Chương 2 : Dao Dao chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sau khi trở lại ký túc xá, những người khác vẫn còn nói chuyện phiếm, nhưng vừa thấy tôi vào ký túc xá, ánh mắt bọn họ rất cổ quái, đều không nói lời nào, sau đó mỗi người nằm xong liền giả bộ ngủ.

        Tôi không muốn nói gì. Nằm trên giường ký túc xá lại có chút hối hận, hơn nữa dì quản lý biểu hiện rất kỳ quái, ánh mắt của bà ấy cố ý hoặc vô tình luôn nhìn phía sau tôi, còn rất sợ hãi.

        Tôi kìm lòng không được nghĩ đến tài xế grab đã nói có bóng đen dưới ánh đèn đường, trong lòng tôi nhất thời có chút sợ hãi.

      Sáng sớm hôm sau, tôi xuống ký túc xá gặp mấy người bạn cùng lớp, họ thấy tôi đều vội vàng kéo dài khoảng cách, một người trong số họ còn chỉ trỏ, nhỏ giọng ở một bên nói :"Mau xem mau xem, hôm qua tôi nói với các cậu chính là cô gái này, tôi nói với các cậu, tôi nghe người bạn ở túc xá chung nói, cậu ấy bị điên. ”

        Tôi nghe được lời này sắp tức chết, muốn đi qua lý luận, kết quả họ vừa nhìn thấy tôi đi qua, đều cúi đầu chạy đi.

     Tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, xông vào tìm mấy người bạn túc xá khác, Đường Tuyết San và Sở Tiểu Mi, hai người bọn họ vừa nhìn thấy tôi vào phòng học muốn rời đi, tôi dứt khoát chặn lại hỏi :"Các cậu tại sao trốn tránh tôi? ”

        Sở Tiểu Mi hướng tôi nặn ra nụ cười khô cằn, nói còn có việc, sau đó nhân cơ hội rời đi.

        Đường Tuyết San lúng túng đứng tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn tôi, chỉ cười cười nói không.

      Tôi hỏi không ra cái gì, ủy khuất muốn khóc, không biết từ lúc nào, người duy nhất trong ký túc Hữu Miêu ngồi ở trước mặt tôi, an ủi nói không có việc gì.

        Tôi hỏi cô ấy chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra với họ??

        "Cậu thực sự không biết?" Hữu Miêu nhìn chằm chằm tôi, thật lâu mới nói một câu : "Tôi biết Dao Dao cùng cậu là bạn tốt, nhưng cậu ta chết rồi. Chuyện này khiến mọi người sợ hãi."

       Cả người tôi đột nhiên cứng ngắc. Một luồng khí lạnh, từ phía sau bốc lên.

        Không, không đúng.

        Tôi ngẩng đầu, xúc động nói với cô ấy: "Sao có thể, một ngày trước cậu ấy vẫn sống? ”

        "Cậu nói cái gì?" Hữu Miêu sợ hãi nói với tôi, :"Tiểu Yên... đừng làm tôi sợ. Dao Dao .. Cậu ấy đã chết cả tuần rồi. ”

       Một câu nói làm cho toàn bộ đầu óc tôi như bị sét đánh.

        Dao Dao chết rồi? Chết cả tuần rồi?

        Không, không đúng!

        Một ngày trước, cô ấy vừa đưa tôi đến thẫm mỹ viện Hải Đường, cô ấy vẫn ổn.

        Buổi tối, tôi nằm trong ký túc xá, trong đầu lại rối bời, càng ngày càng cảm thấy sự tình không đúng, cũng mơ hồ có chút hối hận khi đến thẫm mỹ viện.

       Hữu Miêu nói Dao Dao đã chết, hơn nữa đã chết một tuần rồi. Nhưng sao có thể được! Ở cùng một chỗ với tôi chính là Dao Dao.

        Ngay khi tôi suy nghĩ lung tung, di động lại vang lên, lúc cầm lên xem, cả người tôi đều run rẩy một chút, kìm lòng không được có chút lạnh sống lưng.

        Là Dao Dao gửi tin. Tôi mở ra xem, trên đó viết một đoạn :"Tiểu Yên, tôi đến để nói lời tạm biệt với cậu, tôi đã có cuộc sống mà mình muốn, tôi không muốn tiếp tục đi học, chúc cậu sớm tìm được nam thần mình yêu thích, phải sống tốt nha. ”

        Tôi đọc xong tin nhắn, lúc ấy không biết nghĩ như thế nào, vội vàng trực tiếp gọi, bên kia tút tút vang lên, không ai nghe máy, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên hàn ý khó hiểu.

       Đợi một lát, điện thoại kết nối, là giọng nói của Dao Dao, cô ấy cười hỏi với tôi, tin tức đã nghe chưa.

        Tôi không tin, hỏi :"Tại sao cậu không đi học? ”

        Cô ấy nói mình và nam thần hiện tại ở cùng một chỗ, đợi một thời gian ngắn sẽ đến Thâm Quyến, cô ấy đã nghĩ kỹ, sau này ở bên ngoài tìm một công việc, thế giới chỉ có hai người.

        "Dao Dao, bọn họ..."

        Tôi muốn mở miệng đề cập đến những gì Hữu Miêu nói với tôi, nhưng tôi không thể nói.

    "Có phải cảm thấy họ đều không muốn tới gần cậu?" Dao Dao bên kia thở dài một tiếng :"Họ đều là ghen tị, cố ý chèn ép cậu, kỳ thật làm đẹp không có gì xấu. Không trộm không cướp, loại mặt nạ cùng dầu tinh chất kia, lúc ngủ có thể dùng, hiệu quả rất tốt, Tiểu Yên, chúng ta là vì mình sống, không cần quá để ý ý kiến của người khác. ”

        "Không nói nữa, đã trễ như vậy, đi ngủ sớm một chút đi."

      Tôi nằm trên giường bắt buộc bản thân bình tĩnh, không suy nghĩ lung tung, tôi muốn ngủ.

        Rõ ràng mệt muốn chết, nhưng không thể ngủ. Rối rắm một lúc lâu, càng ngày càng cảm thấy toàn thân đều tản ra mùi lạ, da chưa rửa qua ngứa đến không thể nhịn được nữa.

        Kết quả vẫn không thể chống lại sự ngứa ngáy, đi vào phòng tắm. Nhanh chóng cởi áo ra, muốn tắm qua loa thôi, nhìn vào gương thấy trên gáy của tôi có một đóa hoa xanh thẳm.

        Bất quá đóa u hoa này điểm xuyến vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy càng thêm quyến rũ động lòng người.

     Vết bớt, đã tồn tại kể từ khi tôi được sinh ra. Trên thế giới này vô luận là thực vật gì, chỉ cần yêu diễm quá mức, sẽ lộ ra một cỗ quỷ dị.

        Nghĩ đến bông hoa này, tôi lại nhìn qua cổ ngọc đỏ nhạt, đưa tay sờ sờ, lạnh lạnh. Năm chín tôi, bà nội đeo cho tôi, bắt tôi hứa vĩnh viễn không bao giờ được đánh mất thứ này.

        Bình thường khai quang đều là phật ngọc lục oánh, hoặc là ngọc Quan Âm, nhưng ngọc này khắc họa, là Kỳ Lân.

      Đúng vậy. Kỳ Lân của tứ đại hung thú thượng cổ, toàn bộ ngọc tạo hình của một con Kỳ Lân Đạp Quỷ, một con Kỳ Lân ưỡn ngực, đạp một con quỷ ba đầu.

        Móng vuốt của quỷ chộp lên móng vuốt Kỳ Lân, lại nhìn kỹ, liền phát hiện Kỳ Lân cũng là do nhiều tiểu quỷ tụ thành.

        Toàn bộ ngọc xảo diệu đến cực điểm, nhìn không giống Kỳ Lân Đạp Quỷ, mà là quỷ tổ hợp thành Kỳ Lân, nhất là bên trong Kỳ Lân có hai nhánh màu đỏ nhạt, quỷ dị chặt chẽ.

     Khối ngọc này rất cổ quái, cho dù đeo trên cổ cũng không thể truyền cho nó một chút nhiệt độ.

        Tôi thường mơ về một số hình ảnh kỳ lạ, đôi khi trong giấc mơ là một sa mạc, đôi khi là một lâu đài cổ xưa tối tăm.

        Tôi cũng mơ thấy một người đàn ông đứng bên cạnh một quan tài bằng đồng, ngay cả khi bóng lưng của anh ta, nhưng tôi dường như cảm thấy anh ta rất buồn ...

        Tôi cũng mơ thấy một con mắt, sương mù màu đen ngưng tụ thành một con mắt khổng lồ rất khủng khiếp.

       Trong sương mù đen khổng lồ kia toàn bộ đều là từng khuôn mặt nam nữ dữ tợn đến đáng sợ, mỗi lần mơ tôi đều bị dọa tỉnh.

        Nói đến cũng lạ, từ sau khi bà nội bảo tôi đeo vào, tôi cũng không còn có những giấc mộng quỷ dị đáng sợ kia nữa.

       Trong khi tôi đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy cửa phòng tắm bị khóa như thể ai đó đang gõ bên ngoài.

        Tôi buông Cổ Ngọc đang cầm ra, nghiêng đầu liền hô một câu, ai?

        Sau khi hô một câu, căn bản cũng không nghe được một chút thanh âm trả lời, bản năng cảnh giác, vội vàng đem vòi nước ào ào tắt.

        Trong nháy mắt phảng phất cả thế giới đều im lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm một cách lo lắng, cửa phòng tắm là loại cửa thủy tinh.

        Từ bên ngoài nhìn vào bên trong, hoặc từ bên trong nhìn ra bên ngoài, đều nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ.

      Dưới ánh đèn phòng tắm, tôi thấy một cái bóng mờ đen, di chuyển qua.

     Tôi hoảng sợ run rẩy. Trường để tiết kiệm tiền điện sẽ nhắc nhở học sinh tiết kiệm điện nước. Mỗi đêm lúc 11 giờ phải tắt đèn trong ký túc xá.

      Cho nên quản lý chỉ cần nhìn đồng hồ điện của ký túc xá chuyển động, liền biết là ký túc xá nào đang bật đèn, vì thế bác quản lý thường xuyên trực tiếp kéo cổ họng ở dưới lầu hô :"phòng XX, tắt đèn đi. ”

      Kết quả có một buổi tối, chợt nghe thấy bác quản lý dưới lầu đột nhiên lớn tiếng hét lên :"407, tắt đèn lại. ”

        Cả tòa nhà ký túc xá, nhất thời chết lặng. Vì vậy, bác gái hét lên một lần nữa, "Nghe không, 407, tắt đèn." ”

        Sau đó, không biết nữ sinh nào táo bạo đột nhiên chống đỡ một câu :"407 căn bản là không có người ở! ”

     Chúng tôi lúc trước vừa hỏi thăm, kết quả căn phòng ở phía sau, được làm nhà kho đặt một ít giường cùng bàn ghế, không có người ở.

        Nữ sinh bên này toàn bộ sợ muốn chết.

        Ngược lại đã nghe qua một ít tin đồn về trường này, mãnh đất này là khu mộ, nhà bình thường không thể xây ở, chỉ có thể xây dựng trường học, bởi vì dương khí tràn đầy, sức sống của sinh viên sẽ trấn áp âm khí dưới lòng đất.

        Thật sự càng nghĩ trong lòng càng sợ, tôi đột nhiên cảm giác lỗ thông hơi trên đỉnh đầu không ngừng giống như phả ra hơi nước đá.

     Tôi lại nhịn không được hắt hơi mấy cái, vội vàng giơ tay che mặt, nhưng tay vừa mới rời khỏi ngực, một loại xúc cảm càng quỷ dị hơn mơ hồ từ làn da truyền tới.

        Tựa như có hai bàn tay to đang ái muội vuốt ve thân thể mình, mang theo xúc cảm lạnh lẽo tinh tế.

Nhất thời cả người ngây ngốc, cúi đầu nhìn về phía eo của mình. Xúc cảm kỳ lạ tiếp tục sâu sắc.

        Một đôi bàn tay to thon dài từ phía sau, ôn nhu vuốt ve vòng eo con kiến của tôi, tôi nổi da gà.

        Ah ah, tôi phát điên ngay lập tức!

Lần đầu tiên gặp phải tình huống quấy rối trắng trợn như vậy, gấp đến độ muốn thét lên cầu cứu.

        Đáng tiếc thân thể bị khống chế, không thể động đậy, tức là không thể chạy cũng không thể hô, thậm chí cũng không thể nhắm mắt lại.

        Giống như một con rối, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai cái móng vuốt vô hình chậm rãi sờ nắn.

      Tôi vừa tức vừa hoảng sợ, nhưng dù thế nào cũng không nhúc nhích được, nhìn thấy chính mình trong gương, còn đang mặc đồ lót bị một sắc quỷ khi dễ.

     Nhưng càng sợ, "nó" càng làm càn. Trước khi nước mắt rơi ra, tôi cuối cùng liều mạng mắng và nguyền rủa!

     Quỷ sợ ác nhân, quả thật không sai...

      Tôi kinh hoảng thất thố muốn nhanh chóng quấn khăn, phòng tắm này tuyệt đối không thể ở lâu hơn nữa!

        Tôi quấn khăn chạy ra ngoài, nhưng khi tôi di chuyển, khóe mắt của tôi nhìn thấy trong gương, bên cạnh tôi xuất hiện một người đàn ông, nhưng chỉ trong nháy mắt, tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, trong gương lại trống không.

      Tôi không thấy rõ dung mạo nhưng nhìn rất cao, bóng dáng này tôi dường như đã nhìn thấy ở đâu đó.

       "Nữ nhân, từ giờ trở đi cô đã là người của bản tôn, đừng để người khác động vào." Thanh âm khiến người ta muốn rơi lệ lại nhẹ nhàng phất vào bên tai, bất quá khẩu khí lại tuyệt không ôn nhu.

      Không có ai trong gương, nhưng âm thanh thực sự đến từ phòng tắm.

       Im lặng, tất cả mọi thứ cuối cùng đã được bình thường.

        Cánh cửa "rầm rầm" bị đập vỡ, một vài người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn tôi, tôi ôm thân thể xụi lơ ngồi trên mặt đất.

        "Làm sao vậy?" Hữu Miêu xông vào, nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của tôi, mặt cũng bị dọa :"Tiểu Yên, xảy ra chuyện gì sao? ”

        Sở Tiểu Mi cũng đi tới ôm tôi, nói : "Có chuyện gì, chúng ta đều ở đây. ”

       "Có quỷ, trong phòng tắm có quỷ." Đối mặt với tất cả mọi người, tôi chỉ có thể trả lời trung thực, nhưng chuyện xấu hổ kia lại không dám nói.

     Một sự im lặng quỷ dị. Đường Tuyết San ở ngoài cửa liền kinh hãi kêu lên.

     Sở Tiểu Mi quét mắt qua một vòng, không phát hiện ra cái gì, sau đó do dự trong chốc lát mới nói.

      "Vốn thấy cậu bình an, mọi người đều không nhắc tới chuyện đó nữa." Tiểu Mi khổ sở suy sụp, ngập ngừng :"Dù sao những chuyện xảy ra, thật sự là thiếu tính xác thực. ”

      Cô ấy liếc mắt nhìn Đường Tuyết San và Hữu Miêu, dường như vẫn không muốn nói.

        "Nếu thật sự gặp phải phiền toái, trốn tránh cũng vô dụng, vẫn là cùng nhau đối mặt đi." Đường Tuyết San yếu đuối nói.

       Hữu Miêu vẫn nghe lời như thường lệ, mạnh mẽ gật đầu, chỉ thiếu chút nữa giơ tay nhấc chân tỏ vẻ đồng ý.

  "Tiểu Yên, xin lỗi! Hai ngày trước, chúng tôi đã cô lập cậu, đừng để trong lòng, cậu sẽ thông cảm cho chúng tôi phải không. ”

      "Đi mặc quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh. Bọn mình chờ bên ngoài. "Tiểu Mi đỡ tôi lên.

       Tôi gật gật đầu, bình tĩnh xoay người trở về phòng tắm mặc quần áo.

     Tôi vội vàng thu thập thỏa đáng, ôm khăn bước ra, bọn họ đang xếp hàng chờ tôi.

     "Tiểu Yên, trước tiên nhìn cái này một chút". Sở Tiểu Mi thấy tôi sợ hãi bất an ngồi xuống, liền lấy điện thoại di động từ trong tay Hữu Miêu đưa đến trước mặt tôi : "Đáp ứng mình, sau khi xem không cần quá sợ hãi, tất cả mọi người đều ở chỗ này. ”
Hai người còn lại trịnh trọng gật đầu.

        Sắc mặt Hữu Miêu do dự, Đường Tuyết San không dám tới gần, Sở Tiểu Mi vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền mở album ảnh ra, sau đó lật một cái, trực tiếp mở ra một trong số đó.

        Ảnh chụp giống như chế độ ban đêm, có chút mơ hồ, bóng người bên trong giống như sương mù, miễn cưỡng có thể nhìn ra cách ăn mặc.

        Mặt cũng có chút không rõ ràng. Cho dù như thế, tôi cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra, người bên trong chính là mình.

     Trong ảnh, tôi mơ hồ nhìn thấy mình ngồi trên giường, duỗi tay nắm lấy cái gì đó, hơn nữa xem ra tôi còn nghiêng đầu hướng ra ngoài giường nói chuyện.

       Nhưng điều làm tôi cảm thấy sởn gai ốc là trong bức ảnh, trước mặt tôi là không khí, hoàn toàn không có ai.

        "Có phải mình đây không? ”

        Trong ảnh lúc đó là ban đêm, bộ dáng mặc đồ ngủ thật sự làm da đầu tôi tê dại.

        Sở Tiểu Mi ừ một tiếng, nói, "Video này, quay hồi mấy ngày trước. Hôm đó hơn nửa đêm, tôi mắc vệ sinh, kết quả..."

        Sở Tiểu Mi có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Nửa đêm hôm đó Sở Tiểu Mi muốn rời giường đi WC.

        Nhưng vừa chuẩn bị vén chăn ra, cô ấy liền nhìn thấy tôi ngồi thẳng trên giường, lúc đầu trong miệng tôi còn nói cái gì đó.

    Sở Tiểu Mi còn tưởng rằng tôi bị mộng du nói nhảm, cầm lấy di động chụp lại, ngày hôm sau làm chứng cớ để trêu tôi.

     Sau đó, cô ấy cảm thấy không thích hợp, phát hiện tôi căn bản không phải là lẩm bẩm, mà là đang nói chuyện.

       Nhưng nhìn chính diện, căn bản là không có người.

        Lúc ấy Sở Tiểu Mi liền bị dọa, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu lên, che chăn lộ ra một chút khe hở, gắt gao quay clip.

        Mấy ngày sau, tôi càng giống gặp ma, thường xuyên hướng không khí nói chuyện, buổi tối trong ký túc xá đều như vậy, Sở Tiểu Mi cùng Hữu Miêu đều không nhìn thấy, nhưng ai cũng không dám đi lên nói tôi biết.
 
      Tôi nhìn thời gian chụp, nhìn bộ đồ ngủ lập tức liền nhớ ra, đây là bộ đồ ngủ tôi mặc khi Dao Dao đến ký túc xá tìm tôi.

     Tôi còn nhớ rõ đêm đó tôi gặp mộng xuân tỉnh lại, cảm giác sau cổ lạnh lẽo, là gặp Dao Dao ở bên giường.
     
      Vương Diễm chịu không nổi hành động quái dị này của tôi, cô ấy khẳng định sợ hãi cho nên chuyển ra ngoài, ngày dọn đi cô ấy còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn tôi, bây giờ tôi rốt cục cũng biết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro