2 - vượt qua mọi ranh giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè dần đến với Tokyo, mang theo những cơn gió ấm áp và những ngày nắng rực rỡ. Những cánh hoa anh đào giờ đây đã biến mất, thay vào đó là tán lá xanh mướt rợp bóng trên các con phố. Không khí trong thành phố dường như cũng thay đổi, bớt đi sự tĩnh lặng của mùa xuân và thêm vào đó là sự náo nhiệt, sôi động của mùa hè.

Trong sự thay đổi ấy, mối quan hệ giữa Minju và Iroha cũng dần nở rộ như những bông hoa mùa hạ. Từ lần gặp gỡ đầu tiên tại quán cà phê nhỏ đó, họ đã trở thành những người bạn thân thiết, không chỉ trong cuộc sống hàng ngày mà còn trong cả cách họ chia sẻ những giá trị tinh thần và cảm xúc.

---

Mỗi ngày sau giờ học, Minju thường đến quán cà phê nơi họ gặp nhau lần đầu. Đó đã trở thành thói quen của cô, một phần vì cô thích không gian yên bình tại đó, một phần vì cô biết Iroha sẽ đến sau những buổi tập của ban nhạc tên dưa hấu lấp lánh . Quán cà phê nhỏ ấy như một nơi trú ẩn, nơi họ có thể tạm rời xa những ồn ào của cuộc sống và chỉ tập trung vào thế giới của riêng mình.

Khi Iroha đến, luôn với nụ cười rạng rỡ trên môi, Minju cảm thấy như một làn gió mát lành thổi qua tâm hồn mình. Iroha mang theo năng lượng tích cực, lấp đầy không gian bằng những câu chuyện về âm nhạc, về những buổi diễn của cô và ban nhạc. Dù Minju không thể nghe được, cô vẫn cảm nhận được sự hào hứng trong cách Iroha diễn đạt, trong ánh mắt sáng ngời và trong cách mà đôi tay Iroha luôn nhấn mạnh từng chi tiết.

Cứ thế Minju chia sẻ với Iroha về cuộc sống của mình, về những thứ nhỏ bé mà cô yêu thích. Cô kể cho Iroha nghe về những buổi chiều ngồi dưới bóng cây, cảm nhận sự mát mẻ của cỏ non dưới chân, hay những buổi sáng sớm khi thành phố còn ngủ say, cô đi dạo quanh những con phố vắng vẻ để cảm nhận sự tĩnh lặng tuyệt đối mà chỉ khi không có tiếng động, cô mới có thể thực sự thưởng thức.

Dù cách họ cảm nhận thế giới khác nhau, cả hai đều hiểu rằng tình bạn của họ không cần đến những điểm tương đồng về thính giác hay ngôn ngữ. Iroha luôn sẵn lòng học cách giao tiếp qua viết lách và cử chỉ, và Minju cũng không ngừng cố gắng để tham gia vào thế giới âm nhạc của Iroha qua những cảm nhận khác. Những khoảnh khắc ấy trở thành những viên ngọc quý, làm sáng lên tình bạn của họ theo cách riêng.

---

Một ngày hè, khi ánh nắng trải dài trên khắp các con phố của Tokyo, Iroha quyết định dẫn Minju ra khỏi thành phố để khám phá một nơi mới. “Chúng ta sẽ có một chuyến phiêu lưu nhỏ,” Iroha viết trên tờ giấy đưa cho Minju với nụ cười đầy hào hứng. Minju nhìn tờ giấy, rồi mỉm cười đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.

Chuyến phiêu lưu bắt đầu bằng một hành trình trên chuyến tàu rời khỏi trung tâm Tokyo, hướng về một ngôi làng nhỏ nằm giữa những ngọn núi xanh thẳm. Minju ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh quan xung quanh dần thay đổi từ những tòa nhà cao tầng đến những cánh đồng xanh mướt và những ngọn núi xa xa. Cô cảm nhận được sự rung động của chuyến tàu dưới chân mình, sự chuyển động đều đều như nhịp tim của chính cô.

Iroha, ngồi đối diện Minju, không rời mắt khỏi cô bạn của mình. Cô thấy Minju đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt Minju khi cô nhìn thấy những cảnh đẹp bên ngoài. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau cũng đủ để tạo nên một không khí ấm áp và thoải mái.

Khi tàu dừng lại ở một trạm nhỏ giữa thung lũng, Minju và Iroha bước xuống, cảm nhận ngay lập tức sự khác biệt trong không khí. Không còn sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng của thiên nhiên, với tiếng gió xào xạc qua những tán cây và tiếng suối róc rách ở xa xa. Minju hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị trong lành của núi rừng, và cô biết rằng đây sẽ là một ngày đáng nhớ.

Iroha dẫn Minju đi dọc theo một con đường nhỏ, uốn lượn qua những cánh đồng và những bụi hoa dại. Họ không vội vã, chỉ thả bước chậm rãi, tận hưởng từng khoảnh khắc. Iroha kể cho Minju nghe về những chuyến đi trước đây của cô, về những nơi cô đã từng biểu diễn và những câu chuyện mà cô đã gặp trên đường. Mặc dù Minju không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn mỉm cười và gật đầu, cảm nhận được niềm vui mà Iroha chia sẻ.

Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cả hai tìm thấy một bãi cỏ rộng rãi nằm giữa những ngọn đồi. Iroha đặt cây guitar của mình xuống, mở ra và bắt đầu chơi một giai điệu nhẹ nhàng, hòa quyện với âm thanh của thiên nhiên xung quanh. Minju ngồi đó, cảm nhận từng rung động của dây đàn qua mặt đất dưới chân, và cô nhắm mắt lại, để cho âm nhạc và cảnh sắc thiên nhiên bao quanh lấy mình.

Iroha không chơi những bản nhạc phức tạp hay hoành tráng, mà cô chọn những giai điệu đơn giản, dễ dàng và thoải mái, như thể cô đang chơi cho chính mình và Minju nghe. Những nốt nhạc ấy hòa quyện với tiếng gió thổi qua cánh đồng, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên mà chỉ có hai người họ mới có thể hiểu hết.

Sau khi chơi xong, Iroha ngồi xuống bên cạnh Minju, cả hai cùng nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Không cần nói gì, họ biết rằng đây là khoảnh khắc mà họ sẽ nhớ mãi. Đối với Minju, đây không chỉ là một chuyến đi chơi, mà là một cách để cô cảm nhận âm nhạc của Iroha theo một cách hoàn toàn mới. Còn với Iroha, cô đã học được cách nhìn thế giới qua đôi mắt của Minju, một cách nhìn đầy cảm xúc và tinh tế.

---

Qua những tháng ngày bên nhau, cả Minju và Iroha đều nhận ra rằng họ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp nhau. Iroha, vốn là một cô gái đầy năng lượng và luôn theo đuổi những gì cô đam mê, giờ đây trở nên trầm lắng hơn, biết thưởng thức những khoảnh khắc bình dị mà trước đây cô có thể đã bỏ qua. Cô bắt đầu nhìn nhận âm nhạc của mình không chỉ là những nốt nhạc được sắp xếp theo một trật tự nhất định, mà còn là cách mà nó có thể chạm đến tâm hồn người nghe, dù người đó có thể không nghe được.

Minju, ngược lại, cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ hơn trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Cô không còn cảm thấy cô đơn trong thế giới không âm thanh của mình, bởi cô biết rằng có một người bạn luôn sẵn sàng lắng nghe cô, dù đó là qua những dòng chữ hay chỉ qua cái nắm tay nhẹ nhàng. Minju cũng bắt đầu dũng cảm hơn trong việc thử thách bản thân, bước ra khỏi vùng an toàn để khám phá những điều mới mẻ mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.

Một ngày nọ, khi họ ngồi bên nhau trong quán cà phê quen thuộc, Iroha đột nhiên đề nghị một điều khiến Minju bất ngờ. “Tớ muốn viết một bài hát về tình bạn của chúng ta,” Iroha viết trên tờ giấy, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm. Minju đọc dòng chữ ấy, và trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc lạ lùng, vừa vui mừng vừa xúc động.

Iroha giải thích rằng cô muốn bài hát ấy không chỉ là một bản nhạc dành riêng cho Minju, mà còn là một cách để chia sẻ câu chuyện của họ với thế giới. Cô muốn mọi người hiểu rằng, dù có những rào cản về ngôn ngữ hay âm thanh, tình bạn vẫn có thể nảy nở và trở nên mạnh mẽ.

Minju đồng ý, nhưng trong lòng cô có chút lo lắng. Việc viết một bài hát về tình bạn của họ là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng cô không thể không tự hỏi liệu có ai khác có thể hiểu được sự kết nối đặc biệt mà cô và Iroha đã chia sẻ. Tuy nhiên, ánh mắt đầy quyết tâm và nụ cười rạng rỡ của Iroha đã xóa tan mọi nghi ngờ. Cô biết rằng, nếu có ai đó có thể chuyển tải được tình bạn đặc biệt này thành âm nhạc, thì người đó chắc chắn là Iroha.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Minju, Iroha bắt đầu ngay lập tức. Những buổi chiều yên bình tại quán cà phê giờ đây trở thành những phiên họp sáng tạo. Iroha mang theo cây đàn guitar của mình, viết những giai điệu mới ngay tại chỗ, từng nốt nhạc phản ánh cảm xúc và những kỷ niệm mà hai người đã chia sẻ. Minju ngồi bên cạnh, theo dõi từng chuyển động của Iroha, cảm nhận sự rung động của những dây đàn, và thỉnh thoảng lại mỉm cười khi Iroha tìm được một giai điệu vừa ý.

Những lúc như vậy, Minju không cảm thấy cô đơn trong thế giới im lặng của mình. Cô cảm nhận được sự hiện diện của âm nhạc trong không khí, trong ánh mắt và cử chỉ của Iroha. Đôi khi, cô đề nghị thêm vào những ý tưởng của riêng mình, bằng cách viết ra những cảm xúc mà cô muốn bài hát truyền tải. Và Iroha, với khả năng sáng tạo vô hạn, luôn biết cách chuyển hóa những cảm xúc đó thành những giai điệu đẹp đẽ.

---

Sau vài tuần làm việc chăm chỉ, cuối cùng bài hát cũng được hoàn thành. Đó là một bản ballad nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng đầy cảm xúc, như chính tình bạn giữa Minju và Iroha. Lời bài hát không chỉ nói về tình bạn mà còn về cách mà hai người họ đã tìm thấy nhau trong thế giới rộng lớn, vượt qua những rào cản để hiểu và trân trọng lẫn nhau.

Iroha đã viết bài hát bằng tất cả trái tim mình, mỗi câu từ đều được chọn lọc kỹ lưỡng, mỗi nốt nhạc đều mang theo tình cảm sâu sắc mà cô dành cho Minju. Khi bản nhạc cuối cùng đã hoàn thiện, Iroha cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc. Cô biết rằng mình đã tạo ra một tác phẩm không chỉ là âm nhạc, mà còn là một món quà dành cho Minju – một minh chứng cho tình bạn bền vững của họ.

Trong một buổi chiều cuối hè, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Iroha và Minju quyết định thử biểu diễn bài hát ấy cho một nhóm nhỏ bạn bè thân thiết. Họ chọn một công viên yên tĩnh, nơi không có quá nhiều người qua lại, và ngồi dưới một cây cổ thụ lớn, nơi Minju có thể cảm nhận được sự rung động của mặt đất mỗi khi Iroha chơi đàn.

Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, cả hai cảm nhận được sự thiêng liêng của khoảnh khắc ấy. Iroha hát với tất cả cảm xúc mà cô có, và Minju, dù không thể nghe thấy, vẫn cảm nhận được sức mạnh của bài hát qua cách Iroha chơi đàn, qua cách mà những nốt nhạc dường như truyền tải trực tiếp đến trái tim cô.

Khi bài hát kết thúc, Minju mở mắt, nhìn thấy bạn bè của họ đang mỉm cười và vỗ tay, nhưng điều quan trọng hơn hết là ánh mắt của Iroha, đầy sự yêu thương và chân thành. Cả hai biết rằng, dù có những khó khăn và thử thách, tình bạn của họ đã trở thành một điều gì đó rất đặc biệt – một tình bạn đẹp đẽ và chân thành, vượt qua mọi ranh giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro