Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, Jisungie
Happy birthday to you."

"Chúc mừng sinh nhật bé Sungie của mẹ"

"Nhanh đến đây ước nguyện rồi thổi nến đi nào."

"Haha, con trai của bố thật đáng yêu."

/Đoàng đoàng/

"Mau, mau chạy đi."

"Nhanh lên bọn chúng sắp đuổi kịp rồi."

"Sungie chạy đi con, mặc kệ bố mẹ"

"B-bọn mày định làm gì?"

/Đoàng/

/Đoàng/

"KHÔNGGGGG..."

"Jisung. Jisung. Cậu làm sao vậy?"

"KHÔNG...KHÔNG... ĐỪNG MÀ... "

Người vừa rồi giật mình, rút bàn tay đang lay người cậu về.

Lúc này, Jisung mới choàng tỉnh. Hai tay ôm đầu, cậu thở dốc.

"Lại là nó." cậu thều thào

"Jisung, em không sao chứ?"

"Vâng. Em không sao. Xin lỗi cô, xin lỗi mọi người."

Nói rồi Jisung đeo balo bước ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cả lớp.

"Này, Han Jisung. Đang giờ học mà em đi đâu thế?"

Cậu mặc kệ tiếng gọi của giáo viên, không ngoảnh mặt lại, cứ như vậy bước đi. Trong lòng Jisung lúc này rối bời, từng bước chân của cậu ngày một nhanh hơn và rồi chúng dừng lại ở nơi sân thượng.

Nơi này có lẽ là nơi yên tĩnh nhất ở trường và Jisung thường có thói quen đến đây khi tâm trạng không tốt.

Nhớ lại giấc mơ ban nãy, cậu ngồi gục xuống nền đất, lấy tay che mặt khóc nức nở.

Từng mảnh kí ức vụn vỡ ấy lại hiện về. Nó là cơn ác mộng mà cậu không thể nào quên đi được.

Cậu nhớ bố mẹ mình, nhớ rằng gia đình mình đã từng hạnh phúc như thế nào.

Vậy mà, chỉ vì đồng tiền, bọn chúng đã cướp đi sinh mạng của người cậu yêu thương nhất.

Bỗng có tiếng bước chân ngày một gần tiến lại chỗ cậu.

"Nhóc con, cậu ồn ào quá đấy. Thất tình thì tìm người yêu cũ đấm vào mặt nó chứ ở đây khóc lóc giờ này lại làm phiền giấc ngủ của tôi."

Jisung giật mình. Dùng tay gạt nước mắt rồi gấp gáp đứng dậy đi lướt qua người đó.

Cậu chẳng muốn ai thấy dáng vẻ này của mình chút nào.

"Khoan đã". Cái tên đó nắm lấy cổ tay cậu. 

"Vì cậu đã phá hỏng giấc ngủ của tôi cho nên hiện tại tôi đang rất cáu và tôi thiết nghĩ cậu nên cho tôi năm phút để xả giận, nhỉ?"

Hắn giơ tay toan vung nắm đấm vào mặt Jisung nhưng hắn chợt khựng lại.

Vẻ mặt kia... là sao chứ?

Gương mặt xinh đẹp, cặp má phúng phính, đôi mắt to tròn ngấn nước đang giương mắt nhìn hắn, mái tóc màu nâu hạt dẻ vì gió thổi mà rối tung cả lên.

Đáng yêu quá.

Hắn không tự chủ được mà thay thế nắm đấm ban nãy bằng một cái xoa đầu.

"Han Jisung lớp 10-1 _ hắn đưa mắt liếc sang bảng tên của cậu _ Cái tên đẹp đấy."

Thấy hắn đọc tên mình, Jisung giật thót người lấy tay che bảng tên lại.

Hắn phì cười vì hành động đó của cậu.

"Xin lỗi vì làm nhóc sợ. Anh là Seo Changbin lớp 11-2. Giờ thì em có thể đi rồi. Anh sẽ đến tìm nhóc sau."

Chỉ đợi Changbin vừa buông tay, cậu chạy một mạch ra khỏi sân thượng mang trong đầu đầy sự nghi hoặc.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ. Jisung hoảng hốt.

"Chết rồi. Vì cái tên thần kinh kia mà bây giờ mình lại sắp trễ đến nơi. Có nên... đi đường tắt để kịp giờ làm không ta?"

Nghĩ là làm, Jisung liền đánh một vòng ra con đường phía sau trường. Cứ ngỡ là phen này sẽ không bị muộn thì cậu lại gặp phải đám đầu gấu cùng trường đang đánh nhau ngay trong con hẻm đó.

Trời ơi Han Jisung hôm nay ra đường quên xem tử vi hay sao mà xui vậy nè.

Bây giờ vòng lại làm sao kịp đây.

Mình thật sự không muốn dính đến phiền phức.

Mà hình như, bọn chúng vẫn không để ý đến mình 

Hay là đánh liều chạy thật nhanh qua chứ mình cũng chẳng muốn bị trừ lương tí nào.

Chẳng còn cách nào khác, Jisung lấy hết can đảm chạy thật nhanh qua bọn chúng. Cứ ngỡ sẽ thành công nhưng nào ngờ...

"Này cậu bé. Đi đâu đây?"

Trước mặt cậu là một tên  cao hơn mình nửa cái đầu, trên tóc có đeo headband.

Áo đồng phục của hắn lại không có tay, quần jeans thì rách nhiều lỗ.

Còn gương mặt thì hmm... có lẽ sẽ rất đẹp trai nếu không có những vết đỏ tím trên đấy.

"Không thấy chỗ tụi anh đang làm ăn hay sao?"

Hắn chặn cậu lại, Jisung nhanh nhẹn lách người qua định bỏ chạy.

Nhưng nào ngờ hắn lại nhanh hơn, dùng một tay giữ áo cậu từ phía sau.

Jisung bặm môi, người vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay ấy nhưng không được.

Chết thật. Hắn nắm cổ áo mình chặt quá.

Nếu không nhanh lên, chị chủ lại trừ lương của mình mất.

Vì tiền lương tháng này, nhất định không được chậm trễ.

Jisung xoay người lại, nở một nụ cười thật tươi với tên đang túm lấy cậu nãy giờ.

Hắn thấy cậu bỗng dưng cười xinh, cũng thuận theo mà cười với cậu.

"Gì đây, định quyến rũ anh à cậu bé?"

Nhân cơ hội hắn đang sơ hở, Jisung nhanh chóng dùng chân đá vào đầu gối hắn một cú thật mạnh rồi chạy đi. Không quên để lại một câu.

"Đồ điên khùng."

"Arghh" hắn ôm đầu gối, khụy xuống. Một tên đàn em thấy vậy chạy đến đỡ hắn.

"Đại ca, anh không sao chứ?"

"Buông ra."

"Mày. Tìm thông tin thằng nhóc đó cho tao."

Để tôi gặp lại

Thì cậu chết chắc.

Han Jisung sau khi thoát được, ba chân bốn cẳng đến tiệm cà phê nơi cậu làm việc. Đẩy cửa ra, bước vào, cậu vẫy tay với một cậu nhân viên khác đứng ở quầy order.

"Hey Seungmin. Chị chủ chưa đến nhở? May thật đấy, chị ấy mà biết tớ đi trễ nữa chắc là sẽ..."

Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Seungmin chỉ tay về phía sau lưng mình. Nhận được ám hiệu, cậu nuốt nước bọt, mặt mếu máo xoay đầu lại.

"Han Jisung, đi trễ lần thứ 3 trong tháng. Trừ 30% tiền lương tháng này."






thật sự là rất lâu rồi mình mới lại viết fic, mong mọi người ủng hộ chiếc fic mới của mình (✿ ♡‿♡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro