tien mo 501

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm Hoàng Tuyền Địa Cung được bao quanh bởi một bức tường cực kì cao lớn.

Quảng trường rộng lớn nhưng khá bằng phẳng, một thạch đạo (con đường đá) được chạm trỗ long phượng từ đại môn thông thẳng đến trung tâm quảng trường. Đến giữa quảng trường, thạch đạo đột nhiên bị cắt đứt, thay vào đó là hơn ngàn bậc thềm đá tiếp tục nối dài, hướng đến một tòa đại điện rực rỡ hào quang kim bích (vàng xanh).

Tòa đại điện cao đến trăm mét, khí thế bất phàm. Hơn trăm đại trụ kim sắc dựng đứng, chống đỡ toàn bộ sức nặng đại điện. Một chiếc long ỷ (giường rồng) thật lớn được đặt ngay ngắn tại góc phía Nam đại điện. Hai hàng cương thiết khôi lỗi (con rối sắt), tay nắm chặt trường thương, chỉnh tề phân bố tại hai bên long ỷ, vẻ mặt đầy nét xơ xác tiêu điều.

Nơi này chính là Hoàng Tuyền Kim Điện, cũng là trung tâm của Hoàng Tuyền Địa Cung, cũng là địa phương nguy hiểm nhất, nơi vong linh dày đặc nhất. Hoàng Tuyền Kim Điện được cấu thành từ ba tòa đại điện, chính giữa chính là chánh điện.

Địa cung đệ nhất hung linh Thạch Hổ, bình thường chính là nằm trên long ỷ tại đây, cao cao tại thượng mà hảo hảo ra lệnh cho vong linh thủ hạ. Hai bên trái phải chính điện mỗi bên có một sườn điện. Lúc này Thạch Hổ chính là ngụ tại sườn bên trái. Sườn điện khí hậu khác nhau ở từng khu vực. Dị thường quỷ dị.

Bên trong sườn điện to lớn đó, một tầng sương mù đỏ sậm nổi lơ lửng, mùi máu tương nồng đậm tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, khiến người bước vào có cảm giác buồn nôn. Nhưng đối với những vong linh trong điện mà nói thì loại hương vị này chính là tràn ngập sức dụ hoặc. Sương mù cùng mùi máu tươi này chính là tỏa ra từ tòa huyết trì hình chữ nhật nằm ở trung tâm sườn điện. Bên trong huyết trì, máu loãng đặc sệt như keo, sôi ùng ục ùng ục, thỉnh thoảng lại đem thịt nát cùng xương cốt dưới đáy ao đưa lên trên mặt nước.

Bên trong sườn điện phi thường im lặng, bởi vậy nên tiếng máu loãng sôi trào trong huyết trì thanh âm vang lên rõ rệt vô cùng. Máu loãng bên trong Huyết trì vốn đã đặc sệt như keo. Nhưng mà vẫn như cũ có một đám vong linh bán trong suốt miệt mài ôm một đám thùng to chứa đầy máu, từ bên ngoài Hoàng Tuyền Kim Điện bay vào, đổ vào bên trong huyết trì.

Một gã vong linh toàn thân được bao phủ bởi một tầng khôi giáp thật dày, gắt gao đứng bên bờ huyết trì, nhìn chăm chăm vào huyết trì, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên ngọn lửa màu xanh. Dáng người tên vong linh này tương đối khôi ngô, trên người tràn ngập một cổ uy nghiêm vô hình cùng sát khí đậm đặc làm cho người ta phải sợ hãi. Thậm chí ngay cả những tên vong linh khác cũng tận lực cách xa, không để mình tới gần quá mức.

Một đám khô lâu pháp sư, mình khoác hắc bào, tay cầm ma trượng, đang dùng một loại pháp trận kì lạ quay chung quanh huyết trì. Bọn chúng quơ quơ ma trượng trong tay, miệng lầm rầm chú ngữ cổ quái, tựa hồ đang cử hành nghi thức quỷ bí gì gì đó. Theo thanh âm tụng niệm của đám khô lâu pháp sư, máu loãng bên trong Huyết trì càng lúc càng sôi trào mãnh liệt.

Lúc này, một gã hắc bào khô lâu pháp sư đi tới đối diện với tên vong linh mặc khôi giáp lúc nãy, cung kính xoay người thi lễ, nói: "Chủ nhân, Hoàng Tuyền Huyết Hồn Trận đã hoàn toàn khởi động, ngài có thể đi vào huyết trì."

Thạch Hổ lạnh lùng nói: "Linh lực bên trong huyết trì như vậy là đã đủ rồi sao?"

Gã khô lâu pháp sư cung kính đáp: "Huyết nhục yêu vật địa cung cung cấp linh lực cho huyết trì cũng đủ. Linh lực trong huyết trì đã đạt tới bão hòa rồi ạ. Tuyệt đối có thể cam đoan nghi thức trọng sinh có thể thuận lợi hoàn thành. Sau khi nghi thức hoàn thành, ngài không chỉ có được thực lực tăng mạnh, mà hơn nữa ngài còn đạt được hoàn mỹ thân thể."

"Lý Cự, nếu như thật sự là như vậy, ta sẽ hảo hảo tưởng thưởng cho ngươi". Thạch Hổ khẽ gật đầu, sau đó một đạo hắc khí nồng đậm từ trong khôi giáp nhẹ nhàng bay ra, đầu nhập vào bên trong huyết trì. Bộ khôi giáp nặng nề rơi trên mặt đất phát ra âm thanh trầm trọng.

Ngay tại lúc Thạch Hổ nhảy vào, trong nháy mắt, máu loãng bên trong huyết trì kịch liệt bùng nổ, phát ra thanh âm "tích tích ba ba", đem Thạch Hổ bao bọc gay gắt.

Huyết dịch trong huyết trì dường như bị một cái hắc động điên cuồng hấp thu, sau đó rất nhanh chậm lại. Mà bên trong huyết trì lúc này lại lộ ra một cái bọt máu hình bán cầu, chậm rãi đại

trướng.

Gã khô lâu pháp sư gọi là Lý Cự vội vàng quơ quơ bộ móng vuốt xương khô, khàn khàn lớn tiếng nói: "Niệm chú, đảo huyết!" Mấy tên khô lâu pháp sư còn lại lập tức vận dụng sức lực, nhất tề lớn tiếng phì tụng chú ngữ.

Mà ở phía bên kia, đám vong linh cũng đồng thời tăng tốc, từ ngoài Kim Điện vận chuyển yêu vật huyết nhục đổ vào huyết trì, nhanh chóng bổ sung huyết dịch bị hấp thu.

Huyết vụ đỏ sậm trong sườn điện càng lúc càng đậm đặc, mùi máu tươi càng thêm gay mũi. Máu loãng ở bên trong huyết trì vẫn không ngừng giảm bớt, không ngừng được bổ sung, thuỷ chung vẫn duy trì mức độ nhất định. Cứ như vậy qua tròn thời gian một ngày, bọt máu bên trong huyết trì giờ đã muốn lớn lên gấp mấy lần. Mà máu tươi tồn trữ trước đó toàn bộ đã dùng hết, đám vong linh rốt cuộc đã chẳng còn máu huyết để bổ sung nữa.

"Lý Cự đại sư, chúng ta đã không còn tiên huyết nhục để bổ sung nữa!" một tên vong linh hoảng hốt vọt tới trước mặt gã khô lâu pháp sư, thanh âm hét lên, "Bây giờ nên làm gì?". Lý Cự nhìn chằm chằm vào cái bọt máu, cả nửa ngày mới lên tiếng: "Cũng không cần máu tươi nữa. Nghi thức cũng đã sắp hoàn thành rồi."

Hắn vừa dứt lời, cái bọt máu đột nhiên bạo liệt (nổ tung), máu tươi văng tung toé, một cổ cuồng phong mang theo tuyệt luân sát khí từ trong bọt máu vọt thẳng ra, khiến cho đám khô lâu pháp sư bốn phía đang sức cùng lực kiệt "thất linh bát lạc". Thậm chí ngay cả tên thủ lĩnh pháp sư Lý Cự kia cũng bị cổ sát khí này làm cho đừng không vững, phải bay ra thật xa mới ổn định được.

Đợi cho đến khi cuồng phong dừng lại, một trung niên nam tử cường tráng mới từ từ xuất hiện trước mặt Lý Cự. Trung niên nam tử này có đầu bóng loáng, hình dáng bộ mặt phi thường giống như một loại đồng đao. Da tay hắn ngăm đen sáng bóng, toàn thân cơ nhục đông kết, tựa hồ mỗi phân tấc đều ẩn chứa lực lượng bạo tạc.

Lý Cự té trên mặt đất, kinh ngạc nhìn trung niên nam tử kia một hồi lâu, sau đó mới kích động kêu to lên: "Chủ nhân! Thạch Hổ chủ nhân! Thành công ! Ngài rốt cục cũng khôi phục lại thân thể rồi! Bộ dạng hiện tại của ngài so với thời kì đảo điên lúc trước quả thực giống nhau như đúc!"

Thạch Hổ duỗi thân động tay, cẩn thận đánh giá một chút thân thể của mình, sau đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười cuồng tiếu: "Thân thể này ta phi thường thích! Tâm nguyệt mấy trăm năm qua của ta, hôm nay rốt cục cũng được thực hiện!"

"Chúc mừng chủ nhân! Chúc mừng chủ nhân! Chủ nhân có thân thể này, nhất định có thể mạnh mẽ quét ngang địa cung, xưng bá toàn bộ Hoàng Tuyền Địa Cung này! Cho dù sau này, U Minh Địa Phủ phát hiện được ngài ở tại Hoàng Tuyền Địa Cung, phái ra ngưu đầu mã diện tới bắt, lấy thực thực lực của ngài cũng đủ để đánh lui bọn họ!"

Thạch Hổ cười to nói: "Không sai! Chỉ cần ta nhất thống địa cung, xem như ngưu đầu mã diện tự mình đến, ta cũng không sợ chút nào! Lý Cự, ta cho ngươi biết, Hoàng Tuyền Huyết Hồn Trận không chỉ làm cho ta khôi phục thân thể, mà còn giúp cho tu vi của ta đột phá Hợp Thể kỳ, đạt tới Độ Kiếp kỳ!"

"Chủ nhân người đã tiến nhập Độ Kiếp kỳ!' Hai hốc mắt Lý Cự loé lên hoả diễm mãnh liệt, kinh hỉ nói, "Vậy ngài lại càng không phải sợ hãi ngưu đầu mã diện. Lấy trí tuệ vĩ đại của ngài, tiếp tục tu luyện một thời gian, không chừng có thể phi thăng thành tiên, đi vào Tiên Ma Giới?"

Thạch Hổ hừ lạnh một tiếng nói: "Phi thăng thành tiên có ý gì? Dù có thể phi thăng thành tiên, ta cũng sẽ không đi vào Tiên Ma Giới. Ta muốn ở lại trong Hoàng Tuyền Địa Cung, đem tất cả yêu vật vong linh trong này thu nạp dưới trướng. Sau đó suất lĩnh chúng nó, giết vào Địa Phủ, xử lí Diêm La, làm thủ lĩnh Địa Phủ! Đến lúc đó, ta phong cho ngươi làm Địa Phủ Phán Quan, điều khiển nhân gian sinh tử. Ngươi cảm tháy như thế nào?"

"Đa tạ chủ nhân! Ta Lý Cự nguyện vì chủ nhân, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cũng quyết không từ!" Lý Cự vận động toàn bộ xương cốt, quỳ rạp trên mặt đất, liên thanh cảm ơn.

"Chủ nhân, hiện tại ngài đã đã khôi phục thân thể, tu vi tăng cao, bước tiếp theo có tính toán gì không?"

"Tính toán?" Thạch Hổ trên mặt lộ ra ý cười lãnh khốc, "Ngươi cảm thấy được ta nên có tính toán gì? "

Lý Cự quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ nghĩ, hỏi dò: "Chủ nhân, ngươi có phải hay không tính toán tập kích Yêu Linh bộ lạc?"

"Không sai" Thạch Hổ lạnh lung nói, "Ở trong địa cung này, duy nhất có thể uy hiếp đến ta cũng chỉ có bộ lạc Yêu Linh. Đặc biệt là tên thủ lĩnh Mi Thiên, phải mau chóng diệt trừ! Lúc trước, nếu không phải ta thừa lúc hắn sức cùng lực kiệt, đánh lén thành công, khiến hắn bị thương nặng, thì cho dù lấy thực thực lực của ta bây giờ cũng còn xa mới là đối thủ của hắn! Cho nên chúng ta phải "tiên hạ thủ vi cường", thừa lúc thực lực của hắn chưa khôi phục mà động thủ, nếu không ngược lại sẽ bị hắn làm hại!"

"Chủ nhân anh minh!" Lý Cự vội vàng nịnh hót nói, "Vậy người tính khi nào thì động thủ?"

"Hiện tại!" Thạch Hổ nói xong, đem khôi giáp lần nữa mặc vào, sau đó nhanh chóng hướng phía ngoài Kim Điện cất bước. Lý Cự vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, đi theo phía sau Thạch Hổ.

Thạch Hổ đi vào Hoàng Tuyền Kim Điện, sau đó liền ha lệnh triệu tập tất cả vong linh dưới trướng tập hợp tại quảng trường.

Thạch Hổ ra lệnh một tiếng, cương thiết khôi lỗi, khô lâu, vong linh, phi điểu man rợ đủ các chủng loại hung tàn khát máu vong linh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ tập trên quảng trường. Phóng nhãn nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh đông nghìn nghịt, số lượng có lẽ đạt tới hơn vạn chi chúng!

"Theo ta xuất chinh, san bằng Yêu Linh bộ lạc! Đem bọn chúng xé nát ăn sạch!" Thạch Hổ đứng trên Kim Điện, hướng xuống đám thuộc hạ truyền đạt mệnh lệnh.

Đám vong linh nghe nói có thể nếm được mùi vị huyết nhục mới mẽ thì hưng phấn kêu lên the thé. Các loại âm thanh chí choé vang lên liên tiếp, dị thường chói tai.

Thạch Hổ điểm mũi chân trên mặt đất một chút, cả người nhẹ nhàng bay không, hướng về phía Yêu Linh bộ lạc bay đi. Phía sau hắn, vòng linh đại quân gắt gao chậm rãi bay theo. Ngay tại thời điểm Thạch Hổ mang vong linh đại quân tấn công bộ lạc Yêu Linh.

Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đã rời khỏi Yêu Linh bộ lạc, đến trước Hoàng Tuyền Kim điện.

Chỉ là bởi vì bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung tràn ngập ngã rẽ, tựa như một mê cung rộng lớn, bọn họ cũng không gặp được Thạch Hổ cùng đại quân vong linh.

Hình như là vừa mới bỏ đi.

Khi bọn họ đến được Hoàng Tuyền Kim Điện, cả tòa Kim Điện đã sớm không một bóng người, trông như Quỷ Điện. Hai người tìm khắp nơi trong ngoài Kim Điện cũng không gặp được đến một cái quỷ ảnh, đừng nói đến chi là tìm được Thạch Hổ.

"Di? Thạch Hổ này rốt cuộc là chạy đi đâu?" Đôn Triệt rất lấy là kỳ quái gãi gãi đầu. Triệu Thụy đi tới bờ huyết trì trong sườn điện, nhìn thấy huyết trì gần như đã cạn khô, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.

"Chúng ta đã đến chậm một bước, Thạch Hổ nhất định là đã thành công hoàn tất thần bí nghi thức, hắn hiện tại nhất định là đã thống lĩnh tất cả vong linh ly khai Kim Điện"

"Ly khai Hoàng Tuyền Kim Điện? Vậy bọn chúng sẽ đi đâu?"

Triệu Thụy chậm rãi nói: "Nếu ta đoán không sai, mục đích của bọn chúng chỉ có một, đó chính là Yêu Linh bộ lạc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro