1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào cậu! Xin tự giới thiệu, tôi l...

- Đừng bắt chuyện với tôi, tôi rất ghét cậu.

- Tại sao chứ?

- Nói nữa là tôi sẽ đánh cậu đấy!

Ngày 4 tháng 4 năm 2010, anh sẽ cho nó là mốc thời gian bắt đầu mọi thứ. Cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng ta vỏn vẹn bốn câu, kết thúc bằng việc em quay lưng chạy biến.

Nhưng...

Trời lại đổ mưa, giống như bây giờ vậy.

Jisung quay lại, lột phăng cái mũ trên đầu em rồi dúi vào tay anh.
- Mẹ tớ bảo để nước ngấm vào đầu sẽ bị ốm.

Minho nhắm nghiền mắt, tay vò chiếc mũ vải:

- Đã nói rồi. Tớ khô...

- Biết rồi, biết cậu ghét tớ rồi. Giờ tớ đi ngay cho khuất mắt cậu.

Nói rồi, em biến mất trong màn mưa.

- Đúng là phiền phức!

Jisung à, không hiểu sao anh lại nhớ tất cả. Từng câu, từng chữ em nói ra lúc đó đều hiện lại sống động trong trí óc anh.

- Mẹ ơi, cậu ấy tên gì thế ạ? - Jisung dụi đầu vào lòng mẹ. Bà thoải mái vuốt ve tóc cậu.

- Chẳng phải hai con đã nói chuyện với nhau rồi sao?

- Chưa nói được gì thì trời mưa... - Em bĩu môi buồn bã.

Mẹ cậu cười hiền hoà:

- Người ta không phải bằng tuổi con đâu, ở đó mà "cậu" với chả "tớ".

- Thật ạ?

- Lớn hơn con tận hai tuổi đấy. Tên là Lee Minho.

- Thế sao anh ấy lại không thích con vậy mẹ?

Bà có chút bất ngờ, cố lựa lời để nói với đứa trẻ:

- Sao con lại nghĩ thế?

- Anh ấy nói thế mà.

- Chắc là thằng bé đùa đấy, sao có thể nói vậy với người vừa gặp lần đầu chứ?

- Vâng, chắc là thế rồi ạ.

Em nghĩ người anh này rất đặc biệt. Có lần em thấy anh nhìn vào khoảng không, mắt anh như in bóng cả bầu trời đầy sao hôm ấy. Anh cười rất vui vẻ, cười lộ hết cả răng. Lúc ấy em nghĩ nụ cười của anh thật giống một thứ ánh sáng, không quá rực rỡ nhưng rất ấm ám.

Giống như ánh hoàng hôn vậy.

Em luôn tự hỏi vì sao lúc đó anh lại phấn khởi như vậy. Em muốn trở thành bạn của anh, nhất định phải hỏi anh cho ra nhẽ.

Một thời gian dài anh cứ phải đến nhà em. Anh thật sự rất ghét ngôi nhà đó.

Jisung tròn mắt nhìn bố con Minho bước vào nhà mình. Em vội đứng dậy cúi chào.

- Báo với bố mẹ con là bác tới nhà chơi.

Jisung gật gật rồi vội vàng chạy vào phòng mẹ.

Họ nói chuyện rất lâu, chẳng biết là nói gì nữa vì Jisung chỉ chơi ở trong phòng. Em không thích người lạ. Mẹ có nhờ em chơi với anh Minho một chút nên em đã mời anh lên phòng.

- Không.

- Em có nhiều đồ chơi lắm!

- Không.

Jisung lại trở về phòng, trở về với những trò chơi em hay chơi một mình. Em bỗng nghe tiếng chân Minho bước đến, anh đưa tay ra sau gáy gãi gãi.

- Tôi nghe tiếng mèo kêu.

Jisung quay sang nhìn bé mèo đang nằm dài trên tấm đệm nhỏ.

- Tôi có thể...

Em gật đầu. Đôi mắt anh ánh lên ý cười, anh bước tới cưng nựng bé mèo một hồi lâu. Bé mèo này thật sự rất bướng, nó luôn cào phá đồ đạc và cắn vào tay em khi em đụng vào người nó. Vì vậy nên em không thân với nó lắm.

Nhưng không hiểu sao, trước mặt anh thì nó rất ngoan, nó gầm nhẹ "grr grr", nhắm tịt mắt, chắc là dễ chịu lắm. Minho thật sự rất giỏi chơi với mèo.

Dù là anh đã bắt chuyện với cậu nhưng mục đích chỉ để chơi với bé mèo kia, anh vẫn bỏ lơ cậu. Jisung vẫn không thể rời mắt khỏi Minho, nhất là đôi mắt kia, đôi mắt in bóng bầu trời đầy sao.

Lúc nào cũng vậy, cứ tới nhà Jisung, anh lại chạy thẳng lên phòng cậu để chơi với mèo. Và hai người vẫn cứ im lặng như thế.

- Mẹ ơi, sao anh Minho cứ đến nhà mình hoài thế?

- À, hồi cấp ba, bố mẹ chơi rất thân với bố thằng bé. Lâu ngày mới được gặp lại nên mới thường xuyên đến chơi.

- Tại sao anh ấy lại ghét con?

Jisung không hiểu sao mình thấy rất đau, em ôm lấy ngực mình.

- Con có thích thằng bé không?

Em có phần ngạc nhiên về câu hỏi của mẹ nhưng vẫn gật đầu không do dự.

- Vậy con phải làm cho thằng bé thích con chứ - Bà cười

- Bằng cách nào ạ?

- Cứ nghĩ tới lý do vì sao con thích anh ấy thì con sẽ tìm ra cách khiến anh ấy thích con thôi.

Là đôi mắt.

Minho tới phòng Jisung như mọi khi. Em mở to mắt nhìn anh chằm chằm, lâu lâu lại ho vài tiếng để thu hút sự chú ý từ anh nhưng không thể.

Em quyết tâm nhảy xuống giường, chạy tới chỗ anh, quay mặt anh đối diện với mình. Minho ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết có một Jisung đang trợn tròn mắt nhìn mình.

- L...làm gì thế?

- Anh có thấy mắt của em không?

- Tôi đâu có mù.

- Anh thấy sao?

- Mắt rất...to.

- Sao nữa?

Minho đẩy Jisung ra rồi càm ràm " Đồ kì lạ". Jisung nghĩ chắc không phải ai cũng có ánh mắt đầy sao như anh rồi. Phải nghĩ cách khác.

Jisung cứ quấn lấy Minho như vậy một khoảng thời gian dài. Cho tới khi em lên cấp ba, được học cùng trường với anh, em lại tranh thủ cơ hội bám lấy anh chặt hơn nữa. Giờ nghỉ trưa, em mang hộp cơm lên lớp anh ngồi. Tan học, em đứng trước cổng đợi anh cùng về. Tới mức cả trường đều biết Jisung thích Minho đến cỡ nào.

Ngày 4 tháng 4 năm 2014

- Anh Min Hâuuuuu.

Minho nghe tiếng gọi từ xa đã cúi gằm mặt nhanh chân bước đi. Nhưng không đầy nửa phút sau thì Jisung đã kịp choàng lấy vai anh.

- À...là cậu à - Minho gượng cười.

- Anh không nghe em gọi à?

- À...ừ tôi không nghe. Gọi tôi có chuyện gì?

Jisung cười hì hì rồi dạo bước theo anh dọc theo dãy hành lang lớp học, ra đến sân trường.

Xuân tàn, đầu hạ. Chỉ cần chớp mắt có thể biến nắng gắt thành đầy mây.

- Jisung này, tôi...

- Em sẽ không đi theo anh nữa.

- Sao cơ?

- Em sẽ đi sang Malaysia theo dạng học sinh trao đổi vài tuần.

- Vài tuần là bao nhiêu tuần?

Jisung lao đến ôm lấy cánh tay anh dụi dụi rồi nhìn anh cười tươi rói.

- Anh đang quan tâm em đấy à?

Minho nhẹ nhàng gỡ tay em ra.

- Chỉ là tôi không biết phải phản ứng thế nào khác.

- Hai tuần. Chỉ là tạm thời thôi, khi em về em sẽ lại bám theo anh.

Anh nhớ lúc đó trời lại bắt đầu mưa nhưng không đổ xuống áo ạt mà chỉ nhỏ giọt như cà phê phin. Loại mưa này rất khó chịu. Nó khiến mình không biết có cần đi trú hay bật dù lên hay mặc áo mưa vào không.

Một giọt mưa rơi trên phiến má hồng hồng của em, anh đưa tay dịu dàng lau đi

- Cậu định tiếp tục chuyện này cho tới bao giờ?

Jisung nhìn thẳng vào mắt anh, nét cười dần biến mất.

- Đến khi nào anh chấp nhận em.

- Thế thì cậu nên dừng lại đi.

Em cầm lấy bàn tay anh đang đặt trên mặt mình rồi hất xuống.

- Nếu anh muốn thế thì đừng cho em thêm hi vọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro