Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

Lúc Kim Jin Woo tỉnh lại cũng đã là 22h đêm, cơ thể vẫn là trạng thái mệt mỏi, dày vò. Anh lấy tay xoa trán, môi miệng đắng ngắt, anh khát nước.

Song Min Ho đẩy cửa phòng ngủ, "Dậy rồi sao?"

"Cậu còn chưa về?", Kim Jin Woo tựa lưng vào thành giường, anh chỉ tiện hỏi vậy thôi, với tính cách của cái tên này, anh biết chắc chắn hắn sẽ không chịu đi đâu.

"Tôi mang cháo và thuốc cho anh", Song Min Ho nhìn dáng vẻ của anh lúc này, trong lòng dâng lên một cỗi ám áp. Giống như anh thật sự để hắn ở bên mình vậy.

"Tôi không đói, tôi uống thuốc là được". Jin Woo thật sự chẳng muốn ăn.

"Uống thuốc khi chưa ăn gì rất dễ bị đau dạ dày, đồ ngốc", Min Ho tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, "Ngoan, nghe lời tôi đi"

Jin Woo cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của hắn, cảm nhận được cả sự dịu dàng và cưng chiều của hắn.

Người ta nói, con người là sinh vật mềm yếu, ít nhất là khi họ ốm. Kim Jin Woo chỉ bởi động tác ôn nhu của người trước mặt, tựa hồ có thể tan chảy.

"Min Ho này, cậu là đang theo đuổi tôi sao?" Jin Woo cũng chẳng dám mở mắt để mà đối diện với hắn.

"Anh nói xem", Min Ho hứng thú nhìn người trước mặt, không trực tiếp trả lời câu hỏi.

Chính hắn cũng không biết, là hắn đang theo đuổi anh, hay là tiếp cận anh?

Hắn đối với những hành động của mình, cũng không thể xác định, rốt cuộc mục đích là gì.

Kim Jin Woo không thích câu trả lời mập mờ, không thích thái độ mập mờ, trong lòng có đôi chút chờ mong, vì câu nói kia mà lạnh đi mấy phần.

"Cậu coi như tôi chưa nói gì đi", ngữ khí tràn ngập vẻ không vui, "cảm ơn cậu đã ở đây. Bây giờ cậu cũng nên về thôi."

Song Min Ho nhận ra tâm trạng của anh. Giống như vì thất vọng mà giận dỗi.

Con mèo nhỏ lại xù lông mất rồi.

Trong lòng hắn có chút bất an, lại có chút đau lòng. Trò chơi mờ ám này, hắn không muốn chơi tiếp, lại không biết nên dừng lại bằng cách nào.

"Jin Woo, để anh một mình, tôi không yên tâm", Song Min Ho là xuất phát từ đáy lòng mà nói.

"Là nói dối thôi", Kim Jin Woo tự nhủ.

Người đàn ông trước mặt là kẻ nguy hiểm, hắn có thể ru bạn bằng sự ôn nhu, lại có thể giết chết bạn bằng sự giả dối.

Kim Jin Woo biết, Song Min Ho đang nói dối.

"Song Min Ho, cậu biết không, tôi rất dễ bị rung động, nhất là đối với người quan tâm đến tôi. Tôi sẽ thích cậu mất, thật đấy" Kim Jin Woo chua chát nói.

Song Min Ho định lên tiếng, lại không biết nói gì vào lúc này.

"Lợi dụng tình cảm của người khác, để thực hiện mục đích cá nhân của mình, là chuyện tồi tệ nhất, cậu biết mà, đúng không?" Kim Jin Woo bình thản chất vấn.

"Anh nói gì, tôi không hiểu?". Song Min Ho âm thầm cầu nguyện, Jin Woo, anh là đang định nói gì?

"Cậu tiếp cận tôi...là vì Seung Yoon sao?". Đến tột cùng, nghi vấn của anh cũng được nói ra rồi.

"Chuyện này....sao anh biết?" Song Min Ho có hơi ngạc nhiên. Anh ấy sao lại đoán ra?

"Ha...cậu không phủ nhận....tôi vẫn luôn cảnh giác....chỉ là lý trí thì tỉnh táo mà con tim lại lỗi nhịp..." Kim Jin Woo mệt mỏi rồi.

Ban đầu, anh cũng muốn chơi trò chơi này với hắn. Giả vờ bối rối, giả vờ thẹn thùng, nương theo hành động của hắn mà bộc lộ tâm trạng. Có trách, cũng chỉ trách anh am hiểu kịch bản của hắn, lại diễn rất tròn vai.

 Nhưng tình yêu không thể báo trước, trò chơi từ giả lại thành thật.

Anh thích hắn.

Cho nên, anh mới là kẻ thua cuộc.

"Ánh mắt không biết nói dối...."Kim Jin Woo nhẹ nhàng đưa ra lý do.

Ánh mắt của Song Min Ho, đối với anh có chút hứng thú, nhưng đối với Seung Yoon vẫn còn sự tiếc nuối, không, hình như là chờ đợi.

"Được rồi, game over. Kết thúc đi, tôi sẽ uống thuốc và ăn cháo. Cậu về đi." Jin Woo trực tiếp đuổi khách.

Song Min Ho sững sờ, hắn thất thần nhìn anh, dáng vẻ tựa như xa cách này của anh, khiến hắn rất đau lòng.

Nhưng mà những anh nói, đúng là sự thật.

Hắn tiếp cận anh, chính là vì Kang Seung Yoon.

Buông tiếng thở dài, hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Ân hận, hắn ân hận thật rồi.

Trò chơi của hắn, còn chưa kịp bắt đầu, đã vội vàng kết thúc.

Thành công của hắn chính là khiến cho người sau cánh cửa kia, thật sự thích hắn...

Mà hắn, cũng thành công khiến anh tổn thương sâu sắc...

Hắn, chung quy lại, chính là một tên khốn...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro