Chương 1 : Sắc Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Cổ Tử Yên, sinh ra ở Hồ Nam, một nơi tên gọi là Sơn Tử thôn. Năm tôi được sinh ra, không biết một nhóm người từ đâu đến, vào thôn tìm ông nội nói chuyện, đêm đó ông nội, ba tôi đã mang theo những người đó rời đi.

Và rồi...

Ông nội không bao giờ trở về, cuối cùng chỉ có một mình ba tôi trở về, đối với việc ông nội đi đâu, ba tôi không hề nhắc tới, thậm chí vì chuyện này còn cãi nhau với mẹ tôi, bà nội tôi từ đó về sau, cũng không nói tới.

Nơi ông nội đi và mất tích đã trở thành một bí ẩn. Tất nhiên, đây là những gì tôi biết sau này.

Buổi sáng thức dậy, tôi vừa dụi mắt vừa ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy ông già đầu hoa râm, bà nội đang nói chuyện với ông ta.

Bà nội gọi tôi đi qua, bảo tôi gọi ông ta là Mạnh gia gia, tôi nhìn thoáng qua, có chút miễn cưỡng gọi một tiếng.

Lúc ấy Mạnh gia gia liền nở nụ cười, bất quá nụ cười rất nhanh lại biến mất.

"Cổ bà bà, tính toán thời gian, Cổ Tam Tranh đi đã gần mười năm rồi." Mạnh gia gia nhìn chằm chằm tôi một hồi, lại nói với bà nội.

Kỳ thật lúc đó, tôi cũng không biết Cổ Tam Tranh là tên của ông nội, trong ấn tượng, tôi không có gia gia, chưa từng thấy qua ông ấy.

Lời này phảng phất giống như một cái gai, đâm vào cơ thể bà nội, bà run lên một chút: "Còn thiếu một tháng chín ngày là tròn mười năm. "

"Chẳng lẽ không có một chút tung tích sao?"

Trong giọng nói của Mạnh gia gia, cũng lộ ra một loại bi thương khó hiểu.

Bà nội chua xót cười :"Mười năm rồi, từ lần đó ra đi, cũng không còn tin tức gì nữa. Đây có lẽ chính là kiếp nạn của Cổ gia, nhất định là tránh không thoát. "

"Mạnh gia ta ngược lại ở đây mười năm, biết một ít chuyện." Tinh thần Mạnh gia gia phấn chấn nhưng trong đôi mắt đầy tang thương của ông, phảng phất như nhìn khắp tang thương trong nhân gian đến cùng lại bình tĩnh không sợ hãi.

"Những người mang mặt nạ quỷ kia lai lịch thần bí khó lường, ta nghĩ bà hẳn là cũng ít nhiều suy đoán ra một ít, bọn họ vì sao lại mang lão Cổ đi. Thực tế, lúc đó bọn họ còn mang người của sáu môn còn lại đi cùng."

Mạnh gia gia hít sâu một hơi, nói :"Về phần cụ thể muốn làm cái gì, ta không biết, bất quá ta suy đoán, bọn họ đang tìm một thứ, hơn nữa còn nhất định phải dùng lực lượng bảy môn của mình mới có thể lấy được đồ. "

"Thất môn!!" Bà nội nỉ non thì thầm, đối với hai chữ này mà nói, hình như có hồi ức, nhưng trong mắt lại là một mảnh mơ hồ, đại khái là nghĩ đến một ít chuyện đã từng.

"Những người mặt quỷ kia, đến tột cùng có lai lịch gì, vậy mà có thể..."

"Mười năm, ta cũng chỉ biết một chút manh mối, những người mang mặt nạ quỷ kia..." Mạnh gia gia hơi dừng lại, mới nói :"Đều là từ phía tây tới. "

"Phía tây tới?" Bà nội nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, giống như để ghi nhớ trong tim.

.....

Thời gian thôi đưa, mây trôi nước chãy thoáng chốc tôi mười tám tuổi, đã lên đại học.

Chuyện này phải bắt đầu từ một tháng trước kỳ nghỉ hè năm 1 đại học, người bạn cùng phòng tên Dao Dao mặt vốn mọc đầy mụn trên trán, đột nhiên lắc mình biến thành một mỹ nhân.

Một tuần trước, khuôn mặt của cô ta vẫn là làn da tối và có vẻ hơi xấu xí.

Muốn nói là phẫu thuật thẩm mỹ, kỳ thật cô ấy không có bao nhiêu tiền, nhưng tôi cảm thấy không có khả năng, tôi rất tò mò nhưng cũng không hỏi cô ấy nguyên nhân.

Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ khó mà kể, trong giấc mơ tôi nghe thấy một âm thanh u ám.

"Quỷ Chúc Hoa Đăng Kim Lân Quấn, Âm Quân Kinh Mộng Tam Canh Hàn. Dương nữ cẩn thị đế vương tháp, bạch cốt minh quan hợp..."

Trong giấc ngủ, tôi mơ hồ nghe được có một tiếng âm âm u u đang lẩm bẩm câu thơ cổ rất kỳ quái, nghe được cửa phòng xuất ra một tiếng kêu két chói tai, cửa chậm rãi mở ra.

Tôi tựa như nhìn thấy bóng dáng một nam nhân hướng tôi tới gần, tôi muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

Thân thể bị hắn từng chút từng chút áp chế, một cỗ khí tức âm lãnh nồng đậm đập vào mặt, tiếng thở trầm thấp vang lên bên tai, tôi sợ tới mức muốn thét chói tai, đôi môi lại bị hắn phong bế.

Trên cánh môi lộ ra chút lạnh lẽo, đầu lưỡi trơn trượt quanh quẩn giữa môi và răng, từng chút từng chút mở hàm, quấn lấy đầu lưỡi tôi.

Cảm giác môi lưỡi giao triền, làm cho tim tôi đập thêm, ý loạn thần mê.

Hai tay của hắn dọc theo cổ lan rộng xuống dưới, đi qua một mảnh tê dại, cuối cùng đến eo tôi dịu dàng xoa xoa.

Theo đầu ngón tay từng đạo dòng điện khuếch tán trên người, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, thân thể nóng bỏng như lửa đốt.

Đôi môi tách ra, hắn chôn đầu trên cổ tôi. Thân thể xụi lơ, trong lòng giống như bị mèo cào khó chịu, từng trận rên rỉ.

Vành tai lại bị hắn nhẹ nhàng cắn, một giọng nói ôn nhu tràn ngập từ tính truyền vào tai : "Phu nhân. "

Thanh âm của hắn giống như có ma lực, tôi tỉnh giác thức dậy.

Trong ký túc xá tối tăm, mơ hồ có thể nhìn thấy người khác đã ngủ say.

Trong lòng tôi có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn thấy Cổ Ngọc đang bừng bừng trên ngực mình, lại xuất hiện huỳnh quang rất nhỏ.

Đến lúc này, trong lúc mông lung, cảm giác có gió lạnh thổi qua cổ.

Tôi quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt trắng đáng sợ, đang mỉm cười với tôi.

Lúc đó, sợ tới mức mở to hai mắt thiếu chút nữa kêu lên, kết quả bị cô ta đưa tay che miệng lại, nhẹ giọng nói :"Là tôi, Dao Dao! "

Tôi tức giận nói một câu, "Đã mấy giờ rồi, hơn nửa đêm đi người khác. "

Dao Dao không trả lời, ngược lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, nói : "Tiểu Yên, làn da cậu tốt như vậy, nếu có thể gầy hơn một chút, nhất định so với hoa khôi trường mình còn xinh đẹp hơn. "

Mấy ngày nay ban ngày tôi không nhìn thấy Dao Dao, cô ta vừa nói như vậy tôi ngược lại nhớ tới, hỏi có phải là cô ta vụng trộm chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không?

Dao Dao nói căn bản không có dư tiền như vậy, không cần nói phẫu thuật thẩm mỹ, ngay cả mỹ phẩm giá bình dân cũng không có tiền mua.

Tôi càng thêm tò mò, không biết cô ta dùng phương pháp nào, dưới sự truy vấn, trong bóng đêm tôi nhìn thấy tròng mắt Dao Dao hơi chuyển động, nói : "Tôi dùng một loại mặt nạ! "

"Mặt nạ?" Vừa thốt lên vừa chăm chăm nhìn mặt Dao Dao.

Mày cong cong, mũi vừa thẳng thẳng, đôi môi hồng hào giống như cánh hoa hồng.

Nhất là làn da, giống như bạch ngọc, một chút tỳ vết cũng không có, thật sự quá đẹp.

" Đúng vậy! Tiểu Yên, để tôi giới thiệu cho cậu. Mặt nạ đó thực sự rất tốt, sử dụng chỉ trong ba ngày, mụn trên mặt của tôi đã được hoàn toàn biến mất, làn da sáng bóng."

"Trước kia những nam sinh trong trường không để ý tới tôi, hiện tại tựa như nô lệ quỳ gối dưới váy tôi, chỉ cần tôi nói một câu, bọn họ đều cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi."

Ngày hôm sau, Dao Dao liền một hai kéo tôi đến thẫm mỹ viện mà cô ta từng đến vào một tuần trước, ở trong khu phố B, trên cửa còn viết mấy chữ thẩm mỹ viện Hải Đường.

Cô ta kéo tôi như bay, bước chân tôi không kịp theo, liền ngã một cái, cổ ngọc đeo trên cổ rơi ra, tay bị trầy rướm máu, Dao Dao khom lưng giúp tôi nhặt ngọc, vừa chạm vào tay liền rụt trở về như bị điện giật.

Cô ta hét lên :"Tiểu Yên, ngọc này sao lại nóng như vậy! "

Tôi nghi hoặc đưa tay nhặt lên, nhưng cổ ngọc rõ ràng lạnh lạnh. Tôi nói không có.

Dao Dao lẩm bẩm một câu, nói có thể là mình sinh ra ảo giác.

Tiếp đãi chúng tôi là một người phụ nữ tên là Chu Mai, ở phía sau quầy trước máy tính còn có một người đàn ông, ngẩng đầu cười với chúng tôi, người này rất đẹp trai.

Chu Mai cho biết mặt nạ Hải Đường là tự chế, ngoài có collagen còn có các chất khác, có thể làm cho da hấp thu tốt hơn, không chỉ có thể bổ sung nước, hiệu quả làm trắng càng tốt.

Và ba ngày có hiệu quả. Lại khoe khoang khiến bao nhiêu nữ nhân tự ti tìm lại được sự tự tin, cứu vãn bao nhiêu cuộc hôn nhân thất bại, tôi ngắt lời Chu Mai bảo trực tiếp ra giá cả, Chu Mai nói giá cả hơi đắt, bất quá nhìn Dao Dao đứng bên cạnh, nếu như đắt lại nhìn Dao Dao ngược lại cảm thấy không hợp lý.

Tôi chỉ muốn tham khảo, dưới sự dẫn dắt của Chu Mai, cô ta giảm giá cho tôi các liệu trình tặng free liệu trình đắp mặt nạ, bảo tôi nếu hiệu quả quảng cáo giúp cho thẩm mỹ viện.

Tôi đến phòng bên cạnh làm các bước sạch da, sau đó vào một căn phòng nhỏ khép kín khác, bên trong có chút tối tăm, tôi nằm trên giường nghiêng mắt nhìn.

Tôi thấy một người đàn ông đứng trong góc. Người đàn ông này rất cao, chỉ là trong phòng rất tối, tôi thấy không rõ diện mạo hắn, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ hãi, bởi vì tôi luôn cảm thấy, bóng dáng kia đang nhìn tôi.

Chu Mai đi vào, trong tay còn cầm một tấm mặt nạ đã mở ra.

"Không cần khẩn trương." Chu Mai nhìn thấy sự thất thố và khẩn trương của tôi, nói mấy câu trấn an.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Trong bóng tối tôi không nhìn thấy trong mắt cô ta lóe ra ít khát vọng, tôi phát hiện mặt Chu Mai rất trắng, trắng đến mức không giống như người bình thường.

Nói xong, cô ta nhẹ nhàng chậm rãi dán lên mặt tôi, mặt nạ ướt sũng, nhớp nhác.

Một mảnh mặt nạ trong suốt mỏng manh, thật giống như một tấm... Da mặt.

Đắp mặt nạ, tôi lập tức cảm nhận được sự khác biệt, làn da mát mẻ, rất sảng khoái, loại mát lạnh này làm cho làn da khô của tôi tham lam muốn hấp thụ.

Nhưng không biết như thế nào, quá trình sau đó mơ hồ, tôi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, tóm lại, trời đã tối.

Sao khi xong, Chu Mai đưa cho tôi lọ tinh chất, có thể chống nắng, nói nếu thấy tốt thì nhớ quảng cáo cho cô ta.

Tôi liếc mắt một cái, sirum màu trắng sữa, hơn nữa nhìn qua dính nhớt sền sệt.

Lúc đi Chu Mai dặn dò, bình thường không nên dùng tay chạm vào mặt, lúc ngủ tận lực nằm thẳng ngủ.

Dao Dao không đi cùng tôi, lúc đưa tôi đến cửa bảo tôi đi trước, anh chàng đẹp trai ngồi sau quầy ngẩng đầu hướng về phía tôi mỉm cười.

Trong lòng tôi còn có chút kinh ngạc, Dao Dao thế nhưng cùng tên đó yêu đương?

Sau khi ra khỏi khu dân cư B, tôi tiện tay chặn một chiếc xe màu đen bên đường, tôi ngay cả giá cả cũng không hỏi, trực tiếp ngồi trên ghế phụ, nói một câu :"Trường Đại Học Hồ Nam!

"Cậu ta không đi cùng cô sao?"

Tài xế hỏi tôi.

Tôi nghe thấy lời này một chút liền sửng sốt, không hiểu tài xế nói lời này là có ý gì, tôi rõ ràng chỉ đi một mình.

Tên tài xế này đang ám chỉ ai??

Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tài xế xe, lúc này tôi phát hiện tài xế này tuổi không lớn, giống như các tiểu thịt tươi lại đeo khẩu trang.

Mặc dù hắn nghiêng đầu, nhưng tôi phát hiện ra đôi mắt của hắn không phải đang nhìn tôi, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh tôi.

Cảm giác khó hiểu của tôi dần sang hoảng sợ...

Vội vàng quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện ngoài cửa sổ xe, ánh sáng mờ nhạt không có gì, trong lòng có chút lạnh, tôi hỏi tài xế có ý gì.

Khẩu hình của hắn giống như trêu chọc tôi, cười khẽ, nói :"Tôi nhìn lầm, dưới ánh đèn đường kia có một cái bóng màu đen, tôi còn tưởng rằng là có người. "

Tôi lại quay đầu nhìn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt căn bản không có bóng dáng gì.

"Người đẹp, cô đây là đến nơi này làm đẹp? " Tài xế xe vừa chậm rãi khởi động xe, vừa hỏi tôi, tôi phát hiện hắn không giống như tài xế grab.

Trong giọng nói mang theo phù phiếm cùng tùy ý.

"Thẩm mỹ Hải Đường, soái ca, có phải anh cũng muốn đi không?" Đại khái là lúc mới bắt đầu người này cố ý trêu chọc, làm cho tôi có chút không thoải mái.

Nhưng không nghĩ tới vừa nói xong, hắn thế lại đạp phanh, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm tôi, con ngươi đen nhánh của hắn có chút nheo lại, lông mày cũng nhíu lại.

Trong một khoảnh khắc, hắn hỏi :" Không đùa. "

"Có vấn đề gì không?" Tôi lườm hắn một cái, bộ dáng hắn trở nên cổ quái, trong mắt lóe ra tinh quang, có chút kinh ngạc nói :"Cô không biết? "

Tôi bị lời này của hắn nói đến căng thẳng, biết cái gì!?

Hắn không nói gì, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt hắn dưới lớp khẩu trang trở nên rất kỳ lạ. Đến cổng trường đại học, lúc xuống xe, tài xế nghiêng đầu. Bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì?" Tôi nhíu mày, hỏi.

"Không có gì, chính là dặn dò cô, gần đây không nên ra ngoài, nếu có chuyện gì không ngại gửi số điện thoại cho tôi."

Hắn mang theo giọng điệu đùa giỡn, nhất là đôi mắt kia, tựa tiếu phi tiếu nhìn lại.

"Soái ca, anh lại muốn bắt chuyện qua cách này ."

Tôi không chút khách khí liếc mắt nhìn hắn, xoay người vào trường. Lúc này cửa ký túc xá đã sớm đóng lại.

Tôi đứng ở cửa kính phòng quản lý không ngừng gõ, không đến chốc lát, cửa sổ mở ra, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt tôi.

"Dì, mở cửa giúp cháu ạ?" Tôi cười hì hì nói.

Dì quản lý nhìn chằm chằm phía sau tôi, trong chốc lát nói với tôi :" Tên là gì? "

"Cổ Tiểu Yên, ký túc xá phòng 302!" Tôi vội vàng mỉm cười và nói.

"Nha đầu, đừng trách dì không nhắc nhở, các con đều là người nửa lớn nữa nhỏ, cũng đừng tùy ý chà đạp thân thể mình, không thì về sau hối hận." Nói xong, kéo cửa sổ nhỏ lớn hơn một chút, vươn tay ra.

Tôi nhìn theo mắt dì quản lý nhìn một cái, nhưng không có gì, liền nhìn thấy dưới gốc cây có một cái bóng đen kịt.

"Cảm ơn dì." Tôi đưa tay nhận chìa khóa, nhưng dì quản lý cả người bỗng run rẩy một chút, sau đó hoảng sợ mở to hai mắt nhìn tôi một cái, da đầu tôi lúc này tê dại.

"Dì, làm sao vậy!?" Tôi thăm dò kêu lên.

"Ah, không ... Không có gì..." Dì dụi dụi mắt, lại nhìn một chút, tiếp theo liền hòa hoãn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro