường ở thôn rất nhỏ và khó đi xe lớn không thể vào được nên thái hanh chỉ có thể đi bộ , vừa đeo balo nặng ở lưng tay còn xách theo hai cái vali to đùng trời lại tối đường đi càng khó khăn hơn cậu phải đi bộ hết đoạn đường dài còn ngoằn ngoèo này sau đó qua một cây cầu thì mới tới thôn đoài đi bộ đã mệt đến thờ không nổi bụng còn đang biểu tình dữ dội khổ thân quá đi muốn về nhanh để ăn cơm cùng mẹ kim .

Đi được khoảng một đoạn đường dài thái hanh thấy có người đang ngồi sửa xe cậu như bắt được vàng cảm ơn trời phật rủ lòng thương mình liền chạy thật nhanh đến chổ người đàn ông

   -" chú ơi , c..chú ơ..ơi" cậu thở hổn

    -" cậu là ai , hình như không phải người ở đây " người đàn ông híp mắt ngước nhìn cậu từ trên xuống dưới

   -" cháu.. cháu từ thành phố về ạ"

   -"à ra là từ thành phố về ,tôi tên tư cứ gọi là ông tư nhựa, mà cậu về đây rồi thì đi đâu " ông tư cười vui vẻ nói

    -" dạ đến thôn đoài ạ , ông cho cháu đi nhờ một đoạn được không ạ "thái hanh mồ hôi nhễ nhại cầu xin ông tư

   Ban đầu ông ta cười nói với thái hanh nhưng khi nghe cậu nhắc đến thôn đoài gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc nhíu mày dòm chầm chầm cậu

    -" cậu có chắc là muốn đến đấy " ông tư dò hỏi

    -" vâng ạ , cha mẹ cháu ở đó " thái hanh lễ phép trả lời

    -" được , cho cậu đi nhờ nhưng xảy ra chuyện thì đừng bảo tại tôi "

   Thái Hanh khó hiểu nhưng cũng không hỏi lại giờ này còn hỏi gì nữa trễ như vậy nếu còn nói  chắc đến sáng cậu cũng chưa về đến nhà . Ông tư chở cậu một đoạn khá xa trên đường đi gió cứ rít nhè nhẹ các cành cây lay chuyển dữ dội , trời tối đen như mực cậu ngồi phía sau chiếc xe cảm thấy ơn ớn lạnh nhớ tới vụ tai nạn lúc chiều da gà tự nhiên nổi cả lên . Cuối cùng cũng đến được đầu thôn thái hanh vội chào tạm biệt ông không quên tặng ông một ít quà rồi nhanh chóng đi vào .

  Đã rất lâu Thái Hanh mới quay về đây tất cả mọi thứ đều thay đổi nhưng cậu có cảm giác âm u đến lạ rùng mình một cái vội vàng chạy nhanh

  Thái Hanh không biết rằng có một ánh măt phía sau luôn dõi theo cậu nở nụ cười hài lòng .

  Em quay về rồi tiểu hanh của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro