Chap 6: Là Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


sáng hôm sau
Hôm nay là ngày diễn ra lễ trao giải cuối năm, các nhóm nhạc bắt đầu đến nơi ghi hình để diễn tập thử sân khấu. Tránh sai sót. Mọi người đã bắt đầu tập trung phía trước. Các nhóm nhạc lần lượt lên diễn. Nhóm cuối cùng là Blackpink, các cô đã ra sân khấu. Vì chỉ là tập dợt nên đồ mặc cũng chỉ là đồ thể thao rộng thoải mái.

Nhạc bắt đầu nổi lên, các cô nhẹ nhàng hòa nhịp. Park Chaeyoung vẫn như vậy, dù chỉ là tập dợt nhưng vẫn nhiệt huyết trong từng động tác, từng câu hát.

Phía dưới sân, có một ánh mắt theo dõi cô. Là Park Jimin. Vừa lúc nãy dợt xong anh toan đi vào trong phòng chờ, nhưng khi thấy cô lên sân, anh đột nhiên hứng thú đứng lại. Quan sát cô. Suy nghĩ một chút rồi khẽ cười sau lớp khẩu trang.

Âm nhạc tắt hẳn. Buổi tập dợt cuối cùng cũng kết thúc. 4 cô cúi chào đạo diễn rồi đi vào trong. Park Chaeyoung đi phía sau, chợt nhìn lại tay mình. Thì ra là vội quá nên cô quên đưa lại micro cho bên staff. Khẽ kéo Jennie đi phía trước dừng lại.

" Unnie, em quên trả micro rồi, mọi người đi trước đi. Có gì chị nói với Jisoo unnie dùm em với nha. Em vào ngay."

" Được rồi, em mau đi đi" Jennie gật gật đầu đồng ý, vỗ vỗ vai Chaeyoung.
Cô liền mỉm cười rồi chạy lại phía sân khấu đưa micro lại cho staff. Loay hoay một hồi cô cũng tìm đưa được. Vội chạy trở vào trong. Còn 2 tiếng nữa thì buổi lễ bắt đầu rồi. Cứ thế mà cắm mặt chạy, trong khi đó cô không hề biết một chuyện đó là dây giày thể thao đã tuột ra, như vậy thật sự rất dễ vấp ngã. Để xuống san khấu phải đi xuống một dãy bậc thang. Park Chaeyoung chạy xuống bậc thang, khi còn 2 bật cuối cùng là an toàn nhưng vì đang chạy mà dây giày lại tuột nên đã dậm lên, khiến cả người loạng choạng ngã xuống.

"Aaaa..."

Chaeyoung chỉ kịp la lên một tiếng... Cơn đau bắt đầu ập tới. Cô ngồi dậy khẽ nhăn mặt. Tay xoa xoa chân, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm xem có nhân viên nào không để đỡ cô đứng dậy. Cô thật sự không tự mình đứng lên được a. Nhưng chỗ này lại không có một bóng người, vì chỗ này nằm trong góc khuất của sân khấu mất rồi. Cô đành vịn tay vào thành ngang của hành lang mà đứng dậy.

"A..."

Nhưng chưa đứng vững thì lại ngã, chân cô đứng không nổi. Cơn đau không có dấu hiệu giảm, khuôn mặt cũng vì thế mà trở nên nhăn nhó.

" Chắc bị trặc chân mất rồi."

Khẽ than một than . Cô cố gắng nuốt đau đớn vào trong. Cố gắng tự mình đứng dậy, nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Lần nào cũng vừa mới nhổm dậy thì lại ngã xuống. Cô thật sự không biết làm sao nữa. Cảm giác bất lực mà muốn khóc.Khóe mắt bắt đầu đọng nước, chưa đến 2 giây, nước mắt trào ra, lăn dài trên má cô. Cô cứ thế mà khóc. Có ai đến giúp cô không, ai cũng được, cô thật sự bất lực rồi.

"Chaeyoungssi...."

Nghe có người gọi tên cô, cô liền lập tức ngẩng mặt lên nhìn thì người đó đã ngồi xuống trước mặt cô. Nhìn gương mặt trước mắt càng khiến nước mắt của cô bất giác chảy nhiều hơn. Nghẹn ngào nói

" sunbaenim..."

Người trước mặt chính là Park Jimin, anh lấy tay gạt nước mắt trên gương mặt của cô. Ánh mắt ôn nhu lạ thường.Anh không biết chuyện gì nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ cô nín.

" Không khóc, em có chuyện gì sao"

Chaeyoung nghe được giọng của anh, liền gật gật đầu, bình tĩnh trở lại, đưa tay lau nước mắt.

" Chân của em....bị trật rồi. Không đứng dậy được. "

Cô chỉ vào chân mình, Jimin có chút bất ngờ, quay qua nhìn chân của cô. Rồi lại nhìn cô, không nói không rằng đưa tay tháo giày của cô ra.

" Em chịu đau một chút " anh nhìn cô, cô khẽ gật đầu. Anh dùng tay nắn lại khớp chân cho cô. Cô lại nhăn lại vì đau. Nhưng không hề than đau một tiếng nào.

" Được rồi, em thử đứng lên nào" Jimin bỏ chân cô xuống, bảo cô đứng lên. Cô cảm thấy chân đã đỡ đau, liền có chút thoải mái mà đứng dậy. Đi thử vài bước, thấy khá ổn nên cô liền mỉm cười. Quay sang anh cúi đầu cảm ơn anh.

" Jimin-nim, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh chắc em không thể đứng lên được mất."

" Không sao, em đừng hậu đậu như vậy nữa"

" Vậy em xin phép đi trước, em trễ giờ mất rồi. Tạm biệt sunbaenim" cô cúi đầu chào anh rồi quay người đi vội. Mặc dù đang đi cà nhắc.

Jimin nhìn cô, khẽ lắc đầu. Nghĩ lại lúc nãy anh đang đi vào phòng chờ thì không hiểu sao lại rẽ sang lối nhỏ của sân khấu. Thấy một cô gái đang ngồi chật vật phía cuối hành lang mà khóc, tính không quan tâm nhưng khi nhìn kĩ thì gương mặt kia lại bị anh nhìn ra. Là Park Chaeyoung, cô hậu bối anh mới quen. Thấy cô khóc, anh liền muốn dỗ dành nên tiến về phía cô. Nghĩ lại cũng hay, anh vậy mà lo chuyện bao đồng vì một hậu bối.

Park Chaeyoung về tới phòng chờ liền cố gắng đi bình thường nhất có thể, cô không muốn các unnie của cô phải lo lắng, không muốn buổi lễ hôm nay bị dừng vì cô.

" Chaeng, em đi trả mic mà sao lâu vậy. Có chuyện gì sao" Jennie vừa thấy cô về thì liền chạy lại hỏi han.

" Unnie đừng lo, tại lúc nãy em có gặp Yerim ngoài hành lang nên nói chuyện một chút." cô quả thực là đang nói dối a. Yerim, thực sự xin lỗi nha.

" Vậy em mau vào thay đồ đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi." Jennie không nghi ngờ liền vui vẻ bảo cô đi thay đồ. Park Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, liền chuẩn bị cho buổi lễ.

Cuối cùng thì buổi lễ cũng bắt đầu, các Idol lần lượt ra sân khấu làm lễ khai mạc. Các nhóm nhạc được sắp xếp ngồi phía bên phải của sân khấu. BTS và Red Velvet ngồi gần nhau, Blackpink thì ngồi phía sau BTS.

Park Chaeyoung cô rất vui khi có thể ngồi sau quan sát anh. Quên luôn cả cơn đau chân. Nhưng cô không biết rằng, phía sau lại có một ánh mắt khác đang nhìn cô. Mọi chuyện không hề đơn giản như chúng ta nghĩ.

Những nhóm nhạc lần lượt biểu diễn. Blackpink sẽ diễn trước BTS nên họ ra phía sau cánh gà để chuẩn bị.
Khi Blackpink lên sân khấu, mọi ánh nhìn đều hướng về các cô. Các cô gái đã làm rất tốt, Chaeyoung cũng đang làm rất tốt. Nhưng vũ đạo rất mạnh lại nhanh nên chân cô lại bắt đầu đau. Quả thực trặc chân không phải nắn lại là khỏi liền, nhưng vì Blackpink vì BLINK và vì những người đang xem cô diễn cô phải cố gắng chịu đau. Cô không muốn ảnh hưởng tới người khác.

Park Jimin quan sát cô từ lúc đầu đến giờ, mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô anh đều thấy. Từ những cái nhăn mày của cô anh cũng thấy tất. Cô gái này, chân chưa khỏi mà còn không chịu nghỉ. Nhìn cô khó chịu như vậy anh lại nóng ruột. Không nhìn được nữa liền bỏ vào phía sau.

Blackpink kết thúc vũ đạo cuối cùng. Đèn sân khấu cũng tắt. Để mọi người rời sân khấu. Park Chaeyoung thật sự muốn khụy xuống, chân cô không còn cảm giác nữa rồi. Thấy mọi người đã vào trong, cô liền cố gắng nhấc chân theo. Nhân lúc đèn chưa bật lên. Nhưng chân không còn một chút sức. Trong bóng tối phía sau, một bóng người tiến về phía cô, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người đã bị nhấc bỗng lên. Như biết rõ cô muốn phản kháng, liền cất tiếng.

" Là tôi"

-------------------------------------------
P/s: Vote ủng hộ tui nha😘
Cuối cấp rồi nên bận học hơi nhìu nên không có thời gian. Nhưng tui sẽ cố gắng 1 tuần 1 chap nha😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro