1 - cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân luôn mang đến cho Tokyo một sắc thái khác biệt, như thể thành phố này được phủ một lớp sương mờ ảo của sự hồi sinh và hy vọng. Cây hoa anh đào trải dài trên những con đường, với những cánh hoa màu hồng nhạt rơi xuống tạo thành một tấm thảm mềm mại dưới chân người đi. Không khí tươi mát, mùi thơm của cỏ non và tiếng gió thổi nhẹ qua từng tán cây như lời thì thầm của mùa xuân gửi đến mỗi người dân thành phố.

Giữa những nhịp sống hối hả của Tokyo, có một cô gái nhỏ nhắn, lặng lẽ bước đi dọc con đường dẫn đến một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh. Đó là Minju, một cô gái với đôi mắt to tròn và đôi môi mím chặt như đang chứa đựng cả một thế giới bí ẩn bên trong. Mái tóc đen nhánh của cô buông xuống tự nhiên, che phủ một phần khuôn mặt thanh tú, làm tôn lên nét dịu dàng, bí ẩn. Đôi tai của cô luôn ẩn sau mái tóc đó, không phải vì cô muốn giấu điều gì, mà bởi vì thế giới bên ngoài có quá nhiều thứ mà cô không thể nghe thấy.

Minju không nghe được âm thanh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm nhận được thế giới xung quanh. Cô vẫn thấy ánh nắng lấp lánh xuyên qua những tán lá, vẫn cảm nhận được những rung động nhẹ nhàng khi bước chân mình chạm vào mặt đất. Thế giới của Minju là một bức tranh vô thanh nhưng tràn đầy màu sắc và cảm xúc, nơi mà những rung động tinh tế có thể thay thế cho âm thanh.

Hôm nay, Minju quyết định đến quán cà phê quen thuộc của mình, một nơi yên tĩnh mà cô có thể thả hồn vào những suy nghĩ riêng tư, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là quan sát thế giới từ góc nhìn của riêng mình. Quán cà phê này nằm trong một con hẻm nhỏ, lối vào rợp bóng cây và những dây leo xanh mướt tạo cảm giác mát mẻ và dễ chịu. Đối với Minju, nơi đây không chỉ là một nơi dừng chân, mà còn là nơi cô tìm thấy sự bình yên trong thế giới của mình.

Cô mở cánh cửa gỗ nhỏ, một âm thanh lách cách vang lên nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của quán. Minju không nghe thấy, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong ánh sáng khi cánh cửa mở ra, và cô biết mình đã đến nơi mình thuộc về. Cô chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con đường vắng lặng bên ngoài. Những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió, lượn lờ rồi rơi nhẹ nhàng xuống đất, như những vũ công đang thực hiện một điệu nhảy tinh tế.

Minju đặt quyển nhật ký của mình lên bàn, mở ra trang giấy trắng tinh, tay cầm cây bút lông mềm mại. Cô thích viết nhật ký, không phải để lưu lại những gì đã xảy ra, mà là để diễn đạt những cảm xúc, những ý nghĩ không thể diễn tả bằng lời nói. Đối với Minju, viết là một cách để kết nối với chính mình, một cách để lắng nghe những gì trái tim cô muốn nói.

Khi Minju đang mải mê với những dòng chữ của mình, cánh cửa quán cà phê lại mở ra, lần này là một âm thanh mạnh mẽ và dứt khoát hơn, như một nốt nhạc đầy sức sống giữa không gian yên bình. Một cô gái với mái tóc dài đen tuyền bước vào, đôi mắt lấp lánh và nụ cười tươi rói trên môi. Cô gái này không ai khác chính là Hokazono Iroha, một thành viên của ban nhạc guitar nổi tiếng đang làm mưa làm gió trên các sân khấu của Tokyo.

Iroha bước vào quán với dáng vẻ tự tin và năng động, cây guitar đeo sau lưng như một phần không thể tách rời của cô. Cô luôn mang theo nó, không chỉ vì cô là một nhạc công, mà còn vì cây đàn này là người bạn đồng hành, là phần mở rộng của tâm hồn cô. Iroha thường tìm đến những nơi yên tĩnh như thế này để tìm cảm hứng cho âm nhạc của mình, nơi cô có thể lắng nghe những âm thanh tự nhiên và hòa mình vào không gian tĩnh lặng.

Khi bước vào quán, đôi mắt Iroha nhanh chóng quét qua không gian ấm cúng, và bất chợt dừng lại tại góc bàn nơi Minju đang ngồi. Có điều gì đó ở Minju đã thu hút sự chú ý của Iroha, như thể có một luồng khí khác biệt tỏa ra từ cô gái ấy. Đôi mắt của Minju, với ánh nhìn đăm chiêu, đôi tay nhỏ nhắn đang lướt nhẹ trên trang giấy, tất cả đều mang đến cho Iroha một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa thân thuộc.

Iroha không thể giải thích được, nhưng cô cảm thấy cần phải tiếp cận Minju. Có lẽ đó là bản năng của một nhạc sĩ, luôn tìm kiếm những điều đặc biệt trong thế giới xung quanh, hoặc có thể chỉ là sự tò mò, muốn khám phá điều gì đó mới mẻ. Dù lý do là gì, Iroha cảm thấy mình không thể bỏ qua cơ hội này.

Cô bước đến bàn của Minju, đôi môi nở một nụ cười thân thiện. Minju ngẩng đầu lên khi thấy có người đến gần, và khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai dường như đều cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt. Iroha không biết rằng Minju là người khiếm thính, và Minju cũng không biết rằng Iroha là một nhạc sĩ tài năng. Cả hai chỉ biết rằng họ đang đứng trước một khoảnh khắc mà sẽ thay đổi cuộc đời họ mãi mãi.

Iroha không nói gì, cô chỉ ngồi xuống bên cạnh Minju, đặt cây guitar của mình lên bàn. Cử chỉ của Iroha khiến Minju có chút ngạc nhiên, nhưng cô không phản ứng gì, chỉ tiếp tục quan sát người lạ mặt với ánh mắt hiếu kỳ. Iroha nhẹ nhàng mở cây đàn, những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, như đang thử cảm nhận âm thanh mà cô sắp tạo ra.

Không một lời nói, Iroha bắt đầu chơi một giai điệu dịu dàng và nhẹ nhàng, từng nốt nhạc vang lên như những giọt sương mai rơi xuống, trong trẻo và thanh khiết. Âm thanh của guitar truyền qua không gian, lấp đầy khoảng cách giữa hai người, tạo nên một cầu nối vô hình giữa hai tâm hồn.

Minju không nghe thấy tiếng đàn, nhưng cô có thể cảm nhận được rung động của dây đàn, sự thay đổi trong không khí xung quanh khi những nốt nhạc được chơi. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, để mặc cảm xúc dẫn lối. Dù không thể nghe, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng, tình cảm mà Iroha đang gửi gắm trong từng giai điệu. Đó là một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng, như làn gió xuân đang vờn quanh, chạm vào những cánh hoa anh đào trên con đường nhỏ ngoài kia.

Iroha không rời mắt khỏi Minju khi cô chơi đàn. Cô thấy được sự thay đổi trong biểu cảm của Minju, từ sự ngạc nhiên ban đầu đến sự bình yên khi cô nhắm mắt lại. Điều đó khiến Iroha cảm thấy như mình đã chạm được đến một phần sâu thẳm nào đó trong tâm hồn Minju, một phần mà có lẽ chưa ai từng thấy trước đây.

Khi bản nhạc kết thúc, Minju từ từ mở mắt ra, đôi mắt cô sáng lên với một ánh nhìn khác biệt. Cô nhìn Iroha, và lần đầu tiên, cô mỉm cười. Đó không phải là nụ cười xã giao, mà là nụ cười của sự kết nối, của sự hiểu biết mà không cần đến lời nói.

Iroha cũng mỉm cười đáp lại, cảm thấy như mình đã tìm thấy một người bạn đồng điệu. Cô không biết rằng Minju là người khiếm thính, và điều đó càng làm cho khoảnh khắc này trở nên đặc biệt hơn. Cô chỉ biết rằng, dù Minju không thể nghe thấy tiếng đàn của mình, nhưng cô gái này vẫn hiểu được những gì Iroha muốn truyền tải.

Hai cô gái ngồi đối diện nhau, không cần nói gì thêm. Giữa họ là một sự im lặng, nhưng đó không phải là sự im lặng ngượng ngùng hay xa lạ. Đó là sự im lặng của sự đồng điệu, nơi mà cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt đang nảy nở.

Sau khoảnh khắc ấy , Iroha chợt nhận ra rằng cô vừa trải qua một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Cô, một người luôn sống trong thế giới của âm nhạc, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể kết nối với ai đó thông qua sự im lặng. Sự bình yên mà Minju mang đến, không phải từ những lời nói hay âm thanh, mà từ sự hiện diện nhẹ nhàng, tinh tế, như thể cô gái này là hiện thân của chính sự tĩnh lặng.

Minju vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cô nói lên nhiều điều. Iroha cảm thấy một sự thôi thúc muốn biết thêm về Minju, về thế giới mà cô sống trong đó. Bản thân Iroha, vốn luôn tự hào về khả năng cảm nhận âm nhạc của mình, giờ đây lại cảm thấy một chút tự ti khi nhận ra rằng cô chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về việc làm thế nào một người khiếm thính có thể cảm nhận âm nhạc. Nhưng điều đó cũng không làm giảm đi sự tò mò và lòng kính trọng mà cô bắt đầu có đối với Minju.

Iroha quyết định phá vỡ sự im lặng, lần này là bằng những từ ngữ. Cô mỉm cười dịu dàng, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng lời nói, mặc dù cô biết rằng Minju không thể nghe được.

“Chào cậu” Iroha bắt đầu, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng lời nói của mình sẽ không đến được tai Minju. Một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt Iroha, nhưng cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng khác. Cô lấy một tờ giấy và bút từ chiếc túi xách của mình, viết nhanh vài dòng chữ rồi nhẹ nhàng đẩy tờ giấy về phía Minju.

Trên tờ giấy viết: “Tên tớ là Iroha. Tớ rất vui vì đã có thể chia sẻ âm nhạc của mình với cậu. Cậu cảm thấy thế nào?”

Minju đọc từng chữ một cách chậm rãi. Cô ngước lên nhìn Iroha, đôi mắt chứa đầy cảm xúc mà Iroha khó có thể đọc được ngay lập tức. Sau một vài giây, Minju cầm bút, viết vài dòng đáp lại và đẩy tờ giấy trở lại cho Iroha.

“Tớ là Minju. Tớ không nghe được âm nhạc của cậu, nhưng tớ cảm nhận được nó. Và nó thật đẹp.”

Iroha đọc những dòng chữ đó và cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Cô chưa từng nghĩ rằng âm nhạc của mình có thể được cảm nhận theo cách này.

Cả hai tiếp tục trao đổi qua những tờ giấy, mỗi câu chữ đều được viết cẩn thận và chân thành, như thể mỗi từ đều chứa đựng một phần tâm hồn của họ. Iroha kể về hành trình âm nhạc của mình, về ban nhạc và những buổi biểu diễn đầy cảm hứng. Minju thì ngược lại, chỉ chia sẻ về cuộc sống của mình trong thế giới không âm thanh, về cách cô đã học cách yêu thương và trân trọng những thứ mà nhiều người khác có lẽ sẽ coi là bình thường.

Minju viết rằng cô đã học cách cảm nhận thế giới qua những rung động, những chuyển động tinh tế mà có lẽ người khác sẽ bỏ qua. Cô kể về việc cô thích đi bộ dưới mưa, cảm nhận từng giọt nước rơi trên da, hay ngắm nhìn những cánh hoa rơi, cảm nhận sự nhẹ nhàng trong cách chúng rơi xuống mặt đất. Đối với Minju, mỗi khoảnh khắc đều mang một âm hưởng riêng, một giai điệu của sự sống mà cô cảm nhận qua đôi mắt và trái tim mình.

Iroha lắng nghe câu chuyện của Minju bằng cả tâm hồn mình. Cô nhận ra rằng âm nhạc mà cô tạo ra, dù có hoàn hảo đến đâu, cũng chỉ là một phần nhỏ của thế giới cảm xúc mà Minju đang sống. Cô bắt đầu nhìn nhận âm nhạc của mình dưới một góc độ khác, như một công cụ không chỉ để thể hiện bản thân mà còn để kết nối với những người khác, kể cả những người không thể nghe thấy.
---
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi trong quán cà phê nhỏ ấy. Ánh nắng buổi chiều đã bắt đầu nhạt dần, nhường chỗ cho ánh hoàng hôn nhuộm màu cam ấm áp trên bầu trời. Minju và Iroha, dù không còn nhiều lời để nói với nhau, vẫn cảm thấy không cần phải rời đi. Họ ngồi đó, tận hưởng sự yên bình của khoảnh khắc, như thể cả thế giới ngoài kia không còn tồn tại.

Iroha lấy cây guitar của mình, lần này cô không hỏi Minju có muốn nghe thêm nữa không. Cô chỉ đơn giản cảm thấy rằng đó là điều cần làm, như một cách để tiếp tục cuộc trò chuyện đã bắt đầu giữa hai người, nhưng không cần đến lời nói hay chữ viết.

Những ngón tay của Iroha lướt nhẹ trên dây đàn, tạo ra những âm thanh mềm mại, trầm lắng hơn so với trước đó. Giai điệu lần này mang một chút buồn man mác, như thể Iroha đang truyền tải nỗi lòng của mình qua từng nốt nhạc. Minju nhắm mắt lại, để cho âm nhạc của Iroha dẫn dắt cảm xúc của mình. Cô không nghe thấy những nốt nhạc, nhưng cô cảm nhận được ý nghĩa của chúng qua cách mà Iroha chơi đàn, qua sự rung động của từng sợi dây đàn trong không khí.

Khi bản nhạc kết thúc, Iroha nhìn Minju, chờ đợi một phản ứng. Minju mở mắt, và một lần nữa, cô mỉm cười. Nhưng lần này, trong nụ cười của Minju, có một điều gì đó sâu sắc hơn, như thể cô đã tìm thấy một phần nào đó của chính mình trong âm nhạc của Iroha.

Không cần phải trao đổi thêm lời nào, Minju và Iroha đã hiểu rằng họ đã tìm thấy một sự kết nối đặc biệt giữa họ. Đó không phải là sự kết nối qua ngôn ngữ hay âm thanh, mà là sự kết nối qua cảm xúc, qua sự đồng điệu trong cách họ nhìn nhận và cảm nhận thế giới.

Từ ngày hôm đó, Minju và Iroha trở thành những người bạn thân thiết. Họ thường xuyên gặp nhau tại quán cà phê nhỏ ấy, nơi đã trở thành một không gian riêng tư, nơi họ có thể thả mình vào thế giới của nhau mà không cần đến những âm thanh hay ngôn từ.

Iroha vẫn tiếp tục sự nghiệp âm nhạc của mình, nhưng cô bắt đầu viết những bản nhạc mới với cảm hứng từ Minju. Những giai điệu mà Iroha sáng tác trở nên sâu lắng hơn, mang đậm chất trữ tình và chứa đựng những cảm xúc mà cô đã học được từ Minju. Cô khám phá ra rằng, âm nhạc không chỉ là những nốt nhạc được sắp xếp theo một trật tự nhất định, mà còn là những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, những điều mà chỉ có trái tim mới có thể hiểu được.

Minju, dù không thể nghe thấy những bản nhạc mới của Iroha, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong Iroha, trong cách cô chơi đàn và trong cả ánh mắt của cô. Minju cảm thấy rằng mình đã tìm thấy một người bạn đồng điệu, một người có thể hiểu và tôn trọng thế giới im lặng của cô, nhưng đồng thời cũng mang đến cho cô một góc nhìn mới về âm nhạc và cuộc sống.

Cả hai bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để chia sẻ với nhau những điều mà họ yêu thích. Iroha dẫn Minju đến những buổi diễn của ban nhạc, nơi mà Minju ngồi lặng lẽ ở phía sau, cảm nhận nhịp điệu và không khí của buổi diễn qua sự rung động của sân khấu dưới chân mình. Minju, ngược lại, dẫn Iroha đến những nơi mà cô yêu thích, như những công viên yên tĩnh nơi cô thường đến để cảm nhận sự bình yên trong thiên nhiên, hoặc những góc phố nhỏ nơi cô thích quan sát mọi người đi qua và tưởng tượng về cuộc sống của họ.

Qua thời gian, Minju và Iroha đã xây dựng một tình bạn đặc biệt, không chỉ dựa trên những điều họ có thể chia sẻ mà còn trên những gì họ không thể chia sẻ. Họ học cách tôn trọng và yêu thương thế giới của nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro