1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chúng ta sau những ngày chia tay là một tâm hồn trống trỗng.

cậu ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm những tia nắng nhẹ nhàng đậu trên bàn tay có phần thô ráp. một ngày nữa lại tới, bỏ lại những thanh trầm đằng sau.

mở phần tin nhắn trên điện thoại như một thói quen, chỉ có đống tin nhắn công việc và của mấy đứa bạn đã reply từ lâu, trong chốc lát cậu đã mong chờ một thông báo nào đó đến từ người có biệt danh là "mèo nhỏ" nhưng rồi lại thôi. cười nhạt rồi lại xấp lại tinh thần cho ngày hôm nay.

đó là kim mingyu, 27 tuổi, hiện đang có một công việc bán thời gian tại một quán cà phê mèo. cậu bước vô quán sau khi đi bộ từ nhà qua một con đường nở rộ hoa anh đào. mấy chú mèo nằm tắm nắng qua ô cửa kính có nắng rọi vào, vài con mèo chạy đến mingyu, dụi cái đầu tròn mềm mại vào chân để làm nũng. cậu mỉm cười với bạn nhân viên minghao và bắt tay vào làm việc.

mọi việc vẫn như bao ngày theo quỹ đạo của nó, cho mèo ăn, nựng mèo, pha cà phê, dọn dẹp, tiếp khách,.. mọi người tiếp nhận những chuyện này một cách chăm chỉ. cho đến giờ tan làm, không ai có dáng vẻ của mệt mỏi.

"mingoo, tao về nhé"

"đi cẩn thận nha mingming"

mingyu là người ra về gần cuối cùng. sau khi dẫn mèo về nơi ngủ nghỉ thì cậu tiến đến nựng một bé mèo có tên là womi. womi là mèo anh lông ngắn, đôi chân em ngắn ngủn và có đôi mắt xanh lục rất đẹp. mingyu nhìn em âu yếm, trong lòng lại náo lên cảm xúc hỗn độn nhưng sau đó bị cậu kiềm lại ngay, vì seokmin- đồng nghiệp kiêm bạn thân cậu đang tiến đến.

"chưa về sao?"

"ừm, coi bộ womi lại rụng lông nữa rồi, lần này nhiều hơn lần trước"

seokmin đã nhận ra điều gì đó, anh chàng khuỵu chân xuống bạn mình vỗ vai mấy cái, nói nhẹ nhàng:

"không sao đâu, mèo nào mà chả rụng lông"

mingyu gật đầu nhưng không trả lời. seokmin dò hỏi:

"à.. mingyu, mày với người đó.. sao rồi?"

một tích tắc ngắn ngủi seokmin đã thấy mingyu như già đi vài tuổi vì cậu lộ ra gương mặt buồn tủi nhất. mingyu biết bạn thân đã nhìn thấu mình, liền lắc đầu cho câu trả lời.

"tao không sao đâu" mingyu nói khi thấy bản mặt lo lắng của seokmin "chỉ là chia tay thôi mà, tao vẫn ổn!"

vẫn ổn.

chia tay rồi, cuộc sống của cậu vẫn vậy, tuy chỉ có một số thói quen phải thay đổi. như là đặt một cốc cà phê nóng mỗi sáng cho người ấy, mỗi chiều lại ghé sang công ty người ấy, chờ người ấy ở băng ghế trước nhà trong cái lạnh rét của mùa đông mỗi năm, hay là viết thư tay mỗi lần tặng quà mặc dù chữ cậu rất xấu,.. ừ, phải thay đổi chứ! mặc dù không có những cái ấy khiến cậu khó chịu và trống trỗng vô cùng. cậu vẫn phải đi làm, tiếp tục việc của mình và làm bất cứ điều gì khiến cuộc sống của cậu tốt hơn.

thường sau khi chia tay, người ta nhận được rất nhiều câu hỏi. cậu có nhớ người ta không? cậu có quên người ta được không? có còn lo cho người ta nữa không?

mingyu cười nhẹ, tim cậu vẫn luôn chừa cho người ấy một chỗ trống dù chỗ đấy sẽ không bao giờ có người nào bước vào.

cậu có một bí mật mà cậu đã bắt tất cả những người biết được phải thề thốt tuyệt đối không được nói với ai. ngày đầu sau chia tay, cậu đã khóc lóc thật thảm thiết khi anh em nhìn cậu bằng đôi mắt lo lắng và thương hại. seungcheol, seokmin, chan và minghao ngao ngán nhưng vẫn cụng ly để cậu bớt đi nỗi sầu. ai dè càng uống vô lại thấy anh chàng mingyu này quá đỗi thâm tình, cậu kể người đó có mùi lavender rất thơm, tính cách ra sao, đến cả size áo và size vớ mingyu biết rất rõ. chán chê đến nỗi seungcheol phải né ra gọi điện nói chuyện với em người yêu than khổ, seokmin giả bộ nghe, chan thì đã ngủ thì khi nào, minghao thì âm thầm xơi hết đồ nhắm.

tình trạng này kéo dài gần hết một tuần. chẳng biết làm cách nào để thoát khỏi đống rượu bia, hôm thấy lại thấy một mingyu chỉnh chu vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, dù đôi lúc cậu đơ người ra, có lẽ là mấy chuyện trong quá khứ lại ùa về.

thật ra thì say xỉn hay làm khùng điên sau chia tay thì cũng chẳng có vấn đề gì. đó là khi mắt nhòe lệ mỗi đêm, những ký ức cũ lại ùa về, bản thân thì đau đớn và dằn vặt, tất cả điều đó đều cho cậu biết thế nào là thất tình.

liệu thất tình có đáng sợ không nhỉ?

_______________

ngày qua ngày trôi qua, thấm thoát cũng đã nửa năm. mingyu vẫn giữ được phong độ vốn có của mình (mặc dù sau ngày đó hình tượng của cậu trong mắt anh em đã xụp đổ), cậu có thêm vài mối tình nhưng nó chớp nhoáng đến đáng thương. có người chia tay với lý do cậu quá hờ hẫng, có lý do cho rằng cậu nhạt nhẽo và tồi tệ, nhưng bọn họ đều không biết và không thể chấp nhận rằng mingyu đồng ý quen họ vì rất-giống-người-ấy.

lý do vì sao chính cậu cũng không hiểu. trải qua quá nhiều đau khổ vì tình yêu, mingyu dường như mất gần như niềm tin với tình yêu. 'nhưng mình có còn nhớ người ấy không?'

ấy quên? 'người ấy' mà kim mingyu nhắc đến xuyên suốt mặt truyện là ai nhỉ??

'người ấy' hiện đang ở trên một con đường khi hoa anh đào đã tàn gần hết, anh cao ráo, tóc đen và đôi kính dày to gần nửa khuôn mặt điển trai. anh mơ màng đi dạo một cách hờ hẫng trên con đường rất quen thuộc với anh và một ai đó. đi ngang qua tiệm cà phê mèo ấm áp vẫn còn vài ánh đèn lấp ló trong tiệm. anh có vẻ chựng lại một chút, nhưng rồi lại bước đi rất nhanh như chưa có gì xảy ra. nhưng anh đâu biết sau lưng anh đã bị một người "chiếu yêu".

"jeon wonwoo?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro