3 - cảm xúc thầm kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày hè vẫn tiếp tục trôi qua, mang theo cái nóng oi bức của Tokyo. Thế nhưng, trong lòng Minju, một cảm giác khác đang dần trỗi dậy, mãnh liệt và đầy phức tạp. Cảm xúc ấy bắt đầu từ khi Iroha mời cô đến xem buổi biểu diễn của ban nhạc "Dưa hấu lấp lánh" - một lời mời không ngờ nhưng đầy ý nghĩa đối với Minju.

Iroha đã nói với Minju về ban nhạc của mình nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính thức mời Minju đến xem họ biểu diễn. Ban nhạc "Dưa hấu lấp lánh" không chỉ là niềm đam mê của Iroha, mà còn là nơi cô thể hiện chính con người mình, với tất cả đam mê và nhiệt huyết mà cô dành cho âm nhạc. Khi nhận được lời mời, Minju cảm thấy vừa hào hứng, vừa lo lắng. Cô biết rằng đây sẽ là một trải nghiệm mới mẻ, nhưng cũng không thể ngăn mình cảm thấy bất an khi phải đối mặt với âm thanh mà cô không thể nghe thấy.

Buổi biểu diễn của "Dưa hấu lấp lánh" sẽ diễn ra vào một tối thứ bảy tại một câu lạc bộ nhạc sống nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh của Tokyo. Ngày hôm đó, Minju đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị, cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình. Cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, cùng với chiếc vòng cổ mà Iroha đã tặng cô trong một dịp sinh nhật trước đó. Trong lòng cô, cảm giác hồi hộp dâng lên từng chút một, như thể cô sắp bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Khi Iroha đến đón Minju, cô mỉm cười rạng rỡ như thường lệ, nhưng ánh mắt cô lại có chút khác lạ, như thể cô đang chờ đợi một điều gì đó. Cả hai không nói nhiều trên đường đến câu lạc bộ, nhưng Minju cảm nhận được sự háo hức của Iroha, điều đó làm cô cảm thấy yên lòng hơn. Iroha luôn có cách làm cô cảm thấy an toàn và được chào đón, và tối nay cũng không phải là ngoại lệ.

Khi họ đến câu lạc bộ, không gian bên trong đã chật kín người. Khán giả đang chờ đợi, không khí sôi động nhưng không hề áp lực. Iroha dẫn Minju đến một vị trí gần sân khấu, nơi cô có thể nhìn rõ mọi thứ nhưng vẫn không quá xa cách. "Tôi sẽ biểu diễn hết mình tối nay," Iroha viết trên một mẩu giấy, rồi cười rạng rỡ trước khi quay lưng bước vào hậu trường chuẩn bị.

Minju ngồi lại một mình, mắt dõi theo Iroha khi cô bước đi, rồi cảm nhận một nỗi lo lắng không tên len lỏi trong lòng. Dù rất tin tưởng vào Iroha, nhưng việc chứng kiến cô bạn thân trên sân khấu, giữa ánh đèn sân khấu rực rỡ và âm thanh mạnh mẽ, vẫn khiến Minju cảm thấy có chút gì đó xa lạ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Minju cũng hiểu rằng, đây là một phần quan trọng trong cuộc sống của Iroha, một phần mà cô đã luôn muốn được chia sẻ cùng cô bạn.

Khi đèn sân khấu bật sáng, Minju ngồi yên tại chỗ, cố gắng giữ cho lòng mình bình tĩnh. Cô đã từng nghe Iroha kể về những buổi biểu diễn trước đây của ban nhạc, nhưng thực sự chứng kiến tận mắt là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Khi Iroha và các thành viên ban nhạc xuất hiện trên sân khấu, một luồng năng lượng bùng nổ tràn ngập khắp không gian. Minju có thể không nghe thấy âm thanh, nhưng cô cảm nhận được sự nhiệt huyết của đám đông, sự hứng khởi trong từng ánh mắt hướng lên sân khấu.

Iroha đứng ở vị trí trung tâm, với cây đàn guitar điện trong tay. Ánh sáng sân khấu làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt cô, sự tự tin và đam mê hiện rõ trong từng cử động. Khi cô bắt đầu chơi, đôi tay di chuyển một cách thuần thục trên các phím đàn, như thể mỗi nốt nhạc đều là một phần của chính cô. Minju chăm chú theo dõi từng chuyển động ấy, không rời mắt khỏi Iroha dù chỉ một giây.

Ban nhạc bắt đầu trình diễn một bản nhạc sôi động, âm thanh từ các nhạc cụ hòa quyện vào nhau tạo nên một bầu không khí rộn ràng. Minju cảm nhận được nhịp điệu qua những rung động từ mặt đất và cách mà ánh sáng sân khấu phản chiếu lên từng nốt nhạc. Nhưng điều thực sự cuốn hút cô chính là
Iroha - cách mà cô chơi đàn, cách mà cô điều khiển cả không gian bằng sự hiện diện mạnh mẽ của mình.

Iroha trên sân khấu và Iroha mà Minju biết hàng ngày không hoàn toàn giống nhau. Trên sân khấu, Iroha như một ngọn lửa rực cháy, mạnh mẽ và không thể bị dập tắt. Cô hoàn toàn đắm mình vào âm nhạc, từng nốt nhạc như thể hiện rõ con người và cảm xúc thật của cô. Minju cảm thấy mình bị cuốn hút bởi Iroha theo một cách mà trước đây cô chưa từng trải qua.

Suốt buổi biểu diễn, Minju cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cảm giác ấy không chỉ đơn thuần là sự phấn khích hay ngưỡng mộ, mà còn là một điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn. Cô nhận ra rằng, từng khoảnh khắc Iroha trên sân khấu đều khiến cô rung động, như thể mỗi nốt nhạc đều trực tiếp chạm đến trái tim cô.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, đám đông vỗ tay cuồng nhiệt. Iroha, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ, cúi chào khán giả trước khi rời sân khấu. Minju ngồi lặng yên tại chỗ, trong lòng cô đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô biết rằng mình đã bị cuốn hút bởi
Iroha - không chỉ là người bạn thân thiết mà còn là người nghệ sĩ đầy đam mê và quyến rũ trên sân khấu.

Khi Iroha bước đến bên cạnh cô sau buổi diễn, Minju không thể giấu nổi sự xúc động trong ánh mắt. Iroha cúi xuống, đưa tay nắm lấy tay Minju, đôi mắt cô ánh lên sự quan tâm. "Cậu thấy thế nào?" Iroha viết lên tờ giấy, mắt cô nhìn thẳng vào Minju như chờ đợi một điều gì đó.

Minju chỉ mỉm cười, đôi mắt cô rưng rưng. Cô không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình thế nào, nhưng cô biết rằng điều đó không cần thiết. Chỉ cần Iroha ở đây, bên cạnh cô, và tay cô trong tay Iroha, thế là đủ.

---

Sau buổi biểu diễn đó, Minju nhận ra rằng tình cảm cô dành cho Iroha không còn đơn thuần là tình bạn nữa. Đó là một cảm giác sâu sắc, thầm kín, một tình yêu bắt đầu nảy nở trong trái tim cô, dù cô chưa dám thừa nhận điều đó với chính mình. Cô không biết Iroha có cảm thấy điều tương tự không, nhưng cô chắc chắn rằng tình cảm của mình sẽ không làm thay đổi mối quan hệ giữa hai người.

Từ hôm đó, mỗi lần gặp Iroha, Minju lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ánh mắt cô dường như có một sự lấp lánh mới. Iroha vẫn là Iroha mà cô biết, vẫn là người bạn thân thiết luôn mang lại sự ấm áp và vui vẻ cho cô. Nhưng với Minju, mọi thứ đã thay đổi. Cô không thể nhìn Iroha như trước nữa, bởi giờ đây, mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ của Iroha đều khiến trái tim cô rung động.

Dù vậy, Minju vẫn giữ kín tình cảm của mình, không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào. Cô không muốn làm xáo trộn mối quan hệ đẹp đẽ này, không muốn đặt Iroha vào một tình huống khó xử. Nhưng sâu trong lòng, Minju biết rằng tình cảm này sẽ tiếp tục lớn lên, và một ngày nào đó, cô sẽ phải đối diện với nó, dù kết quả có ra sao.

Đêm đó, khi trở về nhà, Minju nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà mà không tài nào ngủ được

-----

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh nhẹ nhàng tràn ngập khắp căn phòng nhỏ của Minju, cô vẫn còn bị cuốn theo những cảm xúc mạnh mẽ từ buổi biểu diễn tối qua. Ánh mắt của cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại đắm chìm trong những hình ảnh sống động của Iroha trên sân khấu. Cô nhớ rõ từng nốt nhạc, từng cử chỉ của Iroha khi đắm mình trong âm nhạc, cách mà cô ấy làm chủ không gian với cây đàn guitar, và ánh sáng sân khấu làm nổi bật sự tự tin đầy mê hoặc của cô.

Minju ngồi trên giường, đôi tay khẽ đặt lên ngực như muốn cảm nhận lại nhịp đập của trái tim mình khi nhìn thấy Iroha. Dường như sau buổi biểu diễn đó, có một sự thay đổi nhỏ nhưng sâu sắc trong mối quan hệ của hai người. Minju nhận thấy tình cảm của mình dành cho Iroha không còn chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần, mà đã trở thành một điều gì đó lớn lao và mãnh liệt hơn. Cô chưa dám thừa nhận với bản thân rằng đó có thể là tình yêu, nhưng trái tim cô đã biết điều đó từ lâu.

Trong lúc tâm trí đang miên man với những suy nghĩ ấy, tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, kéo Minju trở về với hiện thực. Màn hình điện thoại sáng lên với dòng tin nhắn từ Iroha, ngắn gọn và giản dị như mọi khi: "Cậu có muốn đi ăn trưa với mình hôm nay không?" Dù tin nhắn chỉ là một lời mời đơn giản, nhưng với Minju, đó như một tia sáng ấm áp làm bừng lên niềm vui trong lòng. Cô không do dự mà trả lời đồng ý ngay lập tức, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi nghĩ đến việc sẽ gặp lại Iroha.

Cả hai hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh, nơi mà họ đã nhiều lần ghé thăm trước đây. Không gian quán với những chiếc bàn gỗ mộc mạc và ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn treo làm Minju cảm thấy thoải mái và gần gũi. Khi Minju bước vào quán, Iroha đã ngồi đợi sẵn ở một góc quen thuộc, đôi mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ chào đón cô.

Minju cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi thấy Iroha, nhưng cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cả hai ngồi xuống, gọi đồ uống và bắt đầu trò chuyện như thường lệ. Iroha kể về những cảm xúc của mình sau buổi biểu diễn, về sự hứng khởi khi được đứng trên sân khấu, và niềm vui khi thấy đám đông cổ vũ nhiệt tình. Minju chăm chú lắng nghe, mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng cô vẫn không thể xua tan sự hồi hộp khi nghĩ đến những điều mình đang cảm nhận về Iroha.

Họ trò chuyện về những điều giản dị, từ những sở thích chung cho đến những kế hoạch tương lai. Nhưng trong lòng Minju, có một cảm giác lạ lùng, như thể có một điều gì đó sắp xảy ra, một điều gì đó sẽ làm thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Cô không biết đó là điều gì, nhưng mỗi lần ánh mắt của Iroha nhìn vào cô, Minju lại cảm thấy như có một tia lửa ấm áp lấp lánh trong lòng.

Bữa trưa diễn ra nhẹ nhàng và thoải mái, như mọi lần khác họ đi ăn cùng nhau. Nhưng khi đến lúc phải rời quán, Iroha đột ngột ngừng lại, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc hơn. Minju cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, cô cảm thấy có điều gì đó quan trọng đang chờ đợi mình. Iroha nhìn Minju với ánh mắt chân thành, rồi rút ra từ túi một cuốn sổ nhỏ mà cô luôn mang theo bên mình. Iroha viết gì đó lên trang giấy trắng, từng nét chữ nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, rồi đẩy cuốn sổ về phía Minju.

Minju cầm lấy cuốn sổ, trái tim cô đập nhanh khi đọc những dòng chữ mà Iroha đã viết: "Mình đã nghĩ nhiều về điều này... Mình muốn chúng ta học ngôn ngữ ký hiệu cùng nhau. Điều đó sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn, và mình muốn có thể giao tiếp với cậu một cách trọn vẹn nhất, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng trái tim."

Minju ngẩng lên nhìn Iroha, ánh mắt cô ngỡ ngàng và xúc động. Cô không thể tin rằng Iroha đã nghĩ đến điều này, một điều mà cô chưa từng dám mơ ước. Ý tưởng học ngôn ngữ ký hiệu không chỉ đơn giản là học một kỹ năng mới, mà còn là một cách để Iroha tiến gần hơn đến thế giới của cô, để hiểu và kết nối với cô ở một cấp độ sâu sắc hơn. Trong khoảnh khắc đó, Minju cảm thấy lòng mình ngập tràn niềm hạnh phúc và biết ơn.

Không cần suy nghĩ lâu, Minju mỉm cười và gật đầu đồng ý. Cô cảm thấy như mình vừa bước vào một hành trình mới, nơi mà cả hai sẽ cùng nhau khám phá và học hỏi, không chỉ về ngôn ngữ, mà còn về chính con người của nhau. Iroha cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Cô nắm lấy tay Minju, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và cam kết.

Sau khi rời quán cà phê, cả hai đi dạo một đoạn dài trên những con đường nhỏ của Tokyo. Dưới ánh nắng buổi trưa, họ trò chuyện về kế hoạch học ngôn ngữ ký hiệu, về những điều họ sẽ trải qua cùng nhau. Iroha hào hứng kể về một lớp học ký hiệu mà cô đã tìm hiểu, và cách mà họ có thể tham gia những buổi học nhóm để thực hành.

Minju lắng nghe với niềm vui khó tả, cô cảm thấy như mọi điều tốt đẹp đang dần đến với mình. Việc học ngôn ngữ ký hiệu không chỉ là một cách để giao tiếp, mà còn là một cách để họ xây dựng mối quan hệ này trên nền tảng của sự thấu hiểu và chia sẻ. Mỗi lần nghĩ đến việc sẽ có thể giao tiếp với Iroha bằng ký hiệu, Minju lại cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, như thể cô đang tiến gần hơn đến Iroha, đến những cảm xúc mà cô chưa dám thừa nhận.

Cuối cùng, khi trời bắt đầu chiều, cả hai dừng chân bên một công viên nhỏ, nơi họ ngồi trên ghế đá và nhìn ngắm bầu trời xanh biếc. Iroha quay sang nhìn Minju, đôi mắt cô ánh lên sự chân thành. Cô viết một dòng chữ lên cuốn sổ, rồi nhẹ nhàng đưa cho Minju: "Mình rất vui vì cậu đã đồng ý. Mình nghĩ rằng chúng ta sẽ rất vui vẻ khi học cùng nhau, và mình rất mong chờ những gì mà chúng ta sẽ khám phá."

Minju đọc những dòng chữ đó, rồi khẽ mỉm cười. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa. Mối quan hệ giữa cô và Iroha sẽ ngày càng trở nên đặc biệt hơn, sâu sắc hơn. Và cô cũng biết rằng, dù có điều gì xảy ra, cô sẽ không còn sợ hãi hay e dè nữa, vì bên cạnh cô, luôn có Iroha - người bạn thân thiết, người đồng hành mà cô tin tưởng nhất.

---

Trên con đường trở về nhà, Minju cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết rằng, với Iroha, mọi thứ đều có thể. Và cô mong chờ từng ngày được học ngôn ngữ ký hiệu cùng Iroha, để mỗi dấu hiệu, mỗi cử chỉ sẽ trở thành một ngôn ngữ của riêng họ, một ngôn ngữ của sự hiểu biết và yêu thương.

Trong lòng Minju, niềm hạnh phúc và cảm xúc mới mẻ đang dần nảy nở, và cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một hành trình dài phía trước. Một hành trình mà cô và Iroha sẽ cùng nhau bước đi, khám phá và xây dựng một tình bạn, một tình yêu, vượt qua mọi ranh giới ngôn ngữ và trở thành một mối quan hệ không thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro