tien mo 503-505

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi ngươi càng nghĩ càng cảm thấy vong linh chiến sĩ trước mắt này chỉ có thể là...

Nhìn khắp toàn bộ Hoàng Tuyền Địa Cung, cũng chỉ có Thạch Hổ là có thể thống soái được nhiều vong linh như vậy. Nhưng là, với lực lượng của Thạch Hổ, cả mấy trăm năm nay hắn đều không thể công phá được Yêu Linh bộ lạc, vì cái gì mà hôm nay hắn lại có được lực lượng khủng bố "nhất kích tất phá", chỉ một đòn là phá hủy nát phòng ngự pháp trận.

Chẳng lẽ nói... Thạch Hổ đã cử hành hoàn thành được thần bí nghi thức? Hắn rốt cục cũng đột phá được bình cảnh, tu vi tăng lên trên diện rộng, chính thức bước chân vào Độ Kiếp kỳ?

Nghĩ đến đây, lồng ngực tất cả yêu linh không hẹn mà cùng nhảy thót lên một cái. Nếu như Thạch Hổ thật sự bước chân vào Độ Kiếp kỳ, như vậy hắn đã trở thành ác mộng của toàn bộ Yêu Linh bộ lạc!

Yêu Linh bộ lạc bị huỷ diệt chỉ sợ là ngay trong hôm nay!

Đôn Ngân đột nhiên nghĩ đến, nếu Thạch Hổ ở đây, vậy Triệu Thụy và Đôn Triệt hai người thì sao, bây giờ ở đâu? Có thể hay không đã bị Thạch Hổ xử lý? Đôn Ngân chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, hoang mang lo sợ.

Lúc này, đứng ở trên Đàn Tế, Mi Thiên chậm rãi mở miệng: "Thạch Hổ, không thể tưởng được ngươi cư nhiên cũng có thể đột phá Hợp Thể kì bước vào Độ Kiếp kì. So với dự đoán của ta quả thật nhanh hơn rất nhiều"

"Mi Thiên, việc ngươi không thể tưởng được còn có rất nhiều". Thạch Hổ lạnh lùng cười, chậm rãi bỏ khôi giáp xuống.

Mi Thiên sắc mặt chợt biến, giật mình: "Ngươi ... Ngươi cư nhiên lại có được thân thể!"

"Không sai! Để khôi phục thân thể, ta chính là đã phải tìm kiếm bao nhiêu năm tháng, rốt cục mới có thể thành công. Hiện tại, ta so với trước kia còn cường đại hung hãn hơn rất nhiều!"

Mi Thiên khe khẽ thở dài: "Khó trách ngươi thu thập nhiều yêu vật huyết nhục như vậy, hóa ra là để khôi phục thân thể. Ai, ta chính là vẫn chậm một bước.

"Chậm một bước cũng đủ để cho ngươi cả đời không thể trở mình". Thạch Hổ lạnh lùng giơ lên hắc sắc đại kiếm chỉ về phía trước.

Mấy trăm vạn vong linh phía sau hắn lập tức phô trương khí thế hí vang lên, như thuỷ triều ào ạt hướng Đôn Ngân và đám yêu linh lao tới.

"Sưu sưu!"

Hai thanh hắc quang đại đao từ không trung cấp tốc hạ xuống sát bên Đôn Ngân, lăng lệ bổ xuống. Đao phong băng lãnh, hung tợn đem lông rậm trên người Đôn Ngân gọt đi một mảng.

"Lũ vong linh đáng chết các ngươi!"

Đôn Ngân nước miếng bay loạn xạ mắng to một tiếng, nhanh chóng sờ soạn, lấy từ trong tai ra hai kiện đồ vật bé tí. Đôn Ngân cấp tốc niệm chú ngữ, hai kiện đồ vật vốn bé tí trong tay ngay lập tức phình to ra, cuối cùng biến thành một cặp Phật Mẫu Tử Kim Chùy loé sáng tử kim quang mang!

"Đi tìm chết đi!" Đôn Ngân hét to một tiếng, vung mạnh tay, đem hai thanh đại chùy huy vũ, một cổ cuồng phong mãnh liệt nhất thời từ mặt đất trào ra.

"Đông đông đông"

Chỉ nghe thấy liên tiếp những tiếng va đập nặng nề vang lên. Đám cương thiết khôi lỗ bốn phía xung quanh bị hai thanh cực đại Phật Mẫu Tử Kim Chuỳ va phải, nhất thời đám cương thiết khôi giáp bị đánh thành một đống sắt vụng, trực tiếp bay thẳng ra ngoài. Những lêu linh còn lại thấy Đôn Ngân đại triển thần uy, sĩ khí đại chấn, đồng loạt thi triển thần thông đại chiến với đám vong linh.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ mạnh, tiếng kêu gào, tiếng vong linh hí, vang động cả một góc trời.

Đôn Ngân như nghe được tiếng trống trợ chiến, tinh thần hăng hái, một loạt xử lí hơn năm sáu chục tên cương thiết khôi lỗ, đang chuẩn bị nghỉ xả hơi. Đột nhiên ngay lúc đó, đám vong linh phía trước điên cuồng lao tới, tựa như cuồn cuộn vô tận. Nàng mất kiên nhẫn đứng lên, đem đôi Phật Mẫu Tử Kim Chuỳ ném lên trời, miệng liên tục lẩm bẩm.

Chỉ thấy hai thanh đại chuỳ phát ra quang mang tử kim sắc, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn đứng lên, không ngừng biến đổi trên không trung, hai hoá thành mười, mười hoá thành trăm, chẳng mấy chốc đã huyễn hoá ra mấy trăm chuôi đại chuỳ! Liền đó, Đôn Ngân nhanh chóng đưa tay bắt pháp quyết, nhắm ngay đám vong linh trước mặt mà chỉ tay, hét to một tiếng: "Lạc!"

Mấy trăm chuôi Phật Mẫu Tử Kim Chùy lập tức gào thét chói tai, tựa như mưa từ không trung rơi xuống.

"Oanh oanh oanh"

Đám kim chùy chuẩn xác nện lên mình lũ cương thiết khôi lỗ cùng khô lâu pháp sư. Cương thiết khôi lỗ dưới lực oanh kích cường đại lập tức tứ phân ngũ liệt, đám khô lâu pháp sư thì bị từ kim chùy đập thành từng mảnh nhỏ, vun vẩy khắp nơi.

"Hì Hì, không thẹn là Đôn Ngân đại tỷ, quả nhiên lợi hại!" một tên hoàng tuyền song đầu thử (chuột hai đầu) cười đùa nói.

"Quả nhiên là bưu hãn!" đám yêu linh khác cũng nhất tề khen ngợi.

Tiếng cười còn chưa kịp biến mất, một đạo hắc sắc kiếm quang sắc bén vô cùng, đột nhiên xé rách không gian, quét ngang qua.

Mấy trăm chuôi Phật Mẫu Tử Kim Chuỳ giống như là bị quái thú cắn nuốt. nháy mắt biến mất.

"Mau lui lại! Đôn Ngân!" Mi Thiên trước đã nhìn ra có điều không đúng, vội vàng cao giọng nhắc nhở. Nhưng mà, lời nhắc nhở của hằn đã quá muộn.

Kiếm quang lăng lệ trên không trung vừa chuyển, nhanh như thiểm điện phóngtới trước mặt Đôn Ngân. Đôn Ngân còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang tựa như độc xà, ầm một tiếng ngay tại trên người nàng.

Đôn Ngân điên cuồng phun ra ngụm tiên huyết, toàn thân kinh mạch cốt cách lập tức dập nát, thân hình trầm trọng cao tới ba thước tựa như trang giấy, nhẹ nhàng bay lên, bay ngược ra vài trăm thước, va thật mạnh lên Đàn Tế, đem Đàn Tế đụng sập xuống thành một đống.

"Đôn Ngân!"

"Đôn Ngân đại tỷ!"

"..."

"..."

"..."

Tất cả yêu linh không ai bảo ai, sắc mặt đại biến, thất thanh kinh hô. Nhưng, bất luận bọn họ la lên như thế nào, Đôn Ngân cũng không có gì đáp lại. Đám yêu linh mở to hai mắt, khoé mắt bởi vì bi phẫn, đều gần như thiếu chút nữa là vỡ ra!

Mặc dù là bất đồng chủng loại Yêu Linh. Nhưng cả đám cùng Đôn Ngân sinh sống trăm năm, thân như huynh đệ tỷ muội. Bọn họ đã thành thói quen, Đôn Ngân vốn tính cách thô hào, gần như quái dị. Nhưng là bây giờ, Đôn Ngân lại cứ như vậy bị Thạch Hổ một kiếm ầm ầm giết chết!

Việc này bọn họ làm sao có thể không bi phẫn cho được!

Đám yêu linh mở to ánh mắt đỏ bửng, gắt gao nhìn chằm chằm Thạch Hổ, nhất tề điên cuồng hét lên một tiếng, liền hướng Thạch hổ đánh tới, muốn cùng Thạch Hổ Liều mạng!

"Trở về! Tất cả trở lại cho ta! Lập tức phản hồi Đàn Tế!" Mi Thiên cố gắng áp chế bi phẫn của mình, lớn tiếng hạ lệnh. Bởi vì hắn phi thường rõ ràng, thực lực Thạch Hổ bây giờ, cường đại như thế nào. Đám đệ tử của hắn xông lên trước, bất quá cũng chỉ là chịu chết vô ích!

Mặc dù hắn cũng hận không thể lập tức xông lên trước, đem Thạch Hổ xử lý. Thế nhưng hắn lại phải gắng gượng giữ tỉnh táo, để tránh toàn bộ Yêu Linh bộ lạc, cứ như vậy bị huỷ diệt.

Đám yêu linh không dám vi phạm mệnh lệnh của Mi Thiên, đình chỉ vọt tới trước, mạnh mẽ áp chế sự bi thống trong lòng, bắt đầu triệt thoái về phía sau.

Lũ cương thiết khôi lỗ cùng vong linh pháp sư thì kiêu ngạo tăng vọt, bám theo phía sau không dứt.

Mi Thiên đứng trên cao Đàn Tế, nhìn xuống phía dưới đông nghìn nghịt vong linh, vẻ mặt ­­­­­­­­­vô cùng ngưng trọng. Hai tay của hắn hợp cùng một chỗ, trong miệng không ngừng phì tụng chú văn, không ngừng thúc dục pháp lực.

Chỉ thấy một viên hình quang hoàn (vòng tròn ánh sáng) từ trong Đàn Tế bắn ra, từng vòng hướng ra phía ngoài khuyếch tán.

Mấy trăm yêu tượng bốn phía chung quanh Đàn Tế , ánh mắt dần dần sáng lên, xuất ra quang mang mênh mông.

Ngay sau đó, dường như yêu ma đang ngủ say bên trong đồng loạt thức giấc, từ từ đứng lên hoạt động, động tác từ cứng ngắc chậm chạp, dần dần trở nên linh hoạt nhanh chóng.

"Giết!"

Khuôn mặt vốn "từ mi thiện mục" của Mi Thiên, lúc này lông mày dựng thẳng, mắt trợn kim cương, đằng đằng sát khí hạ lệnh.

Đám yêu ma điêu tượng nhất tề quay đầu, dũng mãnh nhìn tới vong linh đại quân, không chút sợ hãi vọt tới.

"Ầm!"

Hai cỗ thế lực, đồng dạng giống như dòng nước chảy xiết, hung hăng va chạm với nhau.

Tuy nói vong linh đại quân dựa vào số lượng mà giữ được ưu thế, nhưng mà đây chính là yêu ma điêu tượng, mỗi một cái đều được rót vào năng lượng cực lớn, sức chiến đầu cực kỳ khủng bố.

Số vong linh bình thường bên kia căn bản là không cách nào chống đỡ được công kích của chúng.

Xông vào trước nhất quả nhiên là đám cương thiết khôi lỗ, ý đồ ngăn cản bước tiến của yêu ma điêu tượng, nhưng lại bị mấy trăm yêu ma điêu tượng, một quyền "ầm" oanh kích bay lên giữa không trung, sau đó rơi xuống "tứ phân ngũ liệt".

Cách đó một đoạn, một nhóm khô lâu pháp sư đang vừa bắt đầu chuẩn bị dùng công kích từ xa.

Yêu ma điêu linh đột nhiên há to miệng, từng đạo quang thúc (chùm tia sáng) to như miệng bát, lập tức từ trong miệng bắn ra nhanh như chớp.

"Xuy xuy xuy"

Thân thể đám khô lâu pháp sư trong nháy mắt đã bị quang thúc xuyên thủng, toàn bộ thân thể cơ hồ nóng chảy hết!

Không chỉ như thế, quang thúc vẫn tiếp tục tiến về phía trước, tựa như từng lưỡi đao sắc bén, nơi nào bị lướt qua, bất kể là vong linh gì đều không có năng lực phản kháng, bị oanh kích thành bột phấn!

Vẻn vẹn chỉ một chốc thời gian công phu, quang thúc dày đặc tựa hồ là tương khắc với vong linh, đã tiêu diệt hơn một nửa vong linh đại quân. Đám vong linh còn lại kinh hoảng lên, bắt đầu vội vã né tránh công kích của điêu tượng.

"Thiên Yêu Diệt Hồn Trận quả thật phi thường huyền bí". Thạch Hổ khẽ vương đầu lên, lạnh lùng nói, "Lúc trước ta đến cũng thiếu chút nữa là bỏ mạng dưới pháp trận này. Mi Thiên, mi dựa vào cái pháp trận này mà kéo dài tàn hơi mấy trăm năm. Bất quá, đối với ta hiện tại mà nói, nó đã trở thành vô dụng, không thể tiếp tục ngăn cản bước chân của ta được nữa!"

Nói xong, Thạch Hổ hét lớn một tiếng: "Tránh ra!"

Đám vong linh thủ hạ của hắn, giống như thỏ bị chấn kinh, lập tức hướng hai bên bỏ chạy.

Thạch Hổ nắm đại kiếm trong tay, long hành hổ bộ bước nhanh về phía trước.

Một tên yêu ma điêu tượng vừa vọt tới trước mặt hắn, đang chuẩn bị một quyền đánh tới Thạch Hổ.

Cánh tay Thạch Hổ rung lên, hắc sắc đại kiếm mang theo một cổ cuồng phong mãnh liệt, từ phía sau ùa tới, hung hăng trảm lên lung yêu ma điêu tượng.

Cơ hồ trong nháy mắt, yêu ma điêu tượng kia bị đại kiếm chém thành hai đoạn, ngã nhào trên mặt đất. Thạch Hổ một cước đạp lên đầu điêu tượng, thoáng dùng sức, đầu tượng kia tức thì bị giẫm thành một bãi bùn nhão.

Hắn nhấc đại kiếm vác lên vai, tiếp tục đi về phía trước, thân hình không có nữa điểm bị cản trở.

Ngược lại, Mi Thiên bởi vì yêu ma điêu tượng bị huỷ, thân thể hơi hơi chấn động một chút, tựa hồ có chút không khỏe.

Thạch Hổ hướng Đàn Tế bước nhanh tới, đám điêu tượng phụ cận, dưới sự chỉ huy của Mi Thiên, không ngừng đánh tới, ý đồ ngăn cản Thạch Hổ bước đến. Nhưng là, không có bất kỳ một pho ác ma điêu tượng nào có thể tới gần Thạch Hổ, toàn bộ bị Thạch Hổ nhất nhất chém giết!

Thạch Hổ mỗi lần chém nát một pho yêu tượng, thân thể Mi thiên lại khẽ run lên một chút, sắc mặt cũng đã tái nhợt vài phần.

Đến khi mấy trăm yêu ma điêu tượng đều bị Thạch Hổ phá huỷ, sắc mặt Mi thiên đã muốn không còn nửa điểm huyết sắc, khoé miệng cũng đã tràn ra một dòng máu nhỏ, cả người giống như đột nhiên già đi rất nhiều!

"Sư phụ! Ngài làm sao vậy?"

"Sư phụ! Ngài không có sao chứ!"

"Sư phụ! ..."

"..."

Chúng yêu linh trên Đàn Tế thấy thần sắc Mi Thiên không đúng, không khỏi đại kinh thất sắc, đều bổ nhào tới trước Mi Thiên, ân cần hỏi han.

Mi Thiên giật giật môi, muốn an ủi đệ tử mình, ai ngờ, vừa mới há miệng, một ngụm máu tươi liền phun thẳng tới!

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Chúng yêu linh sắc mặt đại biến, thật không ngờ thương thế của Mi Thiên dĩ nhiên lại nghiêm trọng như vậy! Bọn họ không khỏi tâm hoảng ý loạn, có chút luống cuống chân tay. Trong thâm tâm bọn họ, Mi Thiên không chỉ là sư phụ bọn họ, mà còn là cột trụ tinh thần của cả đám.

Chỉ cần có Mi Thiên ở bên, cho dù bọn họ có ở dưới tình cảnh cực kỳ ác liệt, thì vẫn cứ như cũ tràn ngập hy vọng.

Nhưng là bây giờ, Mi Thiên đã bị ngã gục.

Bọn họ thậm chí không biết Mi Thiên đã bị thương từ khi nào! Điều này thật đả kích nặng nề lòng tin của bọn họ.

Thạch Hổ bước dọc theo thềm đá Đàn Tế, chậm rãi hướng về phía trên đi tới, cước bộ trầm trọng, lưu lại trên mặt thềm đá từng bước chân sâu hoắm.

"Mi Thiên, Thiên Yêu Diệt Hồn Trận mặc dù huyền bí, uy lực cường đại, nhưng là chỗ thiếu hụt cũng phi thường rõ ràng. Ngươi phải đem hồn phách chính mình chia cho mỗi pho yêu tượng. Ta chém nát một pho yêu tượng, hồn phách ngươi sẽ phải chịu một lần bị thương. Ta đem tất cả yêu tượng diệt trừ, không cần ta phải động thủ, chính ngươi liền suy sụp. Ngươi quả thật già rồi, Mi Thiên. Nếu ngươi còn có được lực lượng năm đó, thì dù ta có tiến nhập được Độ Kiếp kỳ, thấy ngươi vẫn là phải cụp đuôi, bỏ chạy thật xa"

Mi Thiên nhìn chằm chằm Thạch Hổ, gian nan nói: "Nếu không phải năm đó, ngươi đánh lén ta, khiến ta bị thương nặng. Thực lực của ta như thế nào lại suy nhược đến trình độ như vậy! Nếu ta còn lại lực lượng, Thiên Yêu Diệt Hồn Trận này đủ để cho ngươi thần hồn câu diệt!"

"Đáng tiếc a! Ngươi đã không còn là Mi Thiên năm đó nữa". Thạch Hổ mặt lạnh như băng, lộ ra một tia sát khí, "Ngươi vẫn luôn là làm cho ta nhức đầu. Chỉ cần ngươi còn ở tại Hoàng Tuyền Địa Cung này, ta sẽ không có một ngày được yên. Bất quá, qua hôm nay, ta sẽ không còn phải phiền não nữa"

Mi Thiên tựa hồ đã biết rõ, chính mình chạy trời không khỏi nắng. Hắn khẽ khép hờ hai mắt lại, sắc mặt dần dần yên tĩnh lại: Thạch Hổ, có thể phát ra uy hiếp cho ngươi chỉ có ta mà thôi, ta chết không sao, chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha cho đám đệ tử của ta. Bọn chúng đối với ngươi không có bất cứ uy hiếp gì"

Thạch Hổ lạnh như băng nói: "Mi Thiên, ngươi cảm thấy ta nhân từ vậy sao? Bọn họ hiện tại đối với ta quả thật không có uy hiếp, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không uy hiếp được ta. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Chỉ cần là địch nhân của ta, ta đều phải trảm thảo trừ căn. Chó gà không tha!"

Nói đến đây, Thạch Hổ đột nhiên dừng lại một chút, hung hăng cười nói: "Bất quá, làm lão bằng hữu, ta có thể cho ngươi một cái ưu đãi. Ta sẽ giết ngươi cuối cùng, cho ngươi trơ mắt nhìn đám đệ tử của ngươi bị ta xử lý!"

Lời vừa dứt, hắn đã đặt chân lên đàn tế, tay phải bắt đầu huy động đại kiếm.

Mi Thiên nghe Thạch Hổ vừa nói như vậy, tức giận công tâm, lại phun ra mấy ngụm lớn tiên huyết, thiếu chút nữa đã hôn mê.

Chúng yêu linh bên kia phẫn nộ rít gào, hướng Thạch Hỗ đánh tới, muốn phản kháng.

Thạch Hổ nắm đại kiếm, mãnh liệt vung lên, hắc sắc kiếm quang lăng lệ từ đại kiếm xuất ra, hoa phá không gian, lập tức đem hơn mười danh yêu linh đang lao tới chém làm hai đoạn!

Đám yêu linh phía sau mặc dù tránh thoát được một kiếp, nhưng cũng bị khí lưu đánh sâu vào, người ngã ngựa đổ, ầm ầm ngã trên mặt đất. Nhìn đồng bạn chết thảm trên dàn tế, đám yêu linh còn lại vừa bi phẫn, lại vừa sợ hãi.

Tu vi bọn họ, kỳ thật cũng đều tương đương nhau. Tại trong Hoàng Tuyền Địa Cung cũng được xem như là nhất lưu. Nhưng là, bọn họ tại trước mặt Thạch Hổ lại giống như không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Hổ vô tình giết chóc!

Đám Yêu Linh trong lòng đã tràn đầy sự bất cam, đồng thời cũng tràn đầy tuyệt vọng. Trừ khi trời giáng kỳ tích, nếu không, bọn họ căn bản không có khả năng chạy thoát dưới kiếm Thạch Hổ.

Thạch Hổ lại lần nữa giơ cao đại kiếm, chuẩn bị nhất nhất xử tử thủ hạ bại tướng.

Đúng lúc này, một tiếng hét to từ phía sau truyền đến.

"Dừng tay!"

Ngay sau đó, một dải tử sắc điện mãng xuyên qua dày đặc vong linh, từ đằng xa gào thét mà đến. Nơi tử sắc điện mãng đi qua, bất luận là khô lâu hay cương thiết khôi lỗ, toàn bộ dưới uy lực của điện mãng, bị oanh kích tứ phân ngũ liệt, hoá thành mảnh nhỏ.

Trong nháy mắt, tử điện cự xà liền bổ nhào vào phía sau Thạch Hổ.

Thạch Hổ "sưu" một tiếng xoay người, hắc sắc đại kiếm mang theo một cổ cuồng mong, hung hăng trảm lên vị trí bảy thốn trên cự xà.

Từ điện cự xà mở cái mồm to như chậu máu, không một tiếng động, nổ tung ra, hoá thành vô số tử sắc hoa lửa, rơi rụng tán lạc. Nổ mạnh sinh ra dư chấn hướng bốn phía khuếch tán.

Đại kiếm trong tay Thạch Hổ cũng bị dư chấn này xung kích, lay động chợt rơi ra.

Hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy hai bóng người đang gấp rút hướng chính mình vọt tới.

Trong sát na thân ảnh hai người kia đến gần, hắn mới nhận rõ trong đó có một người có hình thể yêu linh cường tráng, người còn lại thì tay cầm thiểm điện trường thương, đích thị là nhân loại.

Nguyên lai là Triệu Thụy cùng Đôn Triệt từ Hoàng Tuyền Kim Điện chạy trở về!

Thạch Hổ nhíu chặt đôi mày, sắc mặt trầm xuống, hai mắt hung quang bắn ra bốn phía.

"Hừ, còn có vài phần lực lượng"

Hắn cũng không đem Triệu Thụy cùng Đôn Triệt hai người để vào mắt, thuận miệng hướng thủ hạ dưới tay ra lệnh, "Xử lý bọn họ!­­

Đám vong vinh bên kia nhất tề quay người về sau, hí vang, hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đánh tới, ý đồ ngăn cản hai người.

"Cút ngay!"

Đôn Triệt rống lớn một tiếng, thi triển Yêu Quái Hồn Thiểm.

Một đạo bạch sắc quang thúc thô to từ miệng hắn bắn ra, ầm ầm oanh ký lên vong linh đại quân chi chít.

"Ầm!"

Tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên.

­

Bị Yêu Quái Hồn Thiểm trực tiếp oanh kích bên trong vong linh. Bốc hơi, thần hồn câu diệt, một chút tung tích cũng không có.

Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu cực lớn, mãnh liệt khí lãng, lấy hố sâu làm tâm, hướng bốn phía khuếch tán, đem vong linh phụ cận trùng kích thành mảnh nhỏ. Đám vong linh bên kia còn chưa kịp phản ứng, Đôn Triệt rất nhanh đã bắn ra đạo Yêu Quái Hồn Thiểm thứ hai.

Liên tục vài đạo ký Yêu Quái Hồn Thiểm bắn xuống dưới, thủ hạ vong linh đại quân của Thạch Hổ thương vong thảm trọng.

Vong linh đông nghìn nghịt bên trong như thuỷ triều, bị Đôn Triệt oanh kích tạo thành một con đường lớn.

"Thạch Hổ bệ hạ!"

Khô lâu pháp sư Lý Cư kéo hắc sắc trường bào vội vã đi tới phía sau Thạch Hổ, bẩm báo, "Yêu linh cùng nhân loại kia phi thường cường hãn. Đám vong linh giống như không có cách nào ngăn trở được bọn họ!"

"Một đám đồ vô dụng! Chút chuyện nhỏ đều cũng làm không xong!" Thạch Hổ trong hàn quang chợt loé, "Thả bọn chúng chạy tới, ta tự mình thu thập bọn họ!"

Đám vong linh bên kia nghe được mệnh lệnh này, dĩ nhiên là cầu mà không được, vội vàng vọt sang hai bên, nhường thành một con đường lớn.

Thạch Hổ cũng ném Mi Thiên đang bị thương cùng một đám yêu linh trôi nổi trên không trung, lạnh lùng nhìn hai người đang dần dần bay lại, tuỳ thời chuẩn bị ra tay.

Triệu Thụy cùng Thạch Hổ đề phòng nhìn chăm chăm Thạch Hổ, chậm rãi bay đến gần, chân khí trong cơ thể tại kinh mạch không ngừng vận hành, tuỳ thời đều chuẩn bị thi triển ra pháp thuật cực mạnh. Đối mặt với Thạch Hổ mạnh mẽ như vậy, chỉ cần hơi có chút khinh suất, tai ương sẽ ngập đầu!!

Theo hai người càng bay càng gần, bọn họ dần dần thấy rõ tình huống trên đàn tế. Trên đàn tế, máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.

Hơn mười danh yêu linh đồng bạn Đôn Triệt ngã xuống bên trong vũng máu, mà ngay cả thủ lĩnh Yêu Linh bộ lạc Mi Thiên, cũng đã thân chịu trọng thương, té trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Triệu Thụy sắc mặt xanh mét, chỉ cảm thấy lửa giận hừng hực từ đáy lòng mạnh mẽ trào lên, trào lên tới tận não hắn!

Hắn cùng với đám yêu linh này ở chung một thời gian, mặc dù không tính là rất dài, nhưng lại cùng bọn chúng ở chung phi thường vui vẻ hoà hợp. Đám yêu linh này xem như như bằng hữu, chân tâm tương đãi, không có nửa điểm tâm cơ.

Về phần Mi Thiên, lại là một vị trưởng bối hiền từ, đem hắn thu lưu, cho hắn trợ giúp. Nhưng là bây giờ, đám yêu linh nhiệt tình này lại bị Thạch Hổ vô tình giết chóc!

Điều này làm hắn không thể không phẫn nộ!

Nhưng mà điều kế tiếp, hắn gặp được càng làm cho hắn phẫn nộ một màn!

Hắn nhìn thấy Đôn Ngân bị hãm sâu tại bên trong đàn tế, bị một hòn đá nặng nề đè lên thi thể!

Nghĩ đến trước đó một ngày, Đôn Ngân còn đang cùng mình đùa giỡn, bây giờ đã thành âm dương xa cách, trong lòng Triệu Thụy vừa buồn vừa giận!

"Đường tỷ!"

Đôn Triệt cũng nhìn thấy thi thể Đôn Ngân, tựa như nổi điên, bổ nhào vào thi thể Đôn Ngân, đem nàng ôm lấy, tê tâm liệt phế lớn tiếng hét lên. Từng khối nước mắt to lớn từ trong mắt hắn trào ra, rơi xuống trên thi thể Đôn Ngân. Lúc hắn còn rất nhỏ, cha mẹ đều đã bị yêu quái bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung giết chết.

Là đường tỷ Đôn Ngân đem hắn thu dưỡng, hắn mới không có tán thân trong miệng của những yêu vật khác tại địa cung.

Hắn từ nhỏ cùng Đôn Ngân sinh hoạt chung một chỗ, chính là Đôn Ngân luôn một mực bảo hộ cho hắn, thẳng đến khi gặp được sư phụ Mi Thiên. Đối với hắn mà nói, Đôn Ngân chính là thân nhân duy nhất, nhưng là bây giờ Đôn Ngân lại bị Thạch Hổ đánh tới huyết nhục mơ hồ!

Điều này còn làm cho hắn can đảm câu liệt!

Huống chi, không chỉ là Đôn Ngân, sư phụ hắn Mi Thiên, còn có những yêu linh cùng hắn sinh hoạt đã một hai trăm năm, không phải chết thảm dưới kiếm Thạch Hổ thì cũng bị Thạch Hổ đánh cho trọng thương!

Phẫn nộ trong lòng Đôn Triệt cơ hồ đã muốn sôi trào tới đỉnh!

"Yêu Quái Hồn Thiểm!"

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, ngưng tụ lên toàn thân chân khí, thi triển ra pháp thuật cực mạnh. Một đạo bạch sắc quang trụ thô to từ trong miệng hắn phóng nhanh ra, đánh thẳng tới Thạch Hổ trong không trung.

Thạch Hổ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đem đại kiếm huy động, liền chuẩn bị đem Yêu Quái Hồn Thiểm này đón đỡ.

Hắn xem thấy, loại trình độ công kích này, hắn đủ khả năng để chính diện phòng ngự, sẽ không tạo thành thương tổn gì.

Nhưng mà, đúng lúc này Triệu Thụy đột nhiên ra tay.

Tay hắn run lên, Trọng Lực Ma Cầu lập tức bay lên không trung, toả ra tràn ngập hắc sắc ma quang, cùng lúc đó, lực hấp dẫn cường đại cũng đã bắn ra, hướng Thạch Hổ quét tới.

Thạch Hổ bất ngờ không kịp đề phòng, bị ma cầu lực hấp dẫn hấp lấy, động tác nhất thời chậm lại.

"Ầm"

Đôn Triệt toàn lực bắn ra Yêu Quái Hồn Thiểm, ầm ầm oanh kích lên ngực Thạch Hổ.

Thân hình Thạch Hổ chấn động mạnh, khôi giáp trên người dưới uy lực cường đại của Yêu Quái Hồn Thiểm, nháy mắt bạo liệt, hoá thành mảng nhỏ, văng ra tứ phía.

Mấy nhóm yêu linh còn sống trên đàn tế bên kia, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng, hy vọng một kích kia của Đôn Triệt có thể làm cho hung linh Thạch Hổ bị thương nặng, tốt nhất là có thể đem hắn giết chết!

Mà thủ hạ Thạch Hổ, chính là gã khô lâu pháp sư Lý Cư thì lại là kinh hãi.

Hắn không nghĩ tới, lấy lực lượng mạnh mẽ như thế của Thạch Hổ, cư nhiên lại dưới công kích xuất kỳ bất ý của đối phương, bị pháp thuật của đối phương vừa vặn oanh kích!

Hắn lo lắng Thạch hổ bị thương, vội vàng gấp giọng hỏi: "Thạch Hổ bệ hạ, ngài không bị thương chứ?"

"Bị Thương?" Thạch Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy khí thế bạo lệ, "Thứ pháp thuật tầm thường đó làm sao có thể làm ta bị thương. Bất quá, bọn chúng có thể đánh nát khôi giáp của ta, sau nhiều năm qua, thì vẫn là lần đầu! Ta sẽ đem nguyên thần của bọn chúng nhất nhất nghiền nát, tưởng thưởng một chút.

Triệu Thụy thấy Thạch Hổ chính diện thừa nhận một kích toàn lực của Đôn Triệt, nhưng nửa điểm thương tích cũng không có, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi, tu vi Đôn Triệt cùng với Hợp Thể Kỳ tu chân giả cũng tương đương.

Mà uy lực Yêu Quái Hồn Thiểm lại tương đối đáng sợ, nếu ở nhân gian, một kích vừa rồi có thể dễ dàng đem một ngọn núi san phẳng!

Nhưng mà hung linh Thạch Hổ thừa nhận một kích cuồng mãnh này, lại chỉ là khôi giáp bạo liệt, thân hình thế nhưng không có bất cứ thương tổn gì.

Có thể thấy được lực phòng ngự của Thạch Hổ có bao nhiêu cường hãn!

Triệu Thụy âm thầm tự hỏi, lấy tu vi của hắn, chính diện thừa nhận Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt, không chết cũng phải trọng thương! Thực lực bực này của Thạch Hổ, chỉ sợ là đã bước vào Độ Kiếp kỳ cảnh giới. Triệu Thụy trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy. Mà ý niệm này, cũng làm cho hắn cảm thấy hàn ý thật sâu!

Độ Kiếp kỳ!

Đây chính là cảnh giới mà ít nhiều người tu chân đều muốn đạt được, nhưng chung quy đều không cách nào với tới. Cho dù ở nhân gian Tu Chân Giới. Tại hơn vạn người tu chân cùng yêu ma quỷ quái, đạt tới Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Bọn họ mỗi người đều là bá chủ một phương, được tu chân giới tôn sùng, địa vị gần với tứ đại cường giả đỉnh phong. Cơ hồ không người nào nguyện ý cùng Độ Kiếp kỳ cao thủ chính diện xung đột

Nhưng mà, tại Hoàng Tuyền Địa Cung quỷ bí khó lường này, tại trước mắt hắn liền có được một cường đại hung linh đã đạt tới Độ Kiếp kỳ!

Điều này sao có thể không làm cho trong lòng Triệu Thụy tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã đạt đến Phân Thể tiền kỳ cảnh giới. Cho dù ở Tu Chân Giới mà nói, cũng coi như là nhất lưu cường giả. Nhưng là, cùng với Độ Kiếp kỳ tu chân giả so sánh, hẳn là kém tròn một cái cảnh giới

Tại Tu Chân Giới, đặc biệt là càng tới những cảnh giới về sau, chênh lệch một cảnh giới lại càng lớn, cơ hồ khó có thể bù đắp. Cho dù có được La Hầu Chi Cung là viễn cổ thần khí, tại tình huống không thể hoàn toàn phát huy uy lực ma cung, Triệu Thụy cũng không biết mình có hay không đủ khả năng đem Thạch Hổ đánh bại!

Đôn Triệt đã muốn bị lửa giận chiếm mất lý trí, thấy Yêu Quái Hồn Thiểm không thể thương tổn đến Thạch Hổ, không cảm thấy được kinh dị, mà là càng thêm phẫn nộ!

Hắn rống giận một tiếng, triệu tập chân khí, chuẩn bị lại thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Thạch Hổ hai mắt lệ mang chợt loé, hai tay cầm hắc sắc cự kiếm, sau nó mãnh liệt vung lên, kiếm quang lóng lánh, mang theo khí thế cực kỳ lăng lệ, chém thẳng về phía Đôn Triệt!

Kiếm quang của Thạch Hổ xuất ra quá nhanh chóng, thế nên Đôn Triệt thậm chí còn không kịp phản ứng!

Mắt thấy Đôn Triệt sắp bị bổ làm hai đoạn, Triệu Thụy đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn di tức thời vọt tới phía sau Đôn Triệt, một tay bắt lấy gáy hắn, sau đó lại lẫn nữa thuấn di sang bên trái.

"Ầm!"

Kiếm quang chém xuống sát thân thể Đôn Triệt, thật mạnh oanh kích trên mặt đất. Tại lúc tiếng chấn động mãnh liệt gầm rú, mặt đất liền xuất hiện một cái khe thật lớn, dài đến 2,3 trăm mét, sâu hơn mười trượng.

Đôn Triệt mặc dù bởi vì phẫn nộ mà gần như điên cuồng. Nhưng là, uy nghiêm của Thạch Hổ một kiếm này lại đưa hắn từ điên cuồng bừng tỉnh, làm hắn khôi phục lý trí.

Hắn hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Triệu Thụy đúng lúc cứu hắn, một kiếm kia của Thạch Hổ, chỉ sợ đã đem hắn bổ vào thật sâu dưới đất, làm hắn biến thành một đống thịt nát!

"Triệu Thụy huynh đệ, đa tạ ngươi". Đôn Triệt dùng sức nắm lấy cánh tay Triệu Thụy, thấp giọng tạ ơn.

"Ngươi là huynh đệ của ta, nói lời khách khí như vậy làm cái gì". Triệu Thụy có chút hờn giận, "Bất quá Đôn Triệt, ngươi nếu muốn hạ gục Thạch Hổ, thì không thể để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, nhất định phải tỉnh táo lại"

"Ta biết" Đôn Triệt dùng sức gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo. "Đúng rồi, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi không phải có La Hầu Chi Cung sao? Lấy ra đi, xử lý tên Thạch Hổ khốn khiếp kia!"

Triệu Thụy trầm giọng nói: "Lực lượng của ta hiện tại chỉ có thể đủ bắn ra một mũi tên, mũi tên này lại hao hổn hết tất cả chân khí của ta, ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục. Nếu không thể một mũi đem Thạch Hổ đưa vào chỗ chết, ta liền không có cách nào ứng phó công kích kế tiếp của Thạch Hổ. Cho nên, ta phải tìm kiếm cơ hội tốt nhất"

Đôn Triệt không hề nghĩ ngợi, nói: "Ta đây đi hấp dẫn lực chú ý của Thạch Hổ, người dùng La Hầu Chi Tiễn hạ gục Thạch Hổ!"

"Nhưng là như vậy thì thật sự quá nguy hiểm cho ngươi!"

Đôn Triệt cắn răng nói: "Chỉ cần có thể giết chết được Thạch Hổ, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng nguyện ý thừa nhận. Ta muốn thay đường tỷ báo thù! Ta muốn thay mặt các đồng bạn khác báo thù!"

Triệu Thụy thấy Đôn Triệt tâm ý đã quyết, đành phải nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta chia ra hai mặt hành động!"

Hai người rất nhanh thương lượng xong, nhanh chóng hướng hai bên tách ra, sau đó trên không trung vẽ ra hai đạo hồ tuyến, một tả một hữu hướng Thạch Hổ phóng đi.

Đôn Triệt vừa phi hành trong không trung, hướng Thạch Hổ bắn ra một đạo Yêu Quái Hồn Thiểm.

Triệu Thụy cũng đem chân khí truyền vào Trọng Lực Ma Cầu, làm cho Trọng Lực Ma Cầu phóng xa ra lực hấp dẫn cường đại hơn, ý đồ cấp cho Thạch Hổ sự trói buộc lớn hơn.

Cùng lúc đó, Triệu Thụy đem toàn bộ chân khí, chú nhập vào trong Cửu Tiêu Lôi Đình Thương, thi triển ra "Tử Điện Lôi Xà".

Cự đại tử sắc điện mãng từ Cửu Tiêu Lôi Đình Thương bắn nhanh ra, mang theo cường đại điện lưu, hung ác hướng gáy Thạch Hổ đánh thẳng tới.

Thạch Hổ trôi nổi tại chỗ cũ, ngạo mạn ngửa đầu, tựa hồ hoàn toàn không đem hai người để vào mắt.

Thẳng đến khi Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà bắn tới trước mắt, hắn mới không nhanh không chậm giơ lên đại kiếm, trên không huy vũ lên.

Hắc thủ kiếm mang trên không trung xẹt qua, lưu lại quỹ tích kỳ lạ.

Hắc quang này hình thành quỹ tích, thật lâu không tiêu tan, ngược lại càng sáng ngời, cuối cùng biến ảo thành một cái quỷ bí chú văn.

Ngay tại lúc chú văn hình thành một khắc, Thạch Hổ quát lạnh nói: "Vạn Quỷ Phệ Thân!"

"Bành! ! !"

Hắc sắc đại kiếm trong tay Thạch Hổ đột nhiên trào ra hắc vụ nồng đậm, hắc vụ nhanh chóng hướng về phía trên bốc lên, hình thành một tảng lớn vân quyển trông đen như mực nước.

Ngay tại bên trong hắc vân, vô số diện mục hung hồn ác quỷ dữ tợn lúc ẩn lúc hiện, đem ánh mắt khát máu ném xuống phía dưới Triệu Thụy cùng Đôn Triệt.

"Đi! "

Thạch Hổ đem hắc sắc đại kiếm run lên, hắc vân một phân thành hai, đông nghìn nghịt hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt áp tới.

Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà oanh kích lên hai mãnh hắc vân, tựa như là bị một loại hắc động không đáy cắn nuốt, lặng yên không một tiếng động.

Ngược lại, mấy cái hung hồn ác quỷ thì lại nhe răng nang hung ác, sắc ngọn hí vang hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đành tới.

Đôn Triệt thấy đám hung hồn lệ quỷ này thế tới hung mãnh, không dám chính điện xung đột, vội vàng chuyển động thân mình, ý đồ né tránh.

Nhưng là, đám hung hồn lệ quỷ này từ bên trong hắc vân vọt ra, chi chít tựa như một tấm hắc sắc cự võng (lưới lớn màu đen), đem Đôn Triệt nghiêm kín như bưng vây quanh.

Đôn Triệt thấy mình đã bị vây quanh, biết không thể tiếp tục đào thoát, dứt khoát không né tránh, mà là hướng Thạch Hổ vọt thẳng tới, đồng thời hướng Triệu Thuỵ truyền âm: "Đừng lo cho ta! Giết chết Thạch Hổ! Nhất định phải giết chết Thạch Hổ!"

Triệu Thụy trong lòng run lên, biết Đôn Triệt đã quyết tâm trả bất cứ giá nào.

Hắn nếu hiện tại đi cứu Đôn Triệt vẫn còn kịp, nhưng là đem cơ hội duy nhất đánh chết Thạch Hổ đánh mất!

Trong đầu nhanh như chớp cân nhắc một chút, Triệu Thụy mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một cái quyết định khó khăn nhất.

Hắn thừa dịp lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong nháy mắt, khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di đến phía sau Thạch Hổ.

Sau đó lấy ra La Hầu Chi Cung, rót vào chân khí.

Triệu Thụy động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm cản trở, càng không có lãng phí đến nửa giây thời gian.

Lam sắc La Hầu Chi Tiễn tại La Hầu Chi Cung ngưng tụ thành hình, liền đó như lưu tinh toả ra quang mang chói mắt, hướng Thạch Hổ bắn tới.

Lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong ngắn ngủn chốc lát.

Nhưng chỉ có một khắc thời gian này, làm hắn tránh né không kịp, bị La Hầu Chi Tiễn vừa lúc bắn trúng phía sau lưng!

Phòng ngự khôi giáp của Thạch Hổ đã sớm bị Đôn Triệt oanh nát, bởi vậy, Thạch Hổ cơ hồ không có gì phòng ngự, hoàn toàn dùng thân thể thừa nhận uy lực một mũi tên này

La Hầu Chi Tiễn là viễn vổ Ma khí, một mũi tên này lại ngưng tụ toàn bộ chân khí Triệu Thụy, uy lực thật sự không biết lớn hơn so với Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt không biết bao nhiêu lần!

Thạch Hổ mặc dù tu vi tinh thâm, thực lực đáng sợ, nhưng là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cách nào thừa nhận, uy lực cường đại ma tiễn như thế!

"Ầm!"

La Hầu Chi Tiễn tại phía sau lưng Thạch Hổ mãnh liệt nổ mạnh, lam sắc quang mang chói mắt giống như vô số lợi thứ, hướng bốn phía tản ra, Thạch Hổ từ sau lưng đến trước ngực trào ra một cái động lớn trong suốt!

Thạch Hổ thê lương bi thảm rống lên, bị La Hầu Chi Tiễn "ầm" oanh kích, trên không trung hướng về phía Đôn Triệt bay thẳng tới.

Đôn Triệt bắt lấy cơ hội, ngay lập tức đánh rắn giập đầu.

Hắn ngưng tụ toàn thân chân khí, sau đó toàn lực thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Bạch sắc quang trụ thô to từ tong miệng hắn bắn ra, lập tức oanh kích lên bộ vị vừa mới bị thương của Thạch Hổ.

Thạch Hổ không kịp phòng ngự, bị thương càng thêm bị thương, nhất thời trực tiếp bị đánh xuống mặt đất, găm thật sâu vào trong hố đất.

"Thạch Hổ bị xử lý rồi sao?"

Trên đàn tế, đám yêu linh tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt lộ ra thần sắc chờ đợi mà hưng phấn.

Mặc dù bọn họ không thể tận mắt thấy cảnh tượng Thạch Hổ hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Nhưng là, bị uy lực kinh khủng như thế của La Hầu Chi Tiễn đem thân thể trào ra một cái động lớn, lại bị Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt ầm ầm đánh tiếp vào miệng vết thương.

Xem như Thạch Hổ có cường hãn hơn nữa cũng khó mà thừa nhận.

Chúng yêu linh thâm tâm thầm hy vọng Thạch Hổ tốt nhất cứ như vậy biến mất. Bởi vì, bọn họ không muốn một hung linh cường đại như Thạch Hổ lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ. Đối với họ mà nói, ngày hôm nay trải qua, quả thực là một cơn ác mộng!

Nhưng mà, thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư nhìn thấy Thạch Hổ bị đánh trúng, không khỏi hoảng sợ kinh hô, hỏa diễm bên trong hai hốc mắt cũng bối rối phiêu lay đứng lên.

Làm cựu thần trung thành và tận tâm của Thạch Hổ, tại thời điểm hắn vẫn là một gã nhân loại đã đi theo bên người Thạch Hổ, thay Thạch Hổ bày mưu tính kế.

Sau khi vào Hoàng Tuyền U Minh, cũng là dưới sự bày mưu tính kế của hắn, bọn họ mới từ Liệt Diễm địa ngục trốn thoát, đi vào Hoàng Tuyền Địa Cung này cư trú.

Lý Cư phi thường rõ ràng, mặc dù hắn suy nghĩ mẫn tuệ, quỷ kế đa đoan, nhưng là lực lượng bản thân phi thường nhỏ yếu, phải dựa vào hung linh Thạch Hổ cường hãn như vậy mới có thể sinh tồn.

Một khi Thạch Hổ bị đánh chết, ngày tàn của hắn cũng đã đến!

Lý Cư hoang mang rối loạn mở to mắt, kéo kéo hắc sắc trường bào rách nát, bổ nhào vào cự đại hố sâu bị Đôn Triệt oanh kích sâu tới quá cổ, xuống phía dưới nhìn lại, xem xét tình huống Thạch Hổ

Sau đó, hắn nhìn thấy Thạch Hổ đang nằm tại dưới đáy hố sâu, thân thân thật vất vả mới đạt được bị oanh kích nát nhừ, nửa người cơ hồ cũng không thấy.

Triệu Thụy thấy Thạch Hổ chính diện thừa nhận một kích toàn lực của Đôn Triệt, nhưng nửa điểm thương tích cũng không có, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi, tu vi Đôn Triệt cùng với Hợp Thể Kỳ tu chân giả cũng tương đương.

Mà uy lực Yêu Quái Hồn Thiểm lại tương đối đáng sợ, nếu ở nhân gian, một kích vừa rồi có thể dễ dàng đem một ngọn núi san phẳng!

Nhưng mà hung linh Thạch Hổ thừa nhận một kích cuồng mãnh này, lại chỉ là khôi giáp bạo liệt, thân hình thế nhưng không có bất cứ thương tổn gì.

Có thể thấy được lực phòng ngự của Thạch Hổ có bao nhiêu cường hãn!

Triệu Thụy âm thầm tự hỏi, lấy tu vi của hắn, chính diện thừa nhận Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt, không chết cũng phải trọng thương! Thực lực bực này của Thạch Hổ, chỉ sợ là đã bước vào Độ Kiếp kỳ cảnh giới. Triệu Thụy trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy. Mà ý niệm này, cũng làm cho hắn cảm thấy hàn ý thật sâu!

Độ Kiếp kỳ!

Đây chính là cảnh giới mà ít nhiều người tu chân đều muốn đạt được, nhưng chung quy đều không cách nào với tới. Cho dù ở nhân gian Tu Chân Giới. Tại hơn vạn người tu chân cùng yêu ma quỷ quái, đạt tới Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Bọn họ mỗi người đều là bá chủ một phương, được tu chân giới tôn sùng, địa vị gần với tứ đại cường giả đỉnh phong. Cơ hồ không người nào nguyện ý cùng Độ Kiếp kỳ cao thủ chính diện xung đột

Nhưng mà, tại Hoàng Tuyền Địa Cung quỷ bí khó lường này, tại trước mắt hắn liền có được một cường đại hung linh đã đạt tới Độ Kiếp kỳ!

Điều này sao có thể không làm cho trong lòng Triệu Thụy tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã đạt đến Phân Thể tiền kỳ cảnh giới. Cho dù ở Tu Chân Giới mà nói, cũng coi như là nhất lưu cường giả. Nhưng là, cùng với Độ Kiếp kỳ tu chân giả so sánh, hẳn là kém tròn một cái cảnh giới

Tại Tu Chân Giới, đặc biệt là càng tới những cảnh giới về sau, chênh lệch một cảnh giới lại càng lớn, cơ hồ khó có thể bù đắp. Cho dù có được La Hầu Chi Cung là viễn cổ thần khí, tại tình huống không thể hoàn toàn phát huy uy lực ma cung, Triệu Thụy cũng không biết mình có hay không đủ khả năng đem Thạch Hổ đánh bại!

Đôn Triệt đã muốn bị lửa giận chiếm mất lý trí, thấy Yêu Quái Hồn Thiểm không thể thương tổn đến Thạch Hổ, không cảm thấy được kinh dị, mà là càng thêm phẫn nộ!

Hắn rống giận một tiếng, triệu tập chân khí, chuẩn bị lại thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Thạch Hổ hai mắt lệ mang chợt loé, hai tay cầm hắc sắc cự kiếm, sau nó mãnh liệt vung lên, kiếm quang lóng lánh, mang theo khí thế cực kỳ lăng lệ, chém thẳng về phía Đôn Triệt!

Kiếm quang của Thạch Hổ xuất ra quá nhanh chóng, thế nên Đôn Triệt thậm chí còn không kịp phản ứng!

Mắt thấy Đôn Triệt sắp bị bổ làm hai đoạn, Triệu Thụy đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn di tức thời vọt tới phía sau Đôn Triệt, một tay bắt lấy gáy hắn, sau đó lại lẫn nữa thuấn di sang bên trái.

"Ầm!"

Kiếm quang chém xuống sát thân thể Đôn Triệt, thật mạnh oanh kích trên mặt đất. Tại lúc tiếng chấn động mãnh liệt gầm rú, mặt đất liền xuất hiện một cái khe thật lớn, dài đến 2,3 trăm mét, sâu hơn mười trượng.

Đôn Triệt mặc dù bởi vì phẫn nộ mà gần như điên cuồng. Nhưng là, uy nghiêm của Thạch Hổ một kiếm này lại đưa hắn từ điên cuồng bừng tỉnh, làm hắn khôi phục lý trí.

Hắn hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Triệu Thụy đúng lúc cứu hắn, một kiếm kia của Thạch Hổ, chỉ sợ đã đem hắn bổ vào thật sâu dưới đất, làm hắn biến thành một đống thịt nát!

"Triệu Thụy huynh đệ, đa tạ ngươi". Đôn Triệt dùng sức nắm lấy cánh tay Triệu Thụy, thấp giọng tạ ơn.

"Ngươi là huynh đệ của ta, nói lời khách khí như vậy làm cái gì". Triệu Thụy có chút hờn giận, "Bất quá Đôn Triệt, ngươi nếu muốn hạ gục Thạch Hổ, thì không thể để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, nhất định phải tỉnh táo lại"

"Ta biết" Đôn Triệt dùng sức gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo. "Đúng rồi, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi không phải có La Hầu Chi Cung sao? Lấy ra đi, xử lý tên Thạch Hổ khốn khiếp kia!"

Triệu Thụy trầm giọng nói: "Lực lượng của ta hiện tại chỉ có thể đủ bắn ra một mũi tên, mũi tên này lại hao hổn hết tất cả chân khí của ta, ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục. Nếu không thể một mũi đem Thạch Hổ đưa vào chỗ chết, ta liền không có cách nào ứng phó công kích kế tiếp của Thạch Hổ. Cho nên, ta phải tìm kiếm cơ hội tốt nhất"

Đôn Triệt không hề nghĩ ngợi, nói: "Ta đây đi hấp dẫn lực chú ý của Thạch Hổ, người dùng La Hầu Chi Tiễn hạ gục Thạch Hổ!"

"Nhưng là như vậy thì thật sự quá nguy hiểm cho ngươi!"

Đôn Triệt cắn răng nói: "Chỉ cần có thể giết chết được Thạch Hổ, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng nguyện ý thừa nhận. Ta muốn thay đường tỷ báo thù! Ta muốn thay mặt các đồng bạn khác báo thù!"

Triệu Thụy thấy Đôn Triệt tâm ý đã quyết, đành phải nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta chia ra hai mặt hành động!"

Hai người rất nhanh thương lượng xong, nhanh chóng hướng hai bên tách ra, sau đó trên không trung vẽ ra hai đạo hồ tuyến, một tả một hữu hướng Thạch Hổ phóng đi.

Đôn Triệt vừa phi hành trong không trung, hướng Thạch Hổ bắn ra một đạo Yêu Quái Hồn Thiểm.

Triệu Thụy cũng đem chân khí truyền vào Trọng Lực Ma Cầu, làm cho Trọng Lực Ma Cầu phóng xa ra lực hấp dẫn cường đại hơn, ý đồ cấp cho Thạch Hổ sự trói buộc lớn hơn.

Cùng lúc đó, Triệu Thụy đem toàn bộ chân khí, chú nhập vào trong Cửu Tiêu Lôi Đình Thương, thi triển ra "Tử Điện Lôi Xà".

Cự đại tử sắc điện mãng từ Cửu Tiêu Lôi Đình Thương bắn nhanh ra, mang theo cường đại điện lưu, hung ác hướng gáy Thạch Hổ đánh thẳng tới.

Thạch Hổ trôi nổi tại chỗ cũ, ngạo mạn ngửa đầu, tựa hồ hoàn toàn không đem hai người để vào mắt.

Thẳng đến khi Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà bắn tới trước mắt, hắn mới không nhanh không chậm giơ lên đại kiếm, trên không huy vũ lên.

Hắc thủ kiếm mang trên không trung xẹt qua, lưu lại quỹ tích kỳ lạ.

Hắc quang này hình thành quỹ tích, thật lâu không tiêu tan, ngược lại càng sáng ngời, cuối cùng biến ảo thành một cái quỷ bí chú văn.

Ngay tại lúc chú văn hình thành một khắc, Thạch Hổ quát lạnh nói: "Vạn Quỷ Phệ Thân!"

"Bành! ! !"

Hắc sắc đại kiếm trong tay Thạch Hổ đột nhiên trào ra hắc vụ nồng đậm, hắc vụ nhanh chóng hướng về phía trên bốc lên, hình thành một tảng lớn vân quyển trông đen như mực nước.

Ngay tại bên trong hắc vân, vô số diện mục hung hồn ác quỷ dữ tợn lúc ẩn lúc hiện, đem ánh mắt khát máu ném xuống phía dưới Triệu Thụy cùng Đôn Triệt.

"Đi! "

Thạch Hổ đem hắc sắc đại kiếm run lên, hắc vân một phân thành hai, đông nghìn nghịt hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt áp tới.

Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà oanh kích lên hai mãnh hắc vân, tựa như là bị một loại hắc động không đáy cắn nuốt, lặng yên không một tiếng động.

Ngược lại, mấy cái hung hồn ác quỷ thì lại nhe răng nang hung ác, sắc ngọn hí vang hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đành tới.

Đôn Triệt thấy đám hung hồn lệ quỷ này thế tới hung mãnh, không dám chính điện xung đột, vội vàng chuyển động thân mình, ý đồ né tránh.

Nhưng là, đám hung hồn lệ quỷ này từ bên trong hắc vân vọt ra, chi chít tựa như một tấm hắc sắc cự võng (lưới lớn màu đen), đem Đôn Triệt nghiêm kín như bưng vây quanh.

Đôn Triệt thấy mình đã bị vây quanh, biết không thể tiếp tục đào thoát, dứt khoát không né tránh, mà là hướng Thạch Hổ vọt thẳng tới, đồng thời hướng Triệu Thuỵ truyền âm: "Đừng lo cho ta! Giết chết Thạch Hổ! Nhất định phải giết chết Thạch Hổ!"

Triệu Thụy trong lòng run lên, biết Đôn Triệt đã quyết tâm trả bất cứ giá nào.

Hắn nếu hiện tại đi cứu Đôn Triệt vẫn còn kịp, nhưng là đem cơ hội duy nhất đánh chết Thạch Hổ đánh mất!

Trong đầu nhanh như chớp cân nhắc một chút, Triệu Thụy mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một cái quyết định khó khăn nhất.

Hắn thừa dịp lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong nháy mắt, khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di đến phía sau Thạch Hổ.

Sau đó lấy ra La Hầu Chi Cung, rót vào chân khí.

Triệu Thụy động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm cản trở, càng không có lãng phí đến nửa giây thời gian.

Lam sắc La Hầu Chi Tiễn tại La Hầu Chi Cung ngưng tụ thành hình, liền đó như lưu tinh toả ra quang mang chói mắt, hướng Thạch Hổ bắn tới.

Lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong ngắn ngủn chốc lát.

Nhưng chỉ có một khắc thời gian này, làm hắn tránh né không kịp, bị La Hầu Chi Tiễn vừa lúc bắn trúng phía sau lưng!

Phòng ngự khôi giáp của Thạch Hổ đã sớm bị Đôn Triệt oanh nát, bởi vậy, Thạch Hổ cơ hồ không có gì phòng ngự, hoàn toàn dùng thân thể thừa nhận uy lực một mũi tên này

La Hầu Chi Tiễn là viễn vổ Ma khí, một mũi tên này lại ngưng tụ toàn bộ chân khí Triệu Thụy, uy lực thật sự không biết lớn hơn so với Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt không biết bao nhiêu lần!

Thạch Hổ mặc dù tu vi tinh thâm, thực lực đáng sợ, nhưng là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cách nào thừa nhận, uy lực cường đại ma tiễn như thế!

"Ầm!"

La Hầu Chi Tiễn tại phía sau lưng Thạch Hổ mãnh liệt nổ mạnh, lam sắc quang mang chói mắt giống như vô số lợi thứ, hướng bốn phía tản ra, Thạch Hổ từ sau lưng đến trước ngực trào ra một cái động lớn trong suốt!

Thạch Hổ thê lương bi thảm rống lên, bị La Hầu Chi Tiễn "ầm" oanh kích, trên không trung hướng về phía Đôn Triệt bay thẳng tới.

Đôn Triệt bắt lấy cơ hội, ngay lập tức đánh rắn giập đầu.

Hắn ngưng tụ toàn thân chân khí, sau đó toàn lực thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Bạch sắc quang trụ thô to từ tong miệng hắn bắn ra, lập tức oanh kích lên bộ vị vừa mới bị thương của Thạch Hổ.

Thạch Hổ không kịp phòng ngự, bị thương càng thêm bị thương, nhất thời trực tiếp bị đánh xuống mặt đất, găm thật sâu vào trong hố đất.

"Thạch Hổ bị xử lý rồi sao?"

Trên đàn tế, đám yêu linh tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt lộ ra thần sắc chờ đợi mà hưng phấn.

Mặc dù bọn họ không thể tận mắt thấy cảnh tượng Thạch Hổ hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Nhưng là, bị uy lực kinh khủng như thế của La Hầu Chi Tiễn đem thân thể trào ra một cái động lớn, lại bị Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt ầm ầm đánh tiếp vào miệng vết thương.

Xem như Thạch Hổ có cường hãn hơn nữa cũng khó mà thừa nhận.

Chúng yêu linh thâm tâm thầm hy vọng Thạch Hổ tốt nhất cứ như vậy biến mất. Bởi vì, bọn họ không muốn một hung linh cường đại như Thạch Hổ lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ. Đối với họ mà nói, ngày hôm nay trải qua, quả thực là một cơn ác mộng!

Nhưng mà, thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư nhìn thấy Thạch Hổ bị đánh trúng, không khỏi hoảng sợ kinh hô, hỏa diễm bên trong hai hốc mắt cũng bối rối phiêu lay đứng lên.

Làm cựu thần trung thành và tận tâm của Thạch Hổ, tại thời điểm hắn vẫn là một gã nhân loại đã đi theo bên người Thạch Hổ, thay Thạch Hổ bày mưu tính kế.

Sau khi vào Hoàng Tuyền U Minh, cũng là dưới sự bày mưu tính kế của hắn, bọn họ mới từ Liệt Diễm địa ngục trốn thoát, đi vào Hoàng Tuyền Địa Cung này cư trú.

Lý Cư phi thường rõ ràng, mặc dù hắn suy nghĩ mẫn tuệ, quỷ kế đa đoan, nhưng là lực lượng bản thân phi thường nhỏ yếu, phải dựa vào hung linh Thạch Hổ cường hãn như vậy mới có thể sinh tồn.

Một khi Thạch Hổ bị đánh chết, ngày tàn của hắn cũng đã đến!

Lý Cư hoang mang rối loạn mở to mắt, kéo kéo hắc sắc trường bào rách nát, bổ nhào vào cự đại hố sâu bị Đôn Triệt oanh kích sâu tới quá cổ, xuống phía dưới nhìn lại, xem xét tình huống Thạch Hổ

Sau đó, hắn nhìn thấy Thạch Hổ đang nằm tại dưới đáy hố sâu, thân thân thật vất vả mới đạt được bị oanh kích nát nhừ, nửa người cơ hồ cũng không thấy.

Triệu Thụy thấy Thạch Hổ chính diện thừa nhận một kích toàn lực của Đôn Triệt, nhưng nửa điểm thương tích cũng không có, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi, tu vi Đôn Triệt cùng với Hợp Thể Kỳ tu chân giả cũng tương đương.

Mà uy lực Yêu Quái Hồn Thiểm lại tương đối đáng sợ, nếu ở nhân gian, một kích vừa rồi có thể dễ dàng đem một ngọn núi san phẳng!

Nhưng mà hung linh Thạch Hổ thừa nhận một kích cuồng mãnh này, lại chỉ là khôi giáp bạo liệt, thân hình thế nhưng không có bất cứ thương tổn gì.

Có thể thấy được lực phòng ngự của Thạch Hổ có bao nhiêu cường hãn!

Triệu Thụy âm thầm tự hỏi, lấy tu vi của hắn, chính diện thừa nhận Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt, không chết cũng phải trọng thương! Thực lực bực này của Thạch Hổ, chỉ sợ là đã bước vào Độ Kiếp kỳ cảnh giới. Triệu Thụy trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy. Mà ý niệm này, cũng làm cho hắn cảm thấy hàn ý thật sâu!

Độ Kiếp kỳ!

Đây chính là cảnh giới mà ít nhiều người tu chân đều muốn đạt được, nhưng chung quy đều không cách nào với tới. Cho dù ở nhân gian Tu Chân Giới. Tại hơn vạn người tu chân cùng yêu ma quỷ quái, đạt tới Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Bọn họ mỗi người đều là bá chủ một phương, được tu chân giới tôn sùng, địa vị gần với tứ đại cường giả đỉnh phong. Cơ hồ không người nào nguyện ý cùng Độ Kiếp kỳ cao thủ chính diện xung đột

Nhưng mà, tại Hoàng Tuyền Địa Cung quỷ bí khó lường này, tại trước mắt hắn liền có được một cường đại hung linh đã đạt tới Độ Kiếp kỳ!

Điều này sao có thể không làm cho trong lòng Triệu Thụy tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã đạt đến Phân Thể tiền kỳ cảnh giới. Cho dù ở Tu Chân Giới mà nói, cũng coi như là nhất lưu cường giả. Nhưng là, cùng với Độ Kiếp kỳ tu chân giả so sánh, hẳn là kém tròn một cái cảnh giới

Tại Tu Chân Giới, đặc biệt là càng tới những cảnh giới về sau, chênh lệch một cảnh giới lại càng lớn, cơ hồ khó có thể bù đắp. Cho dù có được La Hầu Chi Cung là viễn cổ thần khí, tại tình huống không thể hoàn toàn phát huy uy lực ma cung, Triệu Thụy cũng không biết mình có hay không đủ khả năng đem Thạch Hổ đánh bại!

Đôn Triệt đã muốn bị lửa giận chiếm mất lý trí, thấy Yêu Quái Hồn Thiểm không thể thương tổn đến Thạch Hổ, không cảm thấy được kinh dị, mà là càng thêm phẫn nộ!

Hắn rống giận một tiếng, triệu tập chân khí, chuẩn bị lại thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Thạch Hổ hai mắt lệ mang chợt loé, hai tay cầm hắc sắc cự kiếm, sau nó mãnh liệt vung lên, kiếm quang lóng lánh, mang theo khí thế cực kỳ lăng lệ, chém thẳng về phía Đôn Triệt!

Kiếm quang của Thạch Hổ xuất ra quá nhanh chóng, thế nên Đôn Triệt thậm chí còn không kịp phản ứng!

Mắt thấy Đôn Triệt sắp bị bổ làm hai đoạn, Triệu Thụy đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn di tức thời vọt tới phía sau Đôn Triệt, một tay bắt lấy gáy hắn, sau đó lại lẫn nữa thuấn di sang bên trái.

"Ầm!"

Kiếm quang chém xuống sát thân thể Đôn Triệt, thật mạnh oanh kích trên mặt đất. Tại lúc tiếng chấn động mãnh liệt gầm rú, mặt đất liền xuất hiện một cái khe thật lớn, dài đến 2,3 trăm mét, sâu hơn mười trượng.

Đôn Triệt mặc dù bởi vì phẫn nộ mà gần như điên cuồng. Nhưng là, uy nghiêm của Thạch Hổ một kiếm này lại đưa hắn từ điên cuồng bừng tỉnh, làm hắn khôi phục lý trí.

Hắn hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Triệu Thụy đúng lúc cứu hắn, một kiếm kia của Thạch Hổ, chỉ sợ đã đem hắn bổ vào thật sâu dưới đất, làm hắn biến thành một đống thịt nát!

"Triệu Thụy huynh đệ, đa tạ ngươi". Đôn Triệt dùng sức nắm lấy cánh tay Triệu Thụy, thấp giọng tạ ơn.

"Ngươi là huynh đệ của ta, nói lời khách khí như vậy làm cái gì". Triệu Thụy có chút hờn giận, "Bất quá Đôn Triệt, ngươi nếu muốn hạ gục Thạch Hổ, thì không thể để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, nhất định phải tỉnh táo lại"

"Ta biết" Đôn Triệt dùng sức gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo. "Đúng rồi, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi không phải có La Hầu Chi Cung sao? Lấy ra đi, xử lý tên Thạch Hổ khốn khiếp kia!"

Triệu Thụy trầm giọng nói: "Lực lượng của ta hiện tại chỉ có thể đủ bắn ra một mũi tên, mũi tên này lại hao hổn hết tất cả chân khí của ta, ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục. Nếu không thể một mũi đem Thạch Hổ đưa vào chỗ chết, ta liền không có cách nào ứng phó công kích kế tiếp của Thạch Hổ. Cho nên, ta phải tìm kiếm cơ hội tốt nhất"

Đôn Triệt không hề nghĩ ngợi, nói: "Ta đây đi hấp dẫn lực chú ý của Thạch Hổ, người dùng La Hầu Chi Tiễn hạ gục Thạch Hổ!"

"Nhưng là như vậy thì thật sự quá nguy hiểm cho ngươi!"

Đôn Triệt cắn răng nói: "Chỉ cần có thể giết chết được Thạch Hổ, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng nguyện ý thừa nhận. Ta muốn thay đường tỷ báo thù! Ta muốn thay mặt các đồng bạn khác báo thù!"

Triệu Thụy thấy Đôn Triệt tâm ý đã quyết, đành phải nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta chia ra hai mặt hành động!"

Hai người rất nhanh thương lượng xong, nhanh chóng hướng hai bên tách ra, sau đó trên không trung vẽ ra hai đạo hồ tuyến, một tả một hữu hướng Thạch Hổ phóng đi.

Đôn Triệt vừa phi hành trong không trung, hướng Thạch Hổ bắn ra một đạo Yêu Quái Hồn Thiểm.

Triệu Thụy cũng đem chân khí truyền vào Trọng Lực Ma Cầu, làm cho Trọng Lực Ma Cầu phóng xa ra lực hấp dẫn cường đại hơn, ý đồ cấp cho Thạch Hổ sự trói buộc lớn hơn.

Cùng lúc đó, Triệu Thụy đem toàn bộ chân khí, chú nhập vào trong Cửu Tiêu Lôi Đình Thương, thi triển ra "Tử Điện Lôi Xà".

Cự đại tử sắc điện mãng từ Cửu Tiêu Lôi Đình Thương bắn nhanh ra, mang theo cường đại điện lưu, hung ác hướng gáy Thạch Hổ đánh thẳng tới.

Thạch Hổ trôi nổi tại chỗ cũ, ngạo mạn ngửa đầu, tựa hồ hoàn toàn không đem hai người để vào mắt.

Thẳng đến khi Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà bắn tới trước mắt, hắn mới không nhanh không chậm giơ lên đại kiếm, trên không huy vũ lên.

Hắc thủ kiếm mang trên không trung xẹt qua, lưu lại quỹ tích kỳ lạ.

Hắc quang này hình thành quỹ tích, thật lâu không tiêu tan, ngược lại càng sáng ngời, cuối cùng biến ảo thành một cái quỷ bí chú văn.

Ngay tại lúc chú văn hình thành một khắc, Thạch Hổ quát lạnh nói: "Vạn Quỷ Phệ Thân!"

"Bành! ! !"

Hắc sắc đại kiếm trong tay Thạch Hổ đột nhiên trào ra hắc vụ nồng đậm, hắc vụ nhanh chóng hướng về phía trên bốc lên, hình thành một tảng lớn vân quyển trông đen như mực nước.

Ngay tại bên trong hắc vân, vô số diện mục hung hồn ác quỷ dữ tợn lúc ẩn lúc hiện, đem ánh mắt khát máu ném xuống phía dưới Triệu Thụy cùng Đôn Triệt.

"Đi! "

Thạch Hổ đem hắc sắc đại kiếm run lên, hắc vân một phân thành hai, đông nghìn nghịt hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt áp tới.

Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà oanh kích lên hai mãnh hắc vân, tựa như là bị một loại hắc động không đáy cắn nuốt, lặng yên không một tiếng động.

Ngược lại, mấy cái hung hồn ác quỷ thì lại nhe răng nang hung ác, sắc ngọn hí vang hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đành tới.

Đôn Triệt thấy đám hung hồn lệ quỷ này thế tới hung mãnh, không dám chính điện xung đột, vội vàng chuyển động thân mình, ý đồ né tránh.

Nhưng là, đám hung hồn lệ quỷ này từ bên trong hắc vân vọt ra, chi chít tựa như một tấm hắc sắc cự võng (lưới lớn màu đen), đem Đôn Triệt nghiêm kín như bưng vây quanh.

Đôn Triệt thấy mình đã bị vây quanh, biết không thể tiếp tục đào thoát, dứt khoát không né tránh, mà là hướng Thạch Hổ vọt thẳng tới, đồng thời hướng Triệu Thuỵ truyền âm: "Đừng lo cho ta! Giết chết Thạch Hổ! Nhất định phải giết chết Thạch Hổ!"

Triệu Thụy trong lòng run lên, biết Đôn Triệt đã quyết tâm trả bất cứ giá nào.

Hắn nếu hiện tại đi cứu Đôn Triệt vẫn còn kịp, nhưng là đem cơ hội duy nhất đánh chết Thạch Hổ đánh mất!

Trong đầu nhanh như chớp cân nhắc một chút, Triệu Thụy mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một cái quyết định khó khăn nhất.

Hắn thừa dịp lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong nháy mắt, khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di đến phía sau Thạch Hổ.

Sau đó lấy ra La Hầu Chi Cung, rót vào chân khí.

Triệu Thụy động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm cản trở, càng không có lãng phí đến nửa giây thời gian.

Lam sắc La Hầu Chi Tiễn tại La Hầu Chi Cung ngưng tụ thành hình, liền đó như lưu tinh toả ra quang mang chói mắt, hướng Thạch Hổ bắn tới.

Lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong ngắn ngủn chốc lát.

Nhưng chỉ có một khắc thời gian này, làm hắn tránh né không kịp, bị La Hầu Chi Tiễn vừa lúc bắn trúng phía sau lưng!

Phòng ngự khôi giáp của Thạch Hổ đã sớm bị Đôn Triệt oanh nát, bởi vậy, Thạch Hổ cơ hồ không có gì phòng ngự, hoàn toàn dùng thân thể thừa nhận uy lực một mũi tên này

La Hầu Chi Tiễn là viễn vổ Ma khí, một mũi tên này lại ngưng tụ toàn bộ chân khí Triệu Thụy, uy lực thật sự không biết lớn hơn so với Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt không biết bao nhiêu lần!

Thạch Hổ mặc dù tu vi tinh thâm, thực lực đáng sợ, nhưng là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cách nào thừa nhận, uy lực cường đại ma tiễn như thế!

"Ầm!"

La Hầu Chi Tiễn tại phía sau lưng Thạch Hổ mãnh liệt nổ mạnh, lam sắc quang mang chói mắt giống như vô số lợi thứ, hướng bốn phía tản ra, Thạch Hổ từ sau lưng đến trước ngực trào ra một cái động lớn trong suốt!

Thạch Hổ thê lương bi thảm rống lên, bị La Hầu Chi Tiễn "ầm" oanh kích, trên không trung hướng về phía Đôn Triệt bay thẳng tới.

Đôn Triệt bắt lấy cơ hội, ngay lập tức đánh rắn giập đầu.

Hắn ngưng tụ toàn thân chân khí, sau đó toàn lực thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Bạch sắc quang trụ thô to từ tong miệng hắn bắn ra, lập tức oanh kích lên bộ vị vừa mới bị thương của Thạch Hổ.

Thạch Hổ không kịp phòng ngự, bị thương càng thêm bị thương, nhất thời trực tiếp bị đánh xuống mặt đất, găm thật sâu vào trong hố đất.

"Thạch Hổ bị xử lý rồi sao?"

Trên đàn tế, đám yêu linh tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt lộ ra thần sắc chờ đợi mà hưng phấn.

Mặc dù bọn họ không thể tận mắt thấy cảnh tượng Thạch Hổ hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Nhưng là, bị uy lực kinh khủng như thế của La Hầu Chi Tiễn đem thân thể trào ra một cái động lớn, lại bị Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt ầm ầm đánh tiếp vào miệng vết thương.

Xem như Thạch Hổ có cường hãn hơn nữa cũng khó mà thừa nhận.

Chúng yêu linh thâm tâm thầm hy vọng Thạch Hổ tốt nhất cứ như vậy biến mất. Bởi vì, bọn họ không muốn một hung linh cường đại như Thạch Hổ lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ. Đối với họ mà nói, ngày hôm nay trải qua, quả thực là một cơn ác mộng!

Nhưng mà, thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư nhìn thấy Thạch Hổ bị đánh trúng, không khỏi hoảng sợ kinh hô, hỏa diễm bên trong hai hốc mắt cũng bối rối phiêu lay đứng lên.

Làm cựu thần trung thành và tận tâm của Thạch Hổ, tại thời điểm hắn vẫn là một gã nhân loại đã đi theo bên người Thạch Hổ, thay Thạch Hổ bày mưu tính kế.

Sau khi vào Hoàng Tuyền U Minh, cũng là dưới sự bày mưu tính kế của hắn, bọn họ mới từ Liệt Diễm địa ngục trốn thoát, đi vào Hoàng Tuyền Địa Cung này cư trú.

Lý Cư phi thường rõ ràng, mặc dù hắn suy nghĩ mẫn tuệ, quỷ kế đa đoan, nhưng là lực lượng bản thân phi thường nhỏ yếu, phải dựa vào hung linh Thạch Hổ cường hãn như vậy mới có thể sinh tồn.

Một khi Thạch Hổ bị đánh chết, ngày tàn của hắn cũng đã đến!

Lý Cư hoang mang rối loạn mở to mắt, kéo kéo hắc sắc trường bào rách nát, bổ nhào vào cự đại hố sâu bị Đôn Triệt oanh kích sâu tới quá cổ, xuống phía dưới nhìn lại, xem xét tình huống Thạch Hổ

Sau đó, hắn nhìn thấy Thạch Hổ đang nằm tại dưới đáy hố sâu, thân thân thật vất vả mới đạt được bị oanh kích nát nhừ, nửa người cơ hồ cũng không thấy.

Triệu Thụy thấy Thạch Hổ chính diện thừa nhận một kích toàn lực của Đôn Triệt, nhưng nửa điểm thương tích cũng không có, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi, tu vi Đôn Triệt cùng với Hợp Thể Kỳ tu chân giả cũng tương đương.

Mà uy lực Yêu Quái Hồn Thiểm lại tương đối đáng sợ, nếu ở nhân gian, một kích vừa rồi có thể dễ dàng đem một ngọn núi san phẳng!

Nhưng mà hung linh Thạch Hổ thừa nhận một kích cuồng mãnh này, lại chỉ là khôi giáp bạo liệt, thân hình thế nhưng không có bất cứ thương tổn gì.

Có thể thấy được lực phòng ngự của Thạch Hổ có bao nhiêu cường hãn!

Triệu Thụy âm thầm tự hỏi, lấy tu vi của hắn, chính diện thừa nhận Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt, không chết cũng phải trọng thương! Thực lực bực này của Thạch Hổ, chỉ sợ là đã bước vào Độ Kiếp kỳ cảnh giới. Triệu Thụy trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy. Mà ý niệm này, cũng làm cho hắn cảm thấy hàn ý thật sâu!

Độ Kiếp kỳ!

Đây chính là cảnh giới mà ít nhiều người tu chân đều muốn đạt được, nhưng chung quy đều không cách nào với tới. Cho dù ở nhân gian Tu Chân Giới. Tại hơn vạn người tu chân cùng yêu ma quỷ quái, đạt tới Độ Kiếp kỳ cũng chỉ có ít ỏi mấy người. Bọn họ mỗi người đều là bá chủ một phương, được tu chân giới tôn sùng, địa vị gần với tứ đại cường giả đỉnh phong. Cơ hồ không người nào nguyện ý cùng Độ Kiếp kỳ cao thủ chính diện xung đột

Nhưng mà, tại Hoàng Tuyền Địa Cung quỷ bí khó lường này, tại trước mắt hắn liền có được một cường đại hung linh đã đạt tới Độ Kiếp kỳ!

Điều này sao có thể không làm cho trong lòng Triệu Thụy tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã đạt đến Phân Thể tiền kỳ cảnh giới. Cho dù ở Tu Chân Giới mà nói, cũng coi như là nhất lưu cường giả. Nhưng là, cùng với Độ Kiếp kỳ tu chân giả so sánh, hẳn là kém tròn một cái cảnh giới

Tại Tu Chân Giới, đặc biệt là càng tới những cảnh giới về sau, chênh lệch một cảnh giới lại càng lớn, cơ hồ khó có thể bù đắp. Cho dù có được La Hầu Chi Cung là viễn cổ thần khí, tại tình huống không thể hoàn toàn phát huy uy lực ma cung, Triệu Thụy cũng không biết mình có hay không đủ khả năng đem Thạch Hổ đánh bại!

Đôn Triệt đã muốn bị lửa giận chiếm mất lý trí, thấy Yêu Quái Hồn Thiểm không thể thương tổn đến Thạch Hổ, không cảm thấy được kinh dị, mà là càng thêm phẫn nộ!

Hắn rống giận một tiếng, triệu tập chân khí, chuẩn bị lại thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Thạch Hổ hai mắt lệ mang chợt loé, hai tay cầm hắc sắc cự kiếm, sau nó mãnh liệt vung lên, kiếm quang lóng lánh, mang theo khí thế cực kỳ lăng lệ, chém thẳng về phía Đôn Triệt!

Kiếm quang của Thạch Hổ xuất ra quá nhanh chóng, thế nên Đôn Triệt thậm chí còn không kịp phản ứng!

Mắt thấy Đôn Triệt sắp bị bổ làm hai đoạn, Triệu Thụy đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn di tức thời vọt tới phía sau Đôn Triệt, một tay bắt lấy gáy hắn, sau đó lại lẫn nữa thuấn di sang bên trái.

"Ầm!"

Kiếm quang chém xuống sát thân thể Đôn Triệt, thật mạnh oanh kích trên mặt đất. Tại lúc tiếng chấn động mãnh liệt gầm rú, mặt đất liền xuất hiện một cái khe thật lớn, dài đến 2,3 trăm mét, sâu hơn mười trượng.

Đôn Triệt mặc dù bởi vì phẫn nộ mà gần như điên cuồng. Nhưng là, uy nghiêm của Thạch Hổ một kiếm này lại đưa hắn từ điên cuồng bừng tỉnh, làm hắn khôi phục lý trí.

Hắn hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Triệu Thụy đúng lúc cứu hắn, một kiếm kia của Thạch Hổ, chỉ sợ đã đem hắn bổ vào thật sâu dưới đất, làm hắn biến thành một đống thịt nát!

"Triệu Thụy huynh đệ, đa tạ ngươi". Đôn Triệt dùng sức nắm lấy cánh tay Triệu Thụy, thấp giọng tạ ơn.

"Ngươi là huynh đệ của ta, nói lời khách khí như vậy làm cái gì". Triệu Thụy có chút hờn giận, "Bất quá Đôn Triệt, ngươi nếu muốn hạ gục Thạch Hổ, thì không thể để phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, nhất định phải tỉnh táo lại"

"Ta biết" Đôn Triệt dùng sức gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo. "Đúng rồi, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi không phải có La Hầu Chi Cung sao? Lấy ra đi, xử lý tên Thạch Hổ khốn khiếp kia!"

Triệu Thụy trầm giọng nói: "Lực lượng của ta hiện tại chỉ có thể đủ bắn ra một mũi tên, mũi tên này lại hao hổn hết tất cả chân khí của ta, ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục. Nếu không thể một mũi đem Thạch Hổ đưa vào chỗ chết, ta liền không có cách nào ứng phó công kích kế tiếp của Thạch Hổ. Cho nên, ta phải tìm kiếm cơ hội tốt nhất"

Đôn Triệt không hề nghĩ ngợi, nói: "Ta đây đi hấp dẫn lực chú ý của Thạch Hổ, người dùng La Hầu Chi Tiễn hạ gục Thạch Hổ!"

"Nhưng là như vậy thì thật sự quá nguy hiểm cho ngươi!"

Đôn Triệt cắn răng nói: "Chỉ cần có thể giết chết được Thạch Hổ, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng nguyện ý thừa nhận. Ta muốn thay đường tỷ báo thù! Ta muốn thay mặt các đồng bạn khác báo thù!"

Triệu Thụy thấy Đôn Triệt tâm ý đã quyết, đành phải nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta chia ra hai mặt hành động!"

Hai người rất nhanh thương lượng xong, nhanh chóng hướng hai bên tách ra, sau đó trên không trung vẽ ra hai đạo hồ tuyến, một tả một hữu hướng Thạch Hổ phóng đi.

Đôn Triệt vừa phi hành trong không trung, hướng Thạch Hổ bắn ra một đạo Yêu Quái Hồn Thiểm.

Triệu Thụy cũng đem chân khí truyền vào Trọng Lực Ma Cầu, làm cho Trọng Lực Ma Cầu phóng xa ra lực hấp dẫn cường đại hơn, ý đồ cấp cho Thạch Hổ sự trói buộc lớn hơn.

Cùng lúc đó, Triệu Thụy đem toàn bộ chân khí, chú nhập vào trong Cửu Tiêu Lôi Đình Thương, thi triển ra "Tử Điện Lôi Xà".

Cự đại tử sắc điện mãng từ Cửu Tiêu Lôi Đình Thương bắn nhanh ra, mang theo cường đại điện lưu, hung ác hướng gáy Thạch Hổ đánh thẳng tới.

Thạch Hổ trôi nổi tại chỗ cũ, ngạo mạn ngửa đầu, tựa hồ hoàn toàn không đem hai người để vào mắt.

Thẳng đến khi Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà bắn tới trước mắt, hắn mới không nhanh không chậm giơ lên đại kiếm, trên không huy vũ lên.

Hắc thủ kiếm mang trên không trung xẹt qua, lưu lại quỹ tích kỳ lạ.

Hắc quang này hình thành quỹ tích, thật lâu không tiêu tan, ngược lại càng sáng ngời, cuối cùng biến ảo thành một cái quỷ bí chú văn.

Ngay tại lúc chú văn hình thành một khắc, Thạch Hổ quát lạnh nói: "Vạn Quỷ Phệ Thân!"

"Bành! ! !"

Hắc sắc đại kiếm trong tay Thạch Hổ đột nhiên trào ra hắc vụ nồng đậm, hắc vụ nhanh chóng hướng về phía trên bốc lên, hình thành một tảng lớn vân quyển trông đen như mực nước.

Ngay tại bên trong hắc vân, vô số diện mục hung hồn ác quỷ dữ tợn lúc ẩn lúc hiện, đem ánh mắt khát máu ném xuống phía dưới Triệu Thụy cùng Đôn Triệt.

"Đi! "

Thạch Hổ đem hắc sắc đại kiếm run lên, hắc vân một phân thành hai, đông nghìn nghịt hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt áp tới.

Yêu Quái Hồn Thiểm cùng Tử Điện Lôi Xà oanh kích lên hai mãnh hắc vân, tựa như là bị một loại hắc động không đáy cắn nuốt, lặng yên không một tiếng động.

Ngược lại, mấy cái hung hồn ác quỷ thì lại nhe răng nang hung ác, sắc ngọn hí vang hướng Triệu Thụy cùng Đôn Triệt đành tới.

Đôn Triệt thấy đám hung hồn lệ quỷ này thế tới hung mãnh, không dám chính điện xung đột, vội vàng chuyển động thân mình, ý đồ né tránh.

Nhưng là, đám hung hồn lệ quỷ này từ bên trong hắc vân vọt ra, chi chít tựa như một tấm hắc sắc cự võng (lưới lớn màu đen), đem Đôn Triệt nghiêm kín như bưng vây quanh.

Đôn Triệt thấy mình đã bị vây quanh, biết không thể tiếp tục đào thoát, dứt khoát không né tránh, mà là hướng Thạch Hổ vọt thẳng tới, đồng thời hướng Triệu Thuỵ truyền âm: "Đừng lo cho ta! Giết chết Thạch Hổ! Nhất định phải giết chết Thạch Hổ!"

Triệu Thụy trong lòng run lên, biết Đôn Triệt đã quyết tâm trả bất cứ giá nào.

Hắn nếu hiện tại đi cứu Đôn Triệt vẫn còn kịp, nhưng là đem cơ hội duy nhất đánh chết Thạch Hổ đánh mất!

Trong đầu nhanh như chớp cân nhắc một chút, Triệu Thụy mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một cái quyết định khó khăn nhất.

Hắn thừa dịp lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong nháy mắt, khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di đến phía sau Thạch Hổ.

Sau đó lấy ra La Hầu Chi Cung, rót vào chân khí.

Triệu Thụy động tác như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm cản trở, càng không có lãng phí đến nửa giây thời gian.

Lam sắc La Hầu Chi Tiễn tại La Hầu Chi Cung ngưng tụ thành hình, liền đó như lưu tinh toả ra quang mang chói mắt, hướng Thạch Hổ bắn tới.

Lực chú ý của Thạch Hổ bị Đôn Triệt hấp dẫn trong ngắn ngủn chốc lát.

Nhưng chỉ có một khắc thời gian này, làm hắn tránh né không kịp, bị La Hầu Chi Tiễn vừa lúc bắn trúng phía sau lưng!

Phòng ngự khôi giáp của Thạch Hổ đã sớm bị Đôn Triệt oanh nát, bởi vậy, Thạch Hổ cơ hồ không có gì phòng ngự, hoàn toàn dùng thân thể thừa nhận uy lực một mũi tên này

La Hầu Chi Tiễn là viễn vổ Ma khí, một mũi tên này lại ngưng tụ toàn bộ chân khí Triệu Thụy, uy lực thật sự không biết lớn hơn so với Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt không biết bao nhiêu lần!

Thạch Hổ mặc dù tu vi tinh thâm, thực lực đáng sợ, nhưng là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cách nào thừa nhận, uy lực cường đại ma tiễn như thế!

"Ầm!"

La Hầu Chi Tiễn tại phía sau lưng Thạch Hổ mãnh liệt nổ mạnh, lam sắc quang mang chói mắt giống như vô số lợi thứ, hướng bốn phía tản ra, Thạch Hổ từ sau lưng đến trước ngực trào ra một cái động lớn trong suốt!

Thạch Hổ thê lương bi thảm rống lên, bị La Hầu Chi Tiễn "ầm" oanh kích, trên không trung hướng về phía Đôn Triệt bay thẳng tới.

Đôn Triệt bắt lấy cơ hội, ngay lập tức đánh rắn giập đầu.

Hắn ngưng tụ toàn thân chân khí, sau đó toàn lực thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm.

Bạch sắc quang trụ thô to từ tong miệng hắn bắn ra, lập tức oanh kích lên bộ vị vừa mới bị thương của Thạch Hổ.

Thạch Hổ không kịp phòng ngự, bị thương càng thêm bị thương, nhất thời trực tiếp bị đánh xuống mặt đất, găm thật sâu vào trong hố đất.

"Thạch Hổ bị xử lý rồi sao?"

Trên đàn tế, đám yêu linh tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt lộ ra thần sắc chờ đợi mà hưng phấn.

Mặc dù bọn họ không thể tận mắt thấy cảnh tượng Thạch Hổ hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Nhưng là, bị uy lực kinh khủng như thế của La Hầu Chi Tiễn đem thân thể trào ra một cái động lớn, lại bị Yêu Quái Hồn Thiểm của Đôn Triệt ầm ầm đánh tiếp vào miệng vết thương.

Xem như Thạch Hổ có cường hãn hơn nữa cũng khó mà thừa nhận.

Chúng yêu linh thâm tâm thầm hy vọng Thạch Hổ tốt nhất cứ như vậy biến mất. Bởi vì, bọn họ không muốn một hung linh cường đại như Thạch Hổ lại lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ. Đối với họ mà nói, ngày hôm nay trải qua, quả thực là một cơn ác mộng!

Nhưng mà, thủ lĩnh khô lâu pháp sư Lý Cư nhìn thấy Thạch Hổ bị đánh trúng, không khỏi hoảng sợ kinh hô, hỏa diễm bên trong hai hốc mắt cũng bối rối phiêu lay đứng lên.

Làm cựu thần trung thành và tận tâm của Thạch Hổ, tại thời điểm hắn vẫn là một gã nhân loại đã đi theo bên người Thạch Hổ, thay Thạch Hổ bày mưu tính kế.

Sau khi vào Hoàng Tuyền U Minh, cũng là dưới sự bày mưu tính kế của hắn, bọn họ mới từ Liệt Diễm địa ngục trốn thoát, đi vào Hoàng Tuyền Địa Cung này cư trú.

Lý Cư phi thường rõ ràng, mặc dù hắn suy nghĩ mẫn tuệ, quỷ kế đa đoan, nhưng là lực lượng bản thân phi thường nhỏ yếu, phải dựa vào hung linh Thạch Hổ cường hãn như vậy mới có thể sinh tồn.

Một khi Thạch Hổ bị đánh chết, ngày tàn của hắn cũng đã đến!

Lý Cư hoang mang rối loạn mở to mắt, kéo kéo hắc sắc trường bào rách nát, bổ nhào vào cự đại hố sâu bị Đôn Triệt oanh kích sâu tới quá cổ, xuống phía dưới nhìn lại, xem xét tình huống Thạch Hổ

Sau đó, hắn nhìn thấy Thạch Hổ đang nằm tại dưới đáy hố sâu, thân thân thật vất vả mới đạt được bị oanh kích nát nhừ, nửa người cơ hồ cũng không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro