Ngoại truyện 2:Cuộc sống sau khi kết hôn(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh đuổi theo cậu đến bãi đậu xe,hai tay anh đặt lên đầu gối mà thở gấp,khi đã lấy lại được hô hấp anh mới lại gần con sóc đang hờn dỗi kia.Bây giờ cả hai đang ở bãi đậu xe ở kế bên quán ăn,do nơi này không quá xa quán nên đi một chút sẽ tới.Cậu đứng quay lưng về phía anh và hất tay Minho khi anh đang cố ôm cậu.

-"Jisungie à,anh xin lỗi."

-"Anh bỏ ra,không được đụng vào em."

-"Anh biết lỗi của anh rồi mà,lần sau anh sẽ chú ý hơn,anh hứa đó."

-"Em đừng giận anh nữa nhé?"

-"Em làm gì phải giận anh chứ?Tụi mình quen biết nhau à?"-Cậu cuối cùng cũng xoay người lại nói chuyện với anh nhưng cậu lại vờ như không quen anh làm cho con thỏ kia mếu máo rồi khóc nhè cả lên.

-"Ưm hức Han Jisung không thương anh nữa,huhu"-Hình ảnh trước mặt cậu bây giờ là người con trai sắp bước vào tuổi tứ tuần đang mè nheo rồi dụi mắt bỏ đi.Bỏ cậu lại bãi đậu xe,anh từ từ đi theo con đường phía trước,mọi người đi đường cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy ngay sau đó có một cậu trai khác chạy đến  bế anh đi thôi.

-"Á,bỏ tôi xuống,mấy người làm gì đó."-Anh vừa la hét vừa đập mạnh vào lưng của người đang bế mình.

-"Nhẹ thôi cái thằng này,xương sống anh mày không còn chắc khoẻ như trước đâu mà vỗ kiểu đó nhé!."-Người bế anh cất tiếng,cái giọng này nghe quen quen nhưng anh lại không nhớ là ai.Loay hoay một lúc anh bị người đó bế đến bãi đậu xe lúc nãy anh với cậu đã ở đó.Và bây giờ anh mới biết cái người vừa bế mình là ai.Chính là Joshua.Jeonghan với Jisung thì đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ còn anh thì chỉ đứng đó bị Joshua chất vấn.

-"Mày bao nhiêu tuổi rồi mà đi giữa đường khóc như thằng con nít vậy hả?Có biết Jisung lúc nãy đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền để tao đi kiếm mày về không?Mày gần 40 rồi đó Minho,mày..."-Chưa kịp nói hết câu, Minho lại cắt ngang câu nói đó mà nằm xuống mặt đất khóc lóc inh ỏi khiến cậu với Jeonghan đang nói nói chuyện cũng phải dời sự chú ý.

-"Jisung không thương tui nữa,huhu,sao em lại không đến dỗ anh mà lại bỏ tiền ra thuê cái ông già đáng ghét này chứ?Em không còn như trước nữa,Jisung em thay đổi rồi.HuHuHu."

-"Hong ấy mình bỏ nó lại luôn ha?Anh với Joshua đưa em về,còn thằng này ai hốt kệ mẹ nó."-Jeonghan lên tiếng. Cậu vẫn còn đang bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt tức giận của Jeonghan.Lúc trước khi làm việc cùng nhau,Jeonghan rất dịu dàng và không mấy khi chửi bậy,vậy mà giờ.

-"Ủa?Sao ảnh xỉu rồi?Anh Joshua anh làm gì chồng em vậy?"-Cậu khi nghe người kia ngừng khóc thì quay sang xem thử thế nào,nhưng chỉ thấy Minho nàm dài trên mặt đất mà không chút động tĩnh gì cả.

-"Nó ngủ rồi,chồng em có phải  gần 40 không vậy?Mít ướt một hồi rồi ngủ y như con nít vậy."-Mọi người ai cũng bật cười trước sự dễ thương của Minho.Vì cậu không biết lái xe nên Jeonghan đã lái xe của Minho rồi đưa hai người về.Còn Joshua thì sang nhà ngoại rước đứa con gái nhỏ của mình.Chuyện là sau khi Jisung với Minho về một nhà,họ cũng đã sang Mỹ và kết hôn tại đấy,hơn mấy năm ròng rã thì Jeonghan sinh một bé con kháu khỉnh và dễ thương.Ngày cứ thế trôi qua cô bé ấy đã được tầm 6 tuổi,nó với Nabom nhà Jisung bằng tuổi nhau.Hôm trước do Joshua muốn có thêm đứa nữa nên đã gửi bé sang nhà ngoại còn mình thì về lo chuyện trọng đại.May cho anh là Jeonghan hiền nên cũng chiều theo ý ổng,sau đêm hôm đó thì Jeonghan cũng nằm giường cả tuần liền,chắc kịch liệt lắm nhỉ?Tội anh tôi.

Sau khi đưa Jisung với Minho tới nhà,lát sau Joshua cùng con gái cũng tới đón anh nên họ đã tạm biệt nhau  vào lúc 11h hơn.Minho ngay sau khi được cậu bế lên giường thì bỗng kéo cậu xuống rồi ôm chặt không cho cậu đi đâu cả.Cậu cố ngọ nguậy nhưng anh lại ôm chặt hơn.

-"Nè,anh làm gì vậy?Mau bỏ em ra nào."

-"Mau ngủ đi,trễ rồi đấy."

-"Em cần đi tắm,anh mau-"-Chưa nói hết câu thì anh hôn cái chốc lên môi của cậu khiến cậu ngại ngùng mà chẳng nói gì thêm.

-"Em yêu à,đừng giận anh nữa nhé?"

-"Anh mau ngủ đi."

-"Vậy em đừng giận nữa nhé?"

-"Ừm,không giận nữa.Minho mau ngủ đi,ngoan."

-"Ừm,Jisungie ngủ ngon nhé!"-Cậu dụi dụi mặt mình vào lòng ngực rắn chắc của anh thay câu trả lời.Tối hôm đó anh ôm cậu ngủ đến sáng.Hạnh phúc quá đi.

Cuộc sống của họ ngày cứ thế trôi nhưng tình yêu của người vẫn không thay đổi.Anh với cậu bây giờ cũng không còn trẻ,vậy nên họ thường dành nhiều thời gian cho nhau.Mỗi tối rảnh rỗi họ lại đứng trên tầng thượng ngắm những ngôi sao lấp lánh trên trời cao.Có lúc họ đi dạo quanh bờ sông Hàn,cùng lắng nghe tiếng gió nhẹ nhẹ lướt qua tai,tiếng sóng chậm chậm vỗ vào bờ,tiếng xe cộ tấp nập trên con phố Seoul nhộn nhịp.Hai người vẫn thường xuyên đến thăm tiệm bánh mà lúc trước họ làm việc,Yongbok bây giờ cùng Hyunjin chăm sóc 3 đứa con nhỏ,một cặp sinh đôi nữ cùng người con trai lớn Dangi.Bangchan với ChangBin sau một khoảng thời gian hẹn hò cũng thành một cặp và chuyển về bên Úc sống nhưng hằng năm vẫn về Hàn Quốc.Sunghoon khi học xong đại học thì trở thành tổng giám đốc công ty của ba Jay và đương nhiên Jay bây giờ đang là chủ tịch điều hành công ty ấy.Jungwon thì trở thành thư kí kiêm người yêu của Jay,do lúc làm bạn cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng chưa ai chịu ngỏ lời nên đến bây giờ mọi chuyện mới sáng tỏ.Miyeon quán đối diện đã không còn làm việc nữa mà cùng người yêu cô ấy về ra mắt gia đình rồi định cư bên Thái Lan.(ngiu miyeon là minnie đó.)Beomgyu với Taehyun vẫn chưa kết hôn  nhưng nghe Sunno bảo là cuối tháng sẽ tổ chức và hiện vẫn còn làm việc tại tiệm hoa của Jisung.Nhắc tới Sunno cậu với Sunghoon đã công khai thế mà gia đình đôi bên vẫn chưa đồng ý,nhưng do có sự động viên từ mọi người,hai người họ đã dần chứng minh tình tình yêu của mình cho cha mẹ biết.Còn ai nhớ tới Yeji với Ryujin không?Họ hiện đang sống và lập nghiệp ở nước ngoài,nghe Hyunjin kể giờ cũng con đàn cháu đống ở bên đấy nên cũng không về được.Seungmin và Jeongin hiện đang trong quá trình hẹn hò và tìm hiểu nhau nhiều hơn.


Minho sau này thường dành nhiều thời gian bên gia đình nhỏ của mình,anh thường cùng Jisung và Nabom đi chơi,du lịch,cắm trại,câu cá.Đôi khi còn trở thành tài xế riêng cho Nabom khi đến trường,tối về lại cùng Jisung đến các nhà hàng,tiệm bánh hay công viên cùng nhau nhớ lại những kỉ niệm đã qua.Sau bao nhiêu năm ai cũng có cuộc sống của riêng mình,họ được sống bên cạnh người mà họ yêu,họ xem là tất cả.Trên thế gian này,tình yêu là một thứ gì đó khiến con người ta phải bất chấp mọi thứ chỉ để yêu,nhưng sau khi cùng người đó vượt qua tất cả ta lại càng quý trọng những thứ mà ta đã cho đi cũng như những thứ mà ta đã nhận lại.Những kỉ niệm xưa giờ chỉ còn là những dòng kí ức mà nhân vật chính vẫn luôn cất giữ nó một góc trong tim.Đúng vậy mãi ở trong tim,mãi mãi ở đấy,không bao giờ rời xa.

"Jisung yêu quý của anh,cảm ơn em đã đến và cùng anh đi qua cơn mưa lạnh buốt ngày ấy để đón nhận ánh mặt trời khi cơn mưa tạnh.Ánh mặt trời mà anh coi là quan trọng nhất đối với anh chính là em,vậy nên nửa đời còn lại hãy cùng anh sống thật tốt và để anh chữa lành những vết thương mà bản thân Minho này đã gây ra cho em nhé!Han Jisung anh yêu em."

                                                                                                               Lee Minho-tuổi 39

Bức thư gửi đến Han Jisung tuổi 38.

"Phải yêu anh đến bao giờ em được hạnh phúc riêng mình?"

-Yêu người có ước mơ-Minsung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro