Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy Khương gia chưa xảy ra chuyện, Lâm Thanh Nhuận đem Khương Vạn Nương hẹn tới sườn núi hoa đào ở ngoại ô.

Khi đó, lúc Lâm Thanh Nhuận nhìn thấy nàng vẫn còn vui mừng đầy mặt, hơi có chút ngượng ngập nói: "Vạn Nương, ta...... Ta đã thuyết phục cha mẹ ta, chờ thêm hai ngày, họ sẽ tới cửa cầu thân."

"Vạn Nương, nàng nhất định phải đồng ý, ta đảm bảo, cả đời này ta đều sẽ đối tốt với nàng."

Lúc đó Khương Vạn Nương tâm tính đơn thuần, lại được hắn mật ngọt tấn công, hắn dỗ dành nàng như thế, nâng niu nàng, một tiểu cô nương đơn thuần tất nhiên là chống đỡ không được, chỉ đỏ bừng đôi má, dáng vẻ thẹn thùng kia cùng với hoa đào xinh đẹp xán lạn lại giống như hoa đào biến thành. Nàng cũng không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ nghiêng đầu vội ngước mắt nhìn trộm ánh mắt đầy thâm tình của hắn.

"Ta tin chàng, chàng tất nhiên sẽ không phụ ta..." Thanh âm nàng nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, khóe mắt cũng không ngăn được mà nhiễm một tầng hồng nhạt.

Cùng hắn đính ước trên sườn núi hoa đào, một bên tựa trúc ngọc thanh thúy, một bên như kiều hoa vũ mị, thật là xứng đôi vừa lứa.

Chỉ là hình ảnh vừa chuyển, nàng thấy hắn mặt không cảm xúc mà dẫn người bao vây Khương gia đại trạch.

"Vạn Nương, ta trên người mang trọng trách, bất đắc dĩ..."

Hắn không kiềm chế được mà bày ra vẻ tình thâm, dường như cái gì cũng đều là bị bắt buộc.

Sau này, Khương Vạn Nương lưu lạc đầu đường xó chợ, nhìn thấy hắn cùng một nữ tử khác quần áo lượt là, ngăn nắp xa hoa mà đi cùng một xe.

Khương Vạn Nương trải qua những ngày tháng khó khăn vất vả, đói đến dạ dày cũng đau, cuối cùng cũng không thể không buông xuống tôn nghiêm của tiểu thư khuê các, vì kế sinh nhai mà sống.

Ngày ấy nàng đang trong viện giúp người ta giặt xiêm y, trời đông giá rét, đôi tay trần ngâm trong nước lạnh, xoa bóp áo bông vừa dày vừa nặng.

Lâm Thanh Nhuận kia ở đâu lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cẩm y đai ngọc, dáng người như trúc, cho dù là gã sai vặt đi theo hắn, bộ dáng cũng danh giá hơn nàng ba phần.

Hắn đỏ hồng đôi mắt đem tay nàng từ trong nước lạnh cầm ra, chất vấn: "Ngươi vì sao lại phải làm những việc này?"

Khương Vạn Nương cả người lạnh lẽo, trong lòng cũng không có nửa điểm độ ấm: "Còn không phải là ngươi ban tặng?"

Lâm Thanh Nhuận nói: "Vạn Nương, ngươi đi theo ta không tốt sao? Ta sẽ không bao giờ để ngươi sống những ngày tháng khổ sở như vậy..."

Hắn đau lòng mà đem hai tay nàng giấu trong tay áo, muốn làm ấm tay cho nàng.

Khương Vạn Nương nghĩ, nếu vào lúc nàng khó khăn nhất hắn xuất hiện, không chừng nàng cũng sẽ vì những ngày tháng cơm ấm đệm êm có người hầu hạ mà đáp ứng hắn.

Ít nhất  khi đó nàng còn có thể lừa mình dối người, nói với mình hắn là bị ép buộc, người hắn yêu chỉ có mình.

Nhưng vào lúc nàng chỉ có một mình, sống không bằng chết, đến màn thầu trên đất cũng có nguyện ý nhặt lên ăn, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng những lời hư tình giả ý khiến người ta buồn nôn lúc trước nữa.

"Ngươi nếu thật lòng yêu ta, thì đem Khương gia trả lại cho ta, bằng không... Khương Vạn Nương ta cho dù có đông chết nơi đầu đường xó chợ, cũng sẽ không cùng người có bất cứ liên quan gì." Nàng đẩy tay hắn ra, bưng chậu nước lạnh thấu xương kia hất vào người hắn.

Mặc Thư bên người hắn tức giận: "Thiếu gia nhà chúng ta vì ngươi hy sinh nhiều như thế mà còn ít sao, không ngờ ngươi lại là người nhẫn tâm như thế, thời tiếtnày mà dội nước lạnh lên người ngài ấy. Thiếu gia nhà ta mà có mệnh hệ gì, Lâm gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Khương Vạn Nương lạnh lùng nhìn chủ tớ bọn họ, cũng lạnh lùng mà nhìn một bộ dạng bi thương của Lâm Thanh Nhuận, không nói lời nào.

Nàng chẳng qua chỉ cho hắn nếm thử những vất vả mà nàng từng gặp phải mà thôi.

"Cút!" Nàng nói với Lâm Thanh Nhuận.

Lâm Thanh Nhuận sắc mặt hết đỏ lại trắng, hắn sinh ra vốn cao cao tại thượng, chưa bao giờ có người dám đứng trước mặt hắn chỉ tay vào hắn nói những lời nhục nhã như vậy.

Nhưng chân hắn giống như bị dính trên đất, sắc mặt tái nhợt mà yếu ớt đứng yên tại chỗ, cuối cùng vẫn là bị Mặc Thư vừa kéo vừa đẩy rời đi.

Từ đó về sau chưa từng xuất hiện.

Sau này, Khương Vạn Nương nghe nói phụ thân ở trong đại lao sinh bệnh nặng, đứng ngồi không yên, bôn ba khắp nơi muốn tìm cách cứu phụ thân ra ngoài.

Mơ xong một hồi ác mộng, Khương Vạn Nương mở mắt, trong phòng lạnh lẽo như cái hầm băng.

Ngươi còn từng nói,  con người  càng thấp hèn, lại càng chết không nổi.

Đêm qua nàng rõ ràng nằm trong tuyết kia một lúc lâu, nhưng qua một đêm, đến nửa điểm cảm mạo cũng không có.

Khương Vạn Nương trước giờ đều là người chỉ dính một chút hơi lạnh đều sẽ hắt hơi, hiện  tại  lại vẫn sống như con gián đánh mãi không chết.

"Có người ở nhà không?"

Bên ngoài có người gọi cửa, nàng đứng dậy  vuốt lại tóc, đi ra mở cửa.

Ngõ nhỏ bên ngoài cửa nhà nàng có một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa đang dừng lại.

Trong một cái chớp mắt, Khương Vạn Nương suýt nữa tưởng rằng là xe ngựa của Trang Cẩm Ngu phái tới.

" Ngài là ...."

Người đến là một phụ nhân trung tuổi mặc váy áo dài xanh đen thêu hoa văn.

Phụ nhân kia trên cổ tay mang một chiếc vòng vàng họa tiết đơn giản, nhìn không giống người bình thường.

Bà đánh giá Khương Vạn Nương, ánh mắt càng thêm thương tiếc, thậm chí trong mắt còn mơ hồ có nước mắt.

Khương Vạn Nương không hiểu chuyện gì, lại thấy bà hỏi chính mình: "Người là Phù tỷ nhi?"

Khương Vạn Nương nghe vậy lập tức cứng đờ.

Khương gia lấy tên cho các nàng, đều không kiêng kỵ đắt rẻ sang hèn, đến lượt Khương Vạn Nương liền lấy cho nàng tên đệm là chữ "Vạn", bởi vì tên này có ý nghĩa là rễ cây, nương nàng vẫn không hài lòng với cái tên này.

Bà lén lút đặt cho nàng một cái nhũ danh, gọi nàng là A Phù.

Bà nói nữ nhi của bà xinh đẹp yêu kiều, giống như một loại hoa sen thanh khiết không nhiễm bụi trần.

Chỉ là cái tên A Phù này chỉ có người cực kỳ thân thiết mới biết, vậy mà bây giờ lại bị phụ nhân này gọi đến.

Hai người chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, tất cả đều đúng người.

"Lão thái thái nhà ta vốn ở nhà tổ Giang Nam xa xôi, vừa mới biết được chuyện này, lúc ấy người đau lòng đến hôn mê một trận, sau đó lại vì việc này mà cố ý chạy về kinh thành, chính là.... Chính là kêu chúng ta đi tìm bằng được cô nương nếu Lão thái thái biết người tiều tụy như vậy, chỉ sợ lại lo lắng."

"Ngươi.... Lão thái thái nhà ngươi là người phương nào?" Khương Vạn Nương trong lòng vừa kinh ngạc lại nghi hoặc, có chút không dám xác nhận.

Vị phụ nhân kia nói: "Cô nương ngốc, người chẳng lẽ ngay cả ngoại tổ mẫu cũng không biết sao? Người từ Giang Nam tới, người có thể nhận thức được mấy người?"

Khương Vạn Nương giật mình đứng chôn chân tại chỗ, sống mũi cay cay, nước mắt lập tức bừng lên.

Sao có thể chứ?

Tiết gia lão thái thái đã sớm hạ lời thề độc, thề vĩnh viễn sẽ không nhận nương của nàng, lại nói đời này cho dù lòng dạ tan nát, cũng tuyệt đối không cho người Khương gia tới cửa nửa bước.

Cũng bởi vì chuyện này, mẫu thân nàng đã khóc không biết bao lần, mỗi khi khóc đến thương tâm không thể kiềm chế được.

Khương gia xảy ra chuyện như vậy, Khương Vạn Nương không có nơi nương tựa cũng không có ý nghĩ sẽ nhờ cậy thân nhân.

Tỷ muội đại phòng cùng nhị phòng có thể có nơi đi đều rời đi cả, không lưu lại một chút tin tức nào, nếu không phải đã chết thì cũng không có kết cục tốt. Nàng như vậy, trái phải không có người giúp đỡ, cha nàng cũng bị bắt, một đám người Khương gia đều vội vàng bo bo giữ mình, nào có ai rảnh đi quan tâm nàng.

Nhưng mà cho dù nàng nghĩ thế nào, cũng không thể nghĩ tới, ngoại tổ mẫu sẽ đến tìm nàng.

"Ta nên xưng hô với người như thế nào?" Khương Vạn Nương nén nước mắt, nhìn phụ nhân kia hỏi.

Phụ nhân kia nói: "Ta chỉ là một nô bộc thấp hèn, nào có tên họ, tùy theo phu gia mà gọi, là người nhà của Lý Đức Thuận trông coi khố phòng cho lão thái thái ở hầu phủ, hiện giờ cũng là thay lão thái thái đi chạy chút việc, ngài không biết ta chạy đi chạy lại khắp nơi, nhận sai không ít cô nương, bây giờ mới tìm được cô nương ngài nha!"

"Vậy ta gọi người một tiếng Lý đại nương, ta..." Khương Vạn Nương nhắm mắt, nói: "Ta không thể đi gặp ngoại tổ mẫu, bà năm đó đã phát lời thề độc như vậy, ta ngàn lần vạn lần không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này..."

Lão thái thái thề độc, đều là mẫu thân nói với nàng, nàng cũng thường được nghe.

Khi nàng còn bé mẫu thân cũng từng oán trách lão thái thái, oán bà vì sao phải tuyệt tình như vậy, nhưng phần lớn thời gian mẫu thân đều không oán được bà, lại là mong nhớ bà nhiều hơn.

Nhưng chính Tiết gia lão thái thái năm đó cũng nói qua, nếu là người Khương gia tìm tới cửa, Lão thái thái liền ruột đứt bụng xuyên, thổ huyết mà chết, chung quy là chết không được tử tế.

Nói một cách cụ thể nàng cũng không biết, nhưng lão thái thái thề lời thề ác độc nhất lên người mình.

Có thể thấy được lúc ấy Lão thái thái thật sự rất hận mẫu thân nàng!

Chẳng những như thế, mẫu thân Khương Vạn Nương vẫn kiên quyết gả cho phụ thân nàng là Khương lão tam, lúc này mới khiến mâu thuẫn giữa Khương gia và Tiết gia đẩy lên đỉnh điểm.

"Cô nương đây là đang trách Lão thái thái sao? Người trách lão thái thái năm đó nhẫn tâm với mẫu thân người, nhưng ngài ấy lúc đó   là vì cũng không có cách nào ép buộc mẫu thân người, nên mới tức giận thề độc như thế."  Lý đại nương  cũng khóc, sự tình năm đó nàng đều chứng kiến hết, hiển nhiên cũng là lão nhân hầu hạ bên người lão thái thái.

"Ta nào dám trách ngoại tổ mẫu, là mẫu thân có lỗi với bà, chỉ là ta thật sự không thể đi gặp, ta không có mặt mũi nào gặp ngoại tổ mẫu cũng không dám bước vào Tiết gia nửa bước, ta không thể hại lão nhân gia bà."

Khương Vạn Nương hai mắt ửng đỏ lắc đầu, nói gì cũng đều không đồng ý.

Lý đại nương tiến vào nơi nàng ở, khuyên nàng một hồi lâu, cũng kịp đánh giá căn nhà vách cỏ tường đất nàng ở, lại càng cảm thấy chua xót.

Nàng lời hay lời xấu cũng đều khuyên giải một hồi, thấy cô nương này vẫn bướng bỉnh không chịu nghe lúc ấy mới không thể không rời đi.

"Ta cũng không có gạt cô nương ngài, người trong nhà kỳ thật cũng đều từng có băn khoăn này, nhưng lão thái thái đi chùa miếu thỉnh cao tăng phá giải lời thề năm đó, lại thành tâm thành ý mà trai giới cầu nguyện bảy ngày, cao tăng nói không còn đáng ngại, người trong nhà lúc này mới yên tâm."

Lúc bà gần đi còn nói: "Ngài là một cô nương tốt, ta chỉ mong ngài sớm một chút khai thông tư tưởng, đừng để chính mình phải chịu những tai bay vạ gió này."

Lý đại nương nói xong liền quay về.

Trên đường bà lau nước mắt, lại nói cùng với người bên cạnh: "Cũng may cô nương này phẩm tính không xấu, ở chỗ này chịu khổ như vậy vẫn có thể vì chuyện của lão thái thái năm đó mà không đi dựa dẫm vào Hầu phủ."

Tam phòng lão gia từng dặn dò nàng quan sát kỹ cô nương này, nếu như là bản tính xấu xa, vậy phải cảnh tỉnh một chút, đừng để sau này khiến lão thái thái đau lòng.

Bà là người bên cạnh lão thái thái, tuy chưa hẳn sẽ nghe lời của tam phòng, nhưng rốt cuộc cũng phải suy nghĩ cho lão thái thái vài phần.

Hôm nay gặp qua, lại cảm thấy cô nương này so với tưởng tưởng còn khổ sở đáng thương hơn, quay trở về nói qua cho lão thái thái biết để lão nhân gia bà tự mình quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro