3. M là Moon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Này, cho cậu"

Chập tối giữa thu, gió trời se se lạnh, ngoài trời đã giảm nhiệt độ xuống gần 7 độ so với ban trưa, lon coca mới lấy ra khỏi túi bị bao phủ bởi một tầng nước mỏng. Han Jisung thấy nó xuất hiện trước mặt mình, chần chừng 2 giây cuối cùng vẫn nhận lấy

Người bên cạnh đưa cho cậu lon nước xong thì rảnh tay, đã có thể tự khui nước của mình ra uống. Anh hình như rất thích thứ này, lần trước là coca, hôm nay cũng coca. "Cạch" một tiếng, nắp lon bật mở, vài giọt nước bắn lên li ti vẫn còn vương vấn tại phần lỗ tròn, Lee Minho theo thói quen cúi đầu liếm sạch, sau đó ngửa cổ uống gần hết nửa lon nước

Han Jisung cúi đầu nhìn trộm, thấy thế liền không nhịn được thắc mắc

-" Anh không đau cổ họng à?"

-"...Hả?"

Lee Minho nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, trông có vẻ rất thoải mái, lon nước được anh đặt xuống khoảng giữa chỗ trống của hai người. Han Jisung vô thức nhìn theo, bấy giờ mới nhận ra sự thật vô cùng xấu hổ rằng cậu và đàn anh hay chính là chủ nợ bữa tối ngày hôm qua, đang ngồi cùng nhau trên chiếc ghế tình nhân bên ngoài cửa hàng tiện lợi

Bình thường giờ này đều tấp nập kẻ ra người vào, hôm nay chẳng hiểu sao lại không có bóng ai ghé qua

Han Jisung bực dọc gãi tai, thầm nghĩ cứ ngồi như thế này không phải là điều tốt, đàn anh có vẻ là một người cực kì kiệm lời, thế là cậu đành lên tiếng

-" Anh là đại thần M trong truyền thuyết thật à?"

Lee Minho chống tay ra sau, hơi ngả người, nghe được câu hỏi của Han Jisung thì nhíu mày suy nghĩ giây lát

-" M là tôi nhưng đại thần thì không"

-" Là đại thần thật mà"

-" Cậu lẩm bẩm gì đấy?"

-"...Không có gì"

Lee Minho dĩ nhiên nghe thấy Han Jisung nói gì, tay anh gác lên thùng các tông đặt bên cạnh, hơi nhếch miệng, thầm nghĩ ba năm cấp ba chăm chỉ cày cuốc xem chừng cũng đem lại chút thành tựu ra phết đấy chứ

-" Cậu hâm mộ à?"

-" Hâm mộ bình thường"

Đáp lại cậu là một tiếng cười nhẹ như thể người lớn không thèm chấp trẻ con. Lee Minho uống nốt lon coca, sau đó chuyển chiếc thùng các tông bên cạnh ra chính giữa, đẩy về phía Han Jisung

-" Không hâm mộ thì tốt, đem sách về học bài đi, đừng có đem đi bán đấy"

-" Tôi có điên đâu mà đem đi bán thứ này"

Trong đầu Lee Minho bỗng hiện lên cái đầu tính toán chi ly của Kim Hanna, nhún vai tỏ vẻ ai mà biết được

Thế nhưng Han Jisung hiện giờ không nhìn thấy hành động đó của anh. Sự chú ý của cậu hiện giờ đã dồn vào chiếc thùng vừa được Lee Minho đưa cho. Sách bên trong có vẻ vẫn còn rất mới, Han Jisung từ lâu đã khao khát thứ hàng được bao người xem là kho báu cho quá trình ôn tập nâng cao này, vài quyển nghe nói có tiền còn chẳng mua được, thế mà cậu lại đào đâu ra được cái diễm phúc húp được trọn bộ, âu cũng là trong cái rủi có cái may. Người kia không những không lấy tiền, mà còn cẩn thận phân chia chúng theo từng mức độ từ dễ đến khó, tặng kèm với mấy cuốn sổ ghi chép và những lưu ý cẩn thận khi làm bài

Han Jisung chìm trong kho tàng tri thức một lúc lâu, mãi sau mới ngập ngừng lên tiếng

-" Tất cả thứ này...miễn phí thật à?"

-" Thật" - Lee Minho bật cười " Nghe nói tôi rất có tiếng tăm ở trên diễn đàn đó, nếu tôi lật lọng lừa cậu, cậu có thể tố cáo tôi trên đó"

-" Nghe nói? Anh nghe nói về chính mình ấy hả?"

-" Ừ, bình thường tôi không hay dùng mạng xã hội lắm"

Nhưng tôi xem anh giải đề rồi nổi tiếng từ mấy năm trước luôn rồi cơ

Cậu đặt lon coca vừa được Lee Minho cho ở bên cạnh, nghĩ thế nào lại hỏi anh một câu có phần hơi ngu xuẩn

-" Vì sao lại là M?"

Cậu vốn cho rằng anh sẽ nhíu mày không muốn trả lời, ngay chính Han Jisung còn thấy câu này nhiều chuyện hơi quá, song Lee Minho chỉ ngẩn người ra đó, ngập ngừng giây lát

-" M là Moon"

-" Sao lại là Moon?"

-" Cậu đoán xem"

-"....."

Đương nhiên Han Jisung đoán không ra, vì thế Lee Minho cũng để chuyện này trôi theo gió

Chủ đề giao tiếp của họ không nhiều, sau khi Han Jisung im lặng, không gian xung quanh dường như trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, như khi cả hai nhận ra người mình đang chờ lại chính là đối phương. Hiện tại cũng giống như lúc đó, Lee Minho là người lên tiếng trước, anh ném chiếc lon rỗng vào thùng rác bên cạnh, rồi đứng dậy chỉnh lại vạt áo lúc nãy ngồi xuống bị cuốn lên

-" Thôi cậu làm việc tiếp đi, sách cứ giữ lại chăm chỉ học hành, tôi về đây"

Han Jisung gật đầu theo bản năng, ba giây sau mới chậm rãi phản ứng lại

-" Này! Anh...đói không? Tôi trả anh bữa hôm qua nhé?"

-" Không phải cậu đang làm việc à?"

-" Tôi đang làm việc...nhưng có thể đưa tiền"

-" Không cần, tôi không thiếu tiền"

Lee Minho ngắt lời Han Jisung, lại một lần nữa từ chối. Anh quay lưng vẫy tay với cậu, bỏ lại câu nói hệt như tối hôm trước

-" Hôm nay tôi không đói"

Mùa thu, càng về đêm nhiệt độ càng giảm

Cái lạnh khó chịu ấy kéo dài tới tận sáng hôm sau, chỉ kịp tan đi khi mặt trời ló dạng. Sinh viên hiếm khi phải đến trường vào giờ này, nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều người xui xẻo đến mức lấy phải cái lịch trời đánh, tỉ như Park Hyungsik ngày nào cũng đều đều phải thức dậy lúc sáu giờ sáng, hay tỉ như Kim Hanna vô tình đè lên chuột máy tính lúc đăng kí môn để rồi thời khoá biểu cũng chẳng khác Park Hyungsik là bao

Thức dậy giờ này rất dễ bị đói bụng, Kim Hanna ôm chiếc bụng đói meo ghé vào cửa hàng tiện lợi quen thuộc, nghe nói buổi sáng ở đây bán cả bánh bao và sữa đậu nành, ăn lại vô cùng hợp, nếu may mắn có thể nhận được chiếc bánh bao thập cẩm với hai quả trứng cút

Hôm nay ông chú mập không ngồi trông hàng, ngồi sau quầy thu ngân là một cậu nhóc mặt mũi non choẹt, chắc chỉ mới cấp ba là cùng, chẳng biết đã đủ tuổi đi làm hay chưa. Nhưng trông đẹp trai thật đấy, Kim Hanna nghĩ bụng

Cô tiến lại đặt bánh bao lên quầy, cậu nhóc bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô, tay phải vội vàng buông bút, nhanh tay bỏ bánh vào một chiếc túi giấy sạch sẽ. Kim Hanna nhìn theo cuốn sách cậu đang đọc, đúng là đang học cấp ba thật này, trên bàn bày la liệt sách nâng cao rồi sổ ghi chép công thức các môn tự nhiên. Nhớ lại năm trước cô cũng phải cày một tập đề như thế này, lúc bí quá còn phải hèn hạ cầu xin Lee Minho chỉ dẫn cho mình, nghĩ lại thật hoài niệm biết bao

Kim Hanna đang nghĩ đến đây thì chợt khựng lại

Đm đợi đã

Lee Minho

Chữ viết của cuốn sổ trên bàn sao lại giống Lee Minho đến chín phần thế này nhỉ?

Túi bánh bao nóng hổi không biết bên trong có hai trứng như nhiều người vẫn ước hay không đã được trai đẹp đóng gói xong xuôi, thế nhưng Kim Hanna lại chẳng thèm nhận lấy, cô cúi đầu xuống sát bàn thu ngân để nhìn cho rõ, sau khi xác định chữ viết của cuốn sổ trên bàn chắc chắn là của Lee Minho thì hoảng hết cả hồn

-" Chị làm gì đấy?"

Em đẹp trai nhăn nhó một hồi. Kim Hanna mếu máo nghĩ đến số tiền hôm trước deal với bạn nữ cùng lớp liền tiếc nuối, càng nghĩ càng thấy đau thắt ruột gan

-" Em mua chỗ này hết bao nhiêu tiền?"

-"Tiền gì...?"

Han Jisung nương theo ánh mắt kì quái của vị khách trước mặt đến mấy cuốn sách mà cậu bày la liệt trên bàn, trong một giây vô cùng muốn xông đến giấu hết tất cả vào trong người

-" Rất nhiều tiền"

-" Rất nhiều tiền???" - Kim Hanna thoáng chốc ngộ ra một vài điều "Đm, bảo sao thằng Lee Minho nó từ chối offer của mình"

-" ...Lee Minho nào?"

-"?"

Câu hỏi của Han Jisung thành công chặn họng được vị khách nhiều chuyện trước mặt. Kim Hanna đơ người tại chỗ tầm năm giây, mãi sau mới nghi ngờ hỏi lại

-" Em không biết Lee Minho à?"

-" Tại sao tôi phải biết Lee Minho?"

-" Từ từ..." - Cô chỉ tay vào đống sách tham khảo cực kì quý hiếm "Em không biết Lee Minho thì làm sao có được những thứ này?"

Han Jisung nhíu mày, càng nghe càng khó hiểu

-" Tại sao tôi phải biết Lee Minho mới có được những thứ này? Lee nào? Min nào? Ho nào?"

-" Ơ..."

-" Ơ?"

Cục diện thoáng chốc rơi vào bế tắc. Kim Hanna rút ra điện thoại, lướt loạn lên một lúc để tìm dãy số, cùng lúc còn vỗ vai an ủi Han Jisung

-" Em trai đừng lo, chị nghi ngờ chỗ sách này bị tuồn ra từ chợ đen rồi. Em yên tâm, chị sẽ đòi lại công bằng cho em"

-" Nhưng tôi lấy sách từ chính chủ mà..."

Han Jisung còn chưa kịp nói hết câu, cửa kính đã bị người ta đẩy mở từ bên ngoài, chuông cảm ứng vang lên hai tiếng ngắn ngủn, xen lẫn còn có tiếng gọi thông báo đến từ nhạc chuông mặc định

Lee Minho mặc một chiếc áo hoodie mỏng cùng với quần kẻ caro đơn giản, tóc tai rối tung do vừa mới ngủ dậy bị anh giấu bên trong chiếc mũ áo rộng thếch, mắt vẫn còn lim dim, cầm điện thoại săm soi hành vi gọi điện thoại vào sáng sớm của Kim Hanna, bên cạnh còn có thằng nhóc nợ anh một bữa cơm đang ngơ ngác nhìn Kim Hanna chỉ thẳng tay vào mặt anh

-" Mày đây rồi Lee Minho!!! Mày đền bù thiệt hại cho em trai xinh đẹp này đi!!!!"

Lee Minho thoáng cái tỉnh ngủ hơn nửa phần. Anh nhìn sang Han Jisung, thấy cậu cũng đang bày vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn mình chằm chằm

-"?"

-"??????"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro