tien mo 501 502

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm Hoàng Tuyền Địa Cung được bao quanh bởi một bức tường cực kì cao lớn.

Quảng trường rộng lớn nhưng khá bằng phẳng, một thạch đạo (con đường đá) được chạm trỗ long phượng từ đại môn thông thẳng đến trung tâm quảng trường. Đến giữa quảng trường, thạch đạo đột nhiên bị cắt đứt, thay vào đó là hơn ngàn bậc thềm đá tiếp tục nối dài, hướng đến một tòa đại điện rực rỡ hào quang kim bích (vàng xanh).

Tòa đại điện cao đến trăm mét, khí thế bất phàm. Hơn trăm đại trụ kim sắc dựng đứng, chống đỡ toàn bộ sức nặng đại điện. Một chiếc long ỷ (giường rồng) thật lớn được đặt ngay ngắn tại góc phía Nam đại điện. Hai hàng cương thiết khôi lỗi (con rối sắt), tay nắm chặt trường thương, chỉnh tề phân bố tại hai bên long ỷ, vẻ mặt đầy nét xơ xác tiêu điều.

Nơi này chính là Hoàng Tuyền Kim Điện, cũng là trung tâm của Hoàng Tuyền Địa Cung, cũng là địa phương nguy hiểm nhất, nơi vong linh dày đặc nhất. Hoàng Tuyền Kim Điện được cấu thành từ ba tòa đại điện, chính giữa chính là chánh điện.

Địa cung đệ nhất hung linh Thạch Hổ, bình thường chính là nằm trên long ỷ tại đây, cao cao tại thượng mà hảo hảo ra lệnh cho vong linh thủ hạ. Hai bên trái phải chính điện mỗi bên có một sườn điện. Lúc này Thạch Hổ chính là ngụ tại sườn bên trái. Sườn điện khí hậu khác nhau ở từng khu vực. Dị thường quỷ dị.

Bên trong sườn điện to lớn đó, một tầng sương mù đỏ sậm nổi lơ lửng, mùi máu tương nồng đậm tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, khiến người bước vào có cảm giác buồn nôn. Nhưng đối với những vong linh trong điện mà nói thì loại hương vị này chính là tràn ngập sức dụ hoặc. Sương mù cùng mùi máu tươi này chính là tỏa ra từ tòa huyết trì hình chữ nhật nằm ở trung tâm sườn điện. Bên trong huyết trì, máu loãng đặc sệt như keo, sôi ùng ục ùng ục, thỉnh thoảng lại đem thịt nát cùng xương cốt dưới đáy ao đưa lên trên mặt nước.

Bên trong sườn điện phi thường im lặng, bởi vậy nên tiếng máu loãng sôi trào trong huyết trì thanh âm vang lên rõ rệt vô cùng. Máu loãng bên trong Huyết trì vốn đã đặc sệt như keo. Nhưng mà vẫn như cũ có một đám vong linh bán trong suốt miệt mài ôm một đám thùng to chứa đầy máu, từ bên ngoài Hoàng Tuyền Kim Điện bay vào, đổ vào bên trong huyết trì.

Một gã vong linh toàn thân được bao phủ bởi một tầng khôi giáp thật dày, gắt gao đứng bên bờ huyết trì, nhìn chăm chăm vào huyết trì, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên ngọn lửa màu xanh. Dáng người tên vong linh này tương đối khôi ngô, trên người tràn ngập một cổ uy nghiêm vô hình cùng sát khí đậm đặc làm cho người ta phải sợ hãi. Thậm chí ngay cả những tên vong linh khác cũng tận lực cách xa, không để mình tới gần quá mức.

Một đám khô lâu pháp sư, mình khoác hắc bào, tay cầm ma trượng, đang dùng một loại pháp trận kì lạ quay chung quanh huyết trì. Bọn chúng quơ quơ ma trượng trong tay, miệng lầm rầm chú ngữ cổ quái, tựa hồ đang cử hành nghi thức quỷ bí gì gì đó. Theo thanh âm tụng niệm của đám khô lâu pháp sư, máu loãng bên trong Huyết trì càng lúc càng sôi trào mãnh liệt.

Lúc này, một gã hắc bào khô lâu pháp sư đi tới đối diện với tên vong linh mặc khôi giáp lúc nãy, cung kính xoay người thi lễ, nói: "Chủ nhân, Hoàng Tuyền Huyết Hồn Trận đã hoàn toàn khởi động, ngài có thể đi vào huyết trì."

Thạch Hổ lạnh lùng nói: "Linh lực bên trong huyết trì như vậy là đã đủ rồi sao?"

Gã khô lâu pháp sư cung kính đáp: "Huyết nhục yêu vật địa cung cung cấp linh lực cho huyết trì cũng đủ. Linh lực trong huyết trì đã đạt tới bão hòa rồi ạ. Tuyệt đối có thể cam đoan nghi thức trọng sinh có thể thuận lợi hoàn thành. Sau khi nghi thức hoàn thành, ngài không chỉ có được thực lực tăng mạnh, mà hơn nữa ngài còn đạt được hoàn mỹ thân thể."

"Lý Cự, nếu như thật sự là như vậy, ta sẽ hảo hảo tưởng thưởng cho ngươi". Thạch Hổ khẽ gật đầu, sau đó một đạo hắc khí nồng đậm từ trong khôi giáp nhẹ nhàng bay ra, đầu nhập vào bên trong huyết trì. Bộ khôi giáp nặng nề rơi trên mặt đất phát ra âm thanh trầm trọng.

Ngay tại lúc Thạch Hổ nhảy vào, trong nháy mắt, máu loãng bên trong huyết trì kịch liệt bùng nổ, phát ra thanh âm "tích tích ba ba", đem Thạch Hổ bao bọc gay gắt.

Huyết dịch trong huyết trì dường như bị một cái hắc động điên cuồng hấp thu, sau đó rất nhanh chậm lại. Mà bên trong huyết trì lúc này lại lộ ra một cái bọt máu hình bán cầu, chậm rãi đại

trướng.

Gã khô lâu pháp sư gọi là Lý Cự vội vàng quơ quơ bộ móng vuốt xương khô, khàn khàn lớn tiếng nói: "Niệm chú, đảo huyết!" Mấy tên khô lâu pháp sư còn lại lập tức vận dụng sức lực, nhất tề lớn tiếng phì tụng chú ngữ.

Mà ở phía bên kia, đám vong linh cũng đồng thời tăng tốc, từ ngoài Kim Điện vận chuyển yêu vật huyết nhục đổ vào huyết trì, nhanh chóng bổ sung huyết dịch bị hấp thu.

Huyết vụ đỏ sậm trong sườn điện càng lúc càng đậm đặc, mùi máu tươi càng thêm gay mũi. Máu loãng ở bên trong huyết trì vẫn không ngừng giảm bớt, không ngừng được bổ sung, thuỷ chung vẫn duy trì mức độ nhất định. Cứ như vậy qua tròn thời gian một ngày, bọt máu bên trong huyết trì giờ đã muốn lớn lên gấp mấy lần. Mà máu tươi tồn trữ trước đó toàn bộ đã dùng hết, đám vong linh rốt cuộc đã chẳng còn máu huyết để bổ sung nữa.

"Lý Cự đại sư, chúng ta đã không còn tiên huyết nhục để bổ sung nữa!" một tên vong linh hoảng hốt vọt tới trước mặt gã khô lâu pháp sư, thanh âm hét lên, "Bây giờ nên làm gì?". Lý Cự nhìn chằm chằm vào cái bọt máu, cả nửa ngày mới lên tiếng: "Cũng không cần máu tươi nữa. Nghi thức cũng đã sắp hoàn thành rồi."

Hắn vừa dứt lời, cái bọt máu đột nhiên bạo liệt (nổ tung), máu tươi văng tung toé, một cổ cuồng phong mang theo tuyệt luân sát khí từ trong bọt máu vọt thẳng ra, khiến cho đám khô lâu pháp sư bốn phía đang sức cùng lực kiệt "thất linh bát lạc". Thậm chí ngay cả tên thủ lĩnh pháp sư Lý Cự kia cũng bị cổ sát khí này làm cho đừng không vững, phải bay ra thật xa mới ổn định được.

Đợi cho đến khi cuồng phong dừng lại, một trung niên nam tử cường tráng mới từ từ xuất hiện trước mặt Lý Cự. Trung niên nam tử này có đầu bóng loáng, hình dáng bộ mặt phi thường giống như một loại đồng đao. Da tay hắn ngăm đen sáng bóng, toàn thân cơ nhục đông kết, tựa hồ mỗi phân tấc đều ẩn chứa lực lượng bạo tạc.

Lý Cự té trên mặt đất, kinh ngạc nhìn trung niên nam tử kia một hồi lâu, sau đó mới kích động kêu to lên: "Chủ nhân! Thạch Hổ chủ nhân! Thành công ! Ngài rốt cục cũng khôi phục lại thân thể rồi! Bộ dạng hiện tại của ngài so với thời kì đảo điên lúc trước quả thực giống nhau như đúc!"

Thạch Hổ duỗi thân động tay, cẩn thận đánh giá một chút thân thể của mình, sau đó ngẩng đầu lên, nở nụ cười cuồng tiếu: "Thân thể này ta phi thường thích! Tâm nguyệt mấy trăm năm qua của ta, hôm nay rốt cục cũng được thực hiện!"

"Chúc mừng chủ nhân! Chúc mừng chủ nhân! Chủ nhân có thân thể này, nhất định có thể mạnh mẽ quét ngang địa cung, xưng bá toàn bộ Hoàng Tuyền Địa Cung này! Cho dù sau này, U Minh Địa Phủ phát hiện được ngài ở tại Hoàng Tuyền Địa Cung, phái ra ngưu đầu mã diện tới bắt, lấy thực thực lực của ngài cũng đủ để đánh lui bọn họ!"

Thạch Hổ cười to nói: "Không sai! Chỉ cần ta nhất thống địa cung, xem như ngưu đầu mã diện tự mình đến, ta cũng không sợ chút nào! Lý Cự, ta cho ngươi biết, Hoàng Tuyền Huyết Hồn Trận không chỉ làm cho ta khôi phục thân thể, mà còn giúp cho tu vi của ta đột phá Hợp Thể kỳ, đạt tới Độ Kiếp kỳ!"

"Chủ nhân người đã tiến nhập Độ Kiếp kỳ!' Hai hốc mắt Lý Cự loé lên hoả diễm mãnh liệt, kinh hỉ nói, "Vậy ngài lại càng không phải sợ hãi ngưu đầu mã diện. Lấy trí tuệ vĩ đại của ngài, tiếp tục tu luyện một thời gian, không chừng có thể phi thăng thành tiên, đi vào Tiên Ma Giới?"

Thạch Hổ hừ lạnh một tiếng nói: "Phi thăng thành tiên có ý gì? Dù có thể phi thăng thành tiên, ta cũng sẽ không đi vào Tiên Ma Giới. Ta muốn ở lại trong Hoàng Tuyền Địa Cung, đem tất cả yêu vật vong linh trong này thu nạp dưới trướng. Sau đó suất lĩnh chúng nó, giết vào Địa Phủ, xử lí Diêm La, làm thủ lĩnh Địa Phủ! Đến lúc đó, ta phong cho ngươi làm Địa Phủ Phán Quan, điều khiển nhân gian sinh tử. Ngươi cảm tháy như thế nào?"

"Đa tạ chủ nhân! Ta Lý Cự nguyện vì chủ nhân, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cũng quyết không từ!" Lý Cự vận động toàn bộ xương cốt, quỳ rạp trên mặt đất, liên thanh cảm ơn.

"Chủ nhân, hiện tại ngài đã đã khôi phục thân thể, tu vi tăng cao, bước tiếp theo có tính toán gì không?"

"Tính toán?" Thạch Hổ trên mặt lộ ra ý cười lãnh khốc, "Ngươi cảm thấy được ta nên có tính toán gì? "

Lý Cự quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ nghĩ, hỏi dò: "Chủ nhân, ngươi có phải hay không tính toán tập kích Yêu Linh bộ lạc?"

"Không sai" Thạch Hổ lạnh lung nói, "Ở trong địa cung này, duy nhất có thể uy hiếp đến ta cũng chỉ có bộ lạc Yêu Linh. Đặc biệt là tên thủ lĩnh Mi Thiên, phải mau chóng diệt trừ! Lúc trước, nếu không phải ta thừa lúc hắn sức cùng lực kiệt, đánh lén thành công, khiến hắn bị thương nặng, thì cho dù lấy thực thực lực của ta bây giờ cũng còn xa mới là đối thủ của hắn! Cho nên chúng ta phải "tiên hạ thủ vi cường", thừa lúc thực lực của hắn chưa khôi phục mà động thủ, nếu không ngược lại sẽ bị hắn làm hại!"

"Chủ nhân anh minh!" Lý Cự vội vàng nịnh hót nói, "Vậy người tính khi nào thì động thủ?"

"Hiện tại!" Thạch Hổ nói xong, đem khôi giáp lần nữa mặc vào, sau đó nhanh chóng hướng phía ngoài Kim Điện cất bước. Lý Cự vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, đi theo phía sau Thạch Hổ.

Thạch Hổ đi vào Hoàng Tuyền Kim Điện, sau đó liền ha lệnh triệu tập tất cả vong linh dưới trướng tập hợp tại quảng trường.

Thạch Hổ ra lệnh một tiếng, cương thiết khôi lỗi, khô lâu, vong linh, phi điểu man rợ đủ các chủng loại hung tàn khát máu vong linh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ tập trên quảng trường. Phóng nhãn nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh đông nghìn nghịt, số lượng có lẽ đạt tới hơn vạn chi chúng!

"Theo ta xuất chinh, san bằng Yêu Linh bộ lạc! Đem bọn chúng xé nát ăn sạch!" Thạch Hổ đứng trên Kim Điện, hướng xuống đám thuộc hạ truyền đạt mệnh lệnh.

Đám vong linh nghe nói có thể nếm được mùi vị huyết nhục mới mẽ thì hưng phấn kêu lên the thé. Các loại âm thanh chí choé vang lên liên tiếp, dị thường chói tai.

Thạch Hổ điểm mũi chân trên mặt đất một chút, cả người nhẹ nhàng bay không, hướng về phía Yêu Linh bộ lạc bay đi. Phía sau hắn, vòng linh đại quân gắt gao chậm rãi bay theo. Ngay tại thời điểm Thạch Hổ mang vong linh đại quân tấn công bộ lạc Yêu Linh.

Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đã rời khỏi Yêu Linh bộ lạc, đến trước Hoàng Tuyền Kim điện.

Chỉ là bởi vì bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung tràn ngập ngã rẽ, tựa như một mê cung rộng lớn, bọn họ cũng không gặp được Thạch Hổ cùng đại quân vong linh.

Hình như là vừa mới bỏ đi.

Khi bọn họ đến được Hoàng Tuyền Kim Điện, cả tòa Kim Điện đã sớm không một bóng người, trông như Quỷ Điện. Hai người tìm khắp nơi trong ngoài Kim Điện cũng không gặp được đến một cái quỷ ảnh, đừng nói đến chi là tìm được Thạch Hổ.

"Di? Thạch Hổ này rốt cuộc là chạy đi đâu?" Đôn Triệt rất lấy là kỳ quái gãi gãi đầu. Triệu Thụy đi tới bờ huyết trì trong sườn điện, nhìn thấy huyết trì gần như đã cạn khô, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.

"Chúng ta đã đến chậm một bước, Thạch Hổ nhất định là đã thành công hoàn tất thần bí nghi thức, hắn hiện tại nhất định là đã thống lĩnh tất cả vong linh ly khai Kim Điện"

"Ly khai Hoàng Tuyền Kim Điện? Vậy bọn chúng sẽ đi đâu?"

Triệu Thụy chậm rãi nói: "Nếu ta đoán không sai, mục đích của bọn chúng chỉ có một, đó chính là Yêu Linh bộ lạc!"

Xế chiều, Yêu Linh bộ lạc tuy nháo nhiệt mà thanh bình.

Các nhóm Yêu Linh ra ngoài săn bắn gần như đã toàn bộ quay về, một bên chuẩn bị cơm chiều, một bên tuỳ ý trò chuyện phiếm.

"Triệu Thụy cùng Đôn Triệt rời đi cũng đã một ngày rồi, hiện tại không biết ra sao nữa?" một gã yêu linh khô gầy, toàn thân bao phủ bởi lân phiến nhẹ hỏi.

"Thạch Hổ cường đại như vậy, bọn họ có thể đem Thạch Hổ xử lý sao?"

"Vạn nhất không thành công ... "

"Cái miệng thúi tha của ngươi này!" Đôn Ngân dùng sức đem nắm tay to như cái bát lớn nhằm đầu tên yêu linh mà nện xuống, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp đánh cho hắn quỳ rạp trên mặt đất.

"Uy lực khủng bố của ma cung trên tay Triệu Thụy các ngươi cũng đều kiến thức qua. Xem như Thạch Hổ có lợi hại hơn trước thì cũng khẳng định không thể nào chống đỡ được uy lực của ma cung! Huống chi, còn có Đôn Triệt giúp hắn nữa! Xú tiểu tử, không cho ngươi được phép nói điềm gở nữa! Nghe rõ chưa?

"Hiểu được, ta đã minh bạch" Yêu linh kia xoa xoa đầu, đau đến độ nhe răng nhếch miệng, " Đôn Ngân đại tỷ, người đừng dùng sức như vậy chứ! Ta bị người đánh tới ngu ngốc thì làm sao bây giờ?"

Đôn Ngân giễu cợt: "Ngươi vốn đã ngu ngốc rồi, có ngốc thêm cũng đã chẳng thể ngốc hơn được nữa."

Gã yêu linh oán giận nói: "Người sao có thể nói ta như vậy..."

Những yêu linh khác cũng rộ lên tiếng cười vui vẻ.

Mi Thiên đứng ở trên Đàn Tế. Xa xa nhìn thấy một màn này, trên khuôn mặt cũng không tự chủ được mỉm cười. Hắn hy vọng bầu không khí tràn ngập tiếng cười khoái hoạt này có thể vĩnh viễn bảo tồn tại Yêu Linh bộ lạc.

Đám sương mù thường ngày bao phủ toàn bộ bộ lạc không biết từ khi nào bắt đầu dày đặc hơn. Trong biển sương mù mênh mông dần dần lộ ra khí tức âm binh âm lãnh, xen lẫn mùi sát khí hung tợn.

Nụ cười trên mặt Mi Thiên chợt tắt ngúm. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, bên trong sương mù dày đặc kia ẩn dấu trùng trùng nguy hiểm.

Đám yêu linh đang cười đùa, mặc dù cảm giác không linh nhạy bằng Mi Thiên, nhưng cũng mơ hồ nhận ra được điều nguy hiểm. Bọn họ đình chỉ nói cười, nhìn chằm vào sương mù dày đặc đang bao phủ ngoài bộ lạc, để cao cảnh giác.

Tiếng bước chân trầm trọng bên trong sương mù phát ra càng lúc càng rõ ràng. Sát khi hung tợn cũng ngày càng mãnh liệt.

Trong bộ lạc, đám yêu linh không tự chủ được đình chỉ hô hấp, cảm giác như lồng ngực bị một tảng đá lớn gắt gao đè lên.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng trầm trọng, từng đám cương thiết khôi lỗi, khô lâu pháp sư, âm linh... dày đặc, tạo thành đại quân vong linh khủng bố, từ trong sương mù lờ mờ hiện ra.

Đám yêu linh mở to hai mắt, trên mặt lộ rõ thần sắc khiếp sợ. Bọn họ tuyệt đối không ngờ sẽ có nhiều vong linh như thế đột nhiên kéo đến tấn công.

"Vong linh!"

"Là đại quân vong linh!"

"Vong linh đột kích!"

" ... "

" ... "

" ... "

Đám yêu linh trong Yêu Linh bộ lạc sau phút chấn kinh ngắn ngủi đồng loạt quát to, vội vội vàng vàng tụ tập lại, bày ra tư thế chiến đấu.

Mi Thiên trong lòng cũng trầm xuống, sắc mặt không chút thay đổi, tay hắn nhanh chóng bắt pháp quyết, miệng phì tụng chú văn.

Chỉ thấy một đạo ám thanh sắc quang trụ (cột ánh sáng màu xanh đậm) từ đỉnh Đàn Tế mạnh mẽ bắn ra, hướng về bốn phía nhanh chóng khuếch tán, hình thành một cái ám thanh sắc quang mạc (màn sáng màu xanh đậm), đem toàn bộ Yêu Linh bộ lạc bao phủ vào bên trong.

Vong linh đại quân tiên phong hung hăng đánh lên quang mạc, nhưng tựa như đánh vào tường thành bằng sắt thép, nhất thời dồn ép chen đẩy thành một đoàn.

Trước nhất chính là đám cương thiết khôi lỗi, bọn chúng quơ quơ trường thương nặng nề, dùng sức đâm tới quang mạc, ý đồ muốn đem quang mạc đánh cho vỡ nát.

Nhưng là, hơn ngàn cương thiết trường thương được pháp thuật gia trì, hung hăng đánh vào ám thanh sắc quang mạc, vậy mà lại không thể gây ra bất cứ thương tổn gì cho quang mạc, thậm chí đến một chút rung động nhỏ cũng không có.

Đám khô lâu pháp sư phía sau cũng gia nhập vào danh sách công kích, trong miệng lầm rầm chú ngữ, pháp trượng quơ quơ trên tay, đem một loạt hắc sắc quang cầu (quả cầu ánh sáng màu đen) kịch liệt oanh kích quang mạc.

Dưới cường lực công kích của đám khô lâu pháp sư, trên bề mặt quang mạc rung lên thành từng gợn sóng nhỏ.

Bất quá chỉnh thể quang mạc vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

Dưới sự công kích dày đặc đó, quang mạc vẫn vững vàng, không đem phòng ngự Yêu Linh bộ lạc mở ra nữa điểm.

Mấy vạn vong linh không thể tạm thời dừng lại trước quang mạc, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám yêu linh ở bên trong.

Đôn Ngân cùng những yêu linh khác nguyên thấy đại quân vong linh đột nhiên xuất hiện, vốn có chút hoảng loạn. Hiện tại thấy đám vong linh bị phòng ngự pháp trận cản lại, trong long chợt thở phào một hơi, chậm rãi trấn định nỗi kinh hoàng.

"Đám vong linh này là từ đâu đến?" Đôn Ngân nhìn đám vong linh lúc nhúc ngoài quang mạc, miệng thầm thì.

"Quan tâm làm gì! Dù sao chúng ta có phòng ngự đại pháp trận mạnh mẽ tuyệt luân này, cho dù có nhiều gấp đôi vong linh thì cũng không có biện pháp tiến vào." Một gã yêu linh tùy tiện nói.

"Đám vong linh này số lượng tuy nhiều, thực thực cũng tạm xem như là cường hãn. Bất quá phòng ngự đại pháp trận của bộ lạc chúng ta là do sư phó tự tay bố trí. Cho dù Thạch Hổ đích thân đên đây thì cũng không thể phá huỷ, huống chi là đám vong linh tương đối yếu kém này."

"Bộ lạc chúng ta cũng phải phải là lần đầu tiên bị vong linh tập kích. Bọn chúng không tìm ra cách công phá quang mạc, tự nhiên sẽ rút lui thôi. Không cần để ý quá mức."

" ... "

" ... "

" ... "

Những Yêu Linh khác sau khi trấn định lại, dần dần có chút chẳng hề để ý, khinh thường đem đám vong linh bên ngoài bỏ ra ngoài mắt.

Bọn họ đều nghĩ, đám vong linh tập kích lúc này đây, mặc dù thanh thế hùng hổ, nhưng nhưng cũng đồng một bộ dạng như trước, chẳng đáng để lo ngại.

Bất quá, Đôn Ngân lại mơ hồ cảm giác được, sự tình có thể không phải chỉ đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, đám vong linh đang xôn xao đột nhiên yên tĩnh trở lại, nhất tề tách ra hai bên, tạo thành một con đường lớn. Một gã vong linh thân hình cao lớn, trên vai vác một thanh hắc sắc đại kiếm, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ngân sắc khôi giáp, chỉ lộ ra hai ánh mắt đỏ rực đang bước nhanh tới.

Sát khí hung ác ngưng tụ thành hắc sắc vụ khí, từ trong khẻ hở trên khôi giáp nồng nặc toả ra, phiêu phù trên không trung. Tất cả vong linh đều cúi đầu sát tới tận thắt lưng, cung kinh hành lễ, không dám có một chút bất kính!

Ngân khôi chiến sĩ sải buớc tới trước quang mạc, cũng không đừng bước lại, mà là tay phải nhanh chóng vươn lên, nắm chặt thanh đại kiếm trên vai. Liền đó, hắn dột nhiên bạo quát một tiếng, song chưởng mạnh mẽ hướng xuống phía dưới vung lên.

Chỉ thấy hắc sắc đại kiếm bạo xuất quang mang chói mắt, hình thành một đạo quang mang cuồng mãnh, hung hăng bổ vào ám thanh sắc quang mạc!

"Ầm".. "Oanh"

Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, đại địa kịch liệt lắc lư một chút, ám thanh quang mạc vốn vững chãi, dưới hắc sắc kiếm quang cường đại, tựa như bọt khí, nổ tung thành từng mảnh!

"Phòng ngự pháp trận bị công phá!"

"Phòng ngự pháp trận mấy trăm năm không ai khả dĩ công phá, cư nhiên lại không chịu nổi được một kích!"

"Người kia là ai vậy! Như thế nào lại có lực lượng kinh khủng đến thế!"

Đám Yêu Linh hoảng sợ thất sắc, không tự chủ được bị khí thế cường đại của thần bí chiến sĩ bức lui mấy bước!

Một cái danh tự khiến mọi người biến sắc, cơ hồ đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ:

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn là Hoàng Tuyền Địa Cung bá chủ, hung linh Thạch Hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro