4. Khói lửa nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ mười lăm phút, chuông thông báo giờ học đã vang lên được một lúc. Park Hyungsik giờ này đang ngồi ngoan ngoãn ở dãy cuối lớp học, bên cạnh còn đặt một cốc sữa nóng giúp giữ chỗ cho người nào đó, chợt điện thoại trong túi rung lên vài tiếng báo hiệu có tin nhắn mới, cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa bật chửi thành tiếng

Kim Hanna gửi tin nhắn cho Park Hyungsik xong lại dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hai người trước mặt. Han Jisung không để ý đến cô, cậu vẫn đang mải chìm đắm trong suy nghĩ thì ra tên của đàn anh là Lee Minho, còn Lee Minho đang được ăn sáng và uống cà phê đúng như ý nguyện, nên hiện tại rất mát tính đón nhận ánh mắt khó hiểu của cô bạn cùng trường

-" Mày làm sao?"

-" Tao phải hỏi mày câu đó mới đúng" - Kim Hanna dường như rất bực mình "Hoá ra mày là dạng tư bản tham lam thế đấy! Tao bảo mày deal giá với tao, nhận môi giới cùng tao thì mày không chịu, tao còn nghĩ mày ngay thẳng lắm, hoá ra mày lại đi đôn giá lừa bán sách cho trẻ vị thành niên"

Lee Minho nghe xong chỉ ngạc nhiên, nhếch miệng quay sang hỏi Han Jisung

-" Này trẻ vị thành niên, tôi lừa bán sách cho cậu à?"

Trẻ vị thành niên đang uống nước chưa nghĩ đến trường hợp lúc nãy bốc phét sẽ bị chính chủ bắt tại trận

Cậu đảo loạn mắt, thấy Lee Minho không có ý định buông tha, đành phải hạ giọng lên tiếng giải thích

-" Thực ra chỗ sách này, tôi không mất tiền..."

-" ?" - Kim Hanna lúc này cảm thấy mình bị đôi này quay như chong chóng "Cái gì? Không tốn tiền á? Sao nãy em bảo tốn rất nhiều tiền?"

-" Thì...tại chị kì lạ quá!!! Tôi tưởng chị có ý định cướp sách nên mới nói vậy..."

-"....."

Kim Hanna mới nãy còn tưởng mình là kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa, đòi lại công bằng cho người bị hại, hoá ra từ đầu đến cuối bà mới là trò hề

Đã thế Lee Minho còn không thèm an ủi người bạn đồng hành đã cùng nhau khai mở tri thức suốt mấy năm học liền, hiện giờ chỉ chăm chú nhìn sang phía Han Jisung, mở miệng hỏi mấy câu liền

-" Nghe nói cậu không biết Lee Minho là ai"

-"......"

Han Jisung né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu giả vờ thu dọn sách vở

-" Bây giờ thì biết rồi"

-" Ừ vậy thì cảm ơn nhé"

-"...."

Không chỉ mình Han Jisung, ngay cả Kim Hanna nghe xong cũng thấy hơi cạn lời, bình thường đã biết Lee Minho hay móc mỉa người khác rồi, nào ngờ anh ta vừa móc mỉa người khác lại còn cười khẩy thế kia nữa chứ. Cơ mà cười khẩy trong cái bộ dạng mặc áo hoodie cùng với cái quần kẻ caro trông cứ trẩu trẩu thế nào ấy

Kim Hanna đang định lên tiếng xỉ vả phong cách của hot boy trường, nào ngờ hot boy trường bình thường cạy miệng không mở ra một chữ, nay lại ăn nói trơn tru liến thoắng với cậu em xinh đẹp, hỏi han thằng bé cấp ba suốt

-" Mọi ngày hình như cậu không làm giờ này?"

-" Sao anh biết?"

-" Thường thì chú ấy là người lấy bánh cho tôi"

-" À... hôm nay chú ấy có việc bận nên nhờ tôi đến giúp"

-" Ừ"

Han Jisung thu dọn sách vở xong, nghĩ một lúc lại hỏi thêm

-" Bình thường anh hay đến giờ này à?"

-" Hiếm. Hôm nào bị đánh thức như hôm nay mới đến thôi"

-" Thảo nào..."

-" Thảo nào cái gì?"

Han Jisung nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, Lee Minho thấy hành động đó của cậu thì bật cười

-" Yêu cầu về hình tượng của tôi trong mắt cậu cũng hơi cao rồi đấy. Mới ngủ dậy xong đã bị giật tới đây thì cậu còn mong tôi chải chuốt như nào mới vừa ý?"

Trong lời nói có phần đùa cợt, cậu chỉ xì mũi một cái chứ không trả lời. Qua những lần tiếp xúc ít ỏi, Han Jisung nhận ra Lee Minho không khô khan như vẻ bề ngoài, ít ra trò đùa của anh vẫn còn có chút buồn cười, ngược lại trông anh còn có phần ngông nghênh cùng một chút ngỗ ngược, như khi đi xuyên qua lũ côn đồ chỉ để vào lấy một lon nước, hay như lúc xấu tính tố cáo cậu với sếp. Cậu nhìn anh ngả nghiêng dựa vào tủ lạnh đựng đầy nước ngọt bên cạnh chợt bật cười, người này dường như cũng không quá xấu tính

Thế là Han Jisung bày ra vẻ xấu tính, đột nhiên nhìn người này lại có chút ngứa mắt, nhíu mày đánh giá anh

-" Mới ngủ dậy anh đánh răng chưa đấy?"

-" Cậu nghĩ xem tôi đánh răng chưa?"

-" Không thì hai người có thể kiểm tra xem"

Kim Hanna nãy giờ bị coi như không khí suốt từ nãy cuối cùng cũng chen được một câu đánh dấu sự tồn tại của mình. Để góp phần minh hoạ cho lời nói của mình, cô còn tâm huyết chụm hai ngón tay lại với nhau mô tả hành động "kiểm tra" đó, vừa làm vừa cười mỉm, trông thảo mai cực kì

-"..........."

Hoá ra sinh viên đại học bây giờ đều thô bỉ như thế, Han Jisung âm thầm đánh giá đàn chị trước mặt. Vì thế sau khi bị Kim Hanna đe doạ, Lee Minho lại chẳng lộ ra dáng vẻ khó chịu chút nào, ngược lại còn thản nhiên đe doạ người ta

-" Mày còn năm phút để cút về lớp trước khi giờ kiểm tra bắt đầu"

-"?"

-" Đừng hỏi vì sao tao biết, đặc quyền của sinh viên vừa giỏi vừa được thầy cô yêu quý đấy"

Kim Hanna còn chưa kịp bật câu chửi ra khỏi miệng đã phóng vội như bay về lớp

Han Jisung ngơ ngác quay sang nhìn Lee Minho, lại thấy anh đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt còn đọng lại chút ý cười hả hê sau khi trả thù thành công. Có vẻ hiện giờ tâm trạng của Lee Minho rất tốt, nên anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã đưa tay ra xoa mái đầu rối bù của cậu, dặn dò như thể mình là phụ huynh người trước mặt

-" Học hành cho tốt, sau này làm sinh viên đại học không được như cô ấy"

-"?"

-" Không phiền cậu nữa, tôi về kí túc ngủ tiếp đây"

Han Jisung nghĩ sáng nay mình sắp bị làm cho thần kinh rồi

-" Với cả, tôi đánh răng rồi"

Suốt cả buổi sáng hôm đó, tâm trạng làm việc của Han Jisung cực kì thấp, vừa tính tiền cho khách vừa thầm cầu nguyện Lee Minho đừng có đột ngột xuất hiện ở đây, cậu sẽ không cẩn thận mà đấm cho anh ta một cái. Rất may cho Han Jisung, ông trời có lẽ nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, cả buổi sáng hôm đó, Lee Minho không xuất hiện thật. Suốt những ngày sau đó, cũng chẳng thấy bóng dáng

Thực ra, nếu dành một chút để ý, cậu sẽ thấy Lee Minho đến đây không thường xuyên cho lắm. Thông thường là một lần một tuần, lần nào đồ ăn hết nhanh hơn thì hai lần. Chẳng qua trước đó cậu không quan tâm, mà mấy ngày gần đây lại gặp nhau quá nhiều, thành ra lầm tưởng anh cũng như mấy sinh viên thường ghé đến ngay lúc tan học chỉ để mua một hộp mì hoặc một câu xúc xích

Còn thực tế thì giờ này Lee Minho đang ngồi trước màn hình máy tính, vừa nhai hộp cơm khô khốc vừa miệt mài làm nốt bài báo cáo môn chuyên ngành. Park Hyungsik bên cạnh cũng vật vả chẳng kém gì, cậu ta èo uột nằm trên giường gõ phím chữ được chữ mất, gõ thêm được vài dòng lại bắt đầu lôi kéo Lee Minho trò chuyện

-" Ê trai đẹp, bận thế này mà trưa nay mày còn về nhà làm gì đấy?"

-" Mẹ tao gọi về có việc"

-" Eo ơi kể tí đi... Gia đình hào môn thường gọi con về làm gì đấy, giành quyền thừa kế tài sản hả?"

-"...Tao thấy mày coi phim Hàn Quốc hơi nhiều rồi đấy"

-" Thế về làm gì?"

Lee Minho đóng nắp hộp cơm dở ẹc kia lại, không ăn nữa, bản báo cáo chỉ còn một tẹo nữa là hoàn thành, anh dứt khoát rời khỏi màn hình máy tính, đứng dậy vươn vai hít thở khí trời

-" Nói ra mày sẽ ghen tị đấy"

-"?"

-" Mẹ tao gọi về tặng tao quả xe mừng sinh nhật trước ấy mà"

-" Đcm"

Park Hyungsik nghe Lee Minho nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, ném laptop sang một bên

-" Thế xe đâu? Mai cho bạn yêu mượn xe ra bờ hồ đong gái tí cái?"

-" Để nhà rồi" - Lee Minho thản nhiên "Tao cũng có dùng đến đâu"

Bạn cùng phòng của anh liền dành tặng Lee Minho một ánh mắt không thể nào mà tin được, nghẹn suốt mấy giây mới bật ra được một câu cảm thán

-" Mày đúng là tu tiên rồi. Khi nào đắc đạo nhớ phù hộ tao ở dưới này thi cử thuận lợi nhé"

Lee Minho không nói gì thêm, chỉ bật tay giơ ngón cái, tiết mục tán dóc của hai người họ đến đó cũng kết thúc, lại quần quật với bài tập cần phải hoàn thành. Khi tập trung quá độ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mùa thu xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt, đêm vắng trong khu kí túc xá sinh viên cũng im lìm hệt như cách thời gian luân chuyển. Thi thoảng từ bên ngoài ban công chợt vang lên vài tiếng gió khiến lá cây điểm lên vài tiếng loạt xoạt, Lee Minho ngẩng đầu lên xem giờ, gần 11 giờ đêm, liền lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào

Park Hyungsik đã từ giường chuyển qua bàn học, có lẽ không chịu được cảm giác xương cốt èo uột suốt cả đêm nữa. Cậu ta thấy Lee Minho nghỉ tay thì cũng làm theo, cầm điện thoại xuống lướt vài vòng, lúc đặt xuống còn tiện thể nói một câu với người đối diện

-" Nhớ tiệm cơm hôm trước đặt bừa nhưng ngon vl không? Tao thấy còn mở cửa nên đặt hai suất rồi, cơm ban nãy dở quá không ăn được. Mày canh điện thoại rồi xuống nhận nhé"

-" Tưởng mày bảo tiệm ấy có em giao hàng đẹp trai lắm. Hôm nay lại không mê nữa à?"

-" Ui xời chịu" - Park Hyungsik kiệt sức giơ tay "Muốn gặp mỹ nhân thì phải đẹp đã, bây giờ tao tạ lắm"

Lee Minho nhướn mày cười khẩy, bắt rất là trọng tâm

-" Mày có vẻ tán thưởng nhan sắc em giao hàng đấy quá nhỉ"

-" Thì đẹp thật mà..." - Park Hyungsik bĩu môi "Mà tao nhận ra mày hay vụng trộm soi mói lắm nhé. Hôm trước tao kể chuyện gặp được em giao hàng đẹp trai thì mày không để ý lắm, hoá ra là khắc sâu trong tim à"

-" Tự mày kể cho tao mà?"

-" Đúng là cái đồ miệng không nói được lời hay ý đẹp nhưng cơ thể lại rất thành thật"

-"...."

Lee Minho quyết định không giao tiếp với Park Hyungsik nữa

Im lặng được tầm mười phút, chuông điện thoại của Park Hyungsik inh ỏi vang lên, Lee Minho bắt máy rồi vội vàng xuống tầng nhận đồ ship. Giờ này kí túc xá vẫn chưa quản chặt, sinh viên tuy không thể ra ngoài nhưng tản bộ dưới sân thì vẫn có vài đôi. Trường học nào cũng có cổng sau, lỗ hổng giữa các thanh chắn gỉ sét trên đó được sinh viên xem là địa điểm lí tưởng để nhận đồ ship vào ban đêm. Nơi này hôm nay lại im ắng lạ thường, có vẻ ai cũng bận rộn nghỉ ngơi hoặc cố gắng chạy bài tập cho nốt, nên lúc Lee Minho lững thững bước đến chỉ thấy một bóng lưng nho nhỏ với chút ánh sáng le lói phát ra từ màn hình điện thoại

Không gian vắng lặng lại càng khuếch đại những âm thanh thật gần. Người đứng ngoài cổng nghe thấy tiếng dép loạt soạt ma sát trên nền đất, liền quay về phía người đối diện

-" Anh Park Hyungsik đúng không? Hai suất cơm chiên của anh này"

Ánh đèn chập chờn vài giây rồi dừng lại ở gương mặt người đối diện. Lee Minho cũng bật điện, nên anh có thể nhìn rõ em giao hàng đẹp trai theo lời Park Hyungsik nói là ai. Cả hai đều thoáng sững sờ, mãi sau Han Jisung mới lên tiếng

-" Rốt cuộc anh tên là Lee Minho hay Park Hyungsik đây?"

-" Lee Minho" - Anh trả lời rất nhanh "Park Hyungsik là bạn cùng phòng"

-" À..."

Han Jisung gật đầu qua loa, sau đó chuyển hai túi đựng hộp cơm sang lỗ hổng trên cổng cho Lee Minho. Chuyện vốn tưởng đến lúc này là xong, chẳng còn gì để nói thêm giữa người giao hàng và người đặt đồ ship, thế nhưng hôm nay Lee Minho lại nhẹ giọng hỏi han

-" Học sinh cấp ba, đêm hôm rồi còn đi giao hàng, không mệt à?"

-" Vẫn ổn" - Han Jisung cười xoà "Tiệm cơm của người quen, trước khi tan làm thì giao nốt đơn cuối giúp họ thôi"

-" Ừ"

Lee Minho tắt đèn pin, nhét điện thoại lại vào túi quần, anh cảm thấy đèn đường ở đây vẫn đủ sáng, hai người họ không cần thiết phải chĩa thẳng đèn vào mặt đối phương như thế. Xong xuôi thì chỉ còn đèn của Han Jisung là bật, thứ ánh sáng không quá gay gắt cũng chẳng mờ nhạt, đủ để chiếu rọi một góc nhỏ nhỏ, đủ để Lee Minho lại một lần nữa có thể thấy rõ nốt ruồi ở đuôi mắt cậu, giống hệt như Park Hyungsik từng miêu tả

Khi đó cậu ta đã nói gì nhỉ?

Ngay dưới khoé mắt của em ấy có một nốt ruồi bé xinh, mỗi tội trông hơi dữ, lúc tao nhìn lâu quá còn lườm tao

May mà lúc này anh có nhìn lâu thế nào Han Jisung cũng không lườm anh, cậu hình như cũng không có ý định rời đi ngay lập tức, Lee Minho vốn định bỏ lững cuộc trò chuyện ở đây, thấy vậy thì nhíu khẽ mày, suy nghĩ mãi mới cho ra được một câu vừa ý

-" Bao nhiêu tuổi rồi?"

Han Jisung nghe thấy anh hỏi, rất nhanh đã ngẩng đầu lên trả lời

-" Mười tám"

-" Cuối cấp rồi nhỉ? Không bận học bài à?"

-" Không..."

-" Đi làm thêm suốt thế, có thời gian học không?"

-" Không cần thiết"

Nói đến đây Han Jisung khẽ chẹp miệng. Như thể là không thể tỏ ra thản nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện thế này được nữa, cậu thở dài một hơi rồi nói vội

-" Tôi bỏ học rồi"

Đối với một kẻ lớn lên bằng sách vở và bút mực như Lee Minho, anh nghĩ rằng tất cả trẻ em trên thế giới này đều đi học, bỏ học đối với anh vẫn là một khái niệm vô cùng lạ lẫm. Anh chợt nhớ đến những buổi chập tối anh túc trực ở cửa hàng tiện lợi, hay khi sáng sớm thức dậy đi mua đồ ăn thì cậu đã có mặt ở đó rồi. Thằng nhóc mặt mũi non choẹt có thể nhanh như cắt giải quyết gọn gẽ đám côn đồ lại có thể sáng hết cả mắt lên chỉ vì tập sách anh tặng, lại nhẹ nhàng nói với anh cậu bỏ học rồi

Hoá ra là vào đời từ sớm

Chẳng trách lại mạnh mẽ đến thế





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro