Chap 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Hyomin nhìn thấy cục diện không thể khống chế được, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đưa cho Eunjung.

"Eunjung, đây là của một người bạn đưa cho mình, bên trong có chút tiền, muốn mua gì đến bách hoá tổng hợp quẹt thẻ là được rồi''

Eunjung cười như điên nhận lấy.

''Hyomin đúng là bạn tốt a''

Qri cười nham nhở chen vào muốn xem.

"Eunjung, cho mình nhìn một chút đi''

"Nhìn cái rắm, nhìn cũng không phải cho cậu''

"Hai ta là người một nhà, cho ai cũng vậy mà''

Eunjung khinh bỉ nói.

''Ai với cậu một nhà? Cút sang một bên''

Qri bất thình lình đổi giọng.

"Eunjung, cô có bình thường không vậy? Cô không phải chỉ là miếng giấy rách sao, có cho tôi cũng không thèm''

Không khí bất chợt lạnh xuống, sao tự nhiên hai người sao lại mắng chửi nhau nữa rồi, với tính khí của Eunjung thì sao có thể để Qri chặn  miệng?

"Miếng giấy rách cô muốn cũng không có đâu''

Qri chợt đứng lên chỉ thẳng vào Eunjung.

"Cô vì một miếng giấy rách nát mà đến mức này sao? Cô muốn gì tôi mua cho cô''

Eunjung gạt tay Qri ra.

"Bớt chỉ vào người tôi đi, không cần cô mua cho tôi, cô nghĩ cô là cái quái gì chứ?"

Qri giận đến mức mắt mở trừng trừng.

"Cô nói tôi là cái quái gì à? Giỏi lắm Eunjung! Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, rồi sẽ hết lần này đến lần khác, cô như vậy cũng không phải  lần một lần hai. Hôm nay tôi và tờ giấy rách kia cô chỉ được chọn một thôi, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!''

Lúc này là Qri nói thật, tôi quay đầu nhìn Hyomin, cô ấy đang ôm Jiwon bị hù doạ đến ngây ngốc, rất điềm tĩnh ngồi trên sofa nhìn hai trái địa lôi này tự do bùng nổ. Cô ấy sao lại không đi khuyên nhỉ?

Tình thế đến mức này, khuyên ai cũng khó, đều là bạn của tôi, thêm nữa tình huống này dù khuyên ai chắc hẳn cũng sẽ nghe chửi, chỉ có thể tìm một phương pháp uyển chuyển mà hoá giải gút mắc giữa hai người.

Tôi đi tới bên cạnh Qri, từ trong ví lấy ra thẻ mua hàng mà buổi sáng Hyomin cho tôi, để vào tay Qri, quay qua Eunjung nói.

"Cậu chọn Qri đi''

Không đợi tôi phản ứng kịp, Eunjung và Qri đột ngột nhảy lên đập tay với nhau. Qri cười ra tiếng.

"Yeah''

Tiếp theo hai người ôm dính lấy nhau, mạnh bạo hôn đối phương, ngồi xuống sofa lấy thẻ ra khoe khoang, vừa cười vừa đắc ý.

"Một đôi, chính là một đôi rất ăn ý, hắc hắc''

"Còn phải nói sao? Đối phó với khủng long con căn bản là không cần dùng đến đầu óc, tự mình đem dâng thẻ lên''

Hai người oang oang nói xong lại cười khoái trá.

Tôi đứng ở đó chằm chằm nhìn thẳng vào hai người, không thể không một lần nữa thừa nhận sự ngu xuẩn của chính mình, tôi lại bị hai mụ điên kia lừa. Tại sao tôi luôn là người bị lừa gạt? Tại sao luôn là kẻ ngu ngốc cuối cùng mới biết được sự thật phũ phàng? Qri nói rất đúng,  tôi rốt cuộc làm thế nào mà sống được đến giờ? Người ba mươi tuổi còn không khác đứa trẻ mười ba?

Gương mặt hai người trước mắt tôi bỗng chốc trở nên thật đáng ghê tởm, trước nay tôi chưa từng có loại xúc động muốn bảo vệ trí thông minh của mình mãnh liệt như bây giờ.

"Qri, trả thẻ lại đây cho mình''

Qri thấy tôi xông tới, lập tức kéo Eunjung chạy ra ngoài.

"Mẹ tôi ơi, Jiyeon điên rồi, Eunjung chạy mau thôi''

"Chạy đi đâu ăn cơm đây?"

"Đần thế? Đi bách hoá tổng hợp ăn đi''

Chạy đến cửa, Qri lắc lắc tấm thẻ trong tay, thô bỉ nói.

"Jiyeon, thẻ này có một phần của cậu, chờ ngày nào đó tớ mua cho cậu một cái quần lót nhi đồng mà dùng ha''

Nói xong cùng Eunjung biến mất, tôi nhìn ra phía cửa mà phiền muộn vô hạn, tiền đó là tôi định dùng để mua váy ngủ cho Hyomin.

Quay người nhìn lại thấy Hyomin đang cười, dùng một ánh mắt rất bất đắc dĩ nhìn tôi, Jiwon trong ngực vẫn còn mờ mịt. Tôi cúi đầu đi tới ngồi xuống bên người cô ấy, cô ấy hạ đầu nhẹ nhàng tựa vào vai tôi, dịu dàng nói.

"Ngốc''

"...''

"Minnie''

"Ơi?"

"Làm sao chị biết họ là giả?"

"Bởi vì vẻ mặt của họ căn bản là không giống như cãi nhau''

"...''

Tôi thật sự nên tự mình kiểm điểm.

Jiwon ở nhà mười mấy ngày, mỗi sáng sớm lúc thức dậy sẽ nhìn thấy chăn bị Jiwon đạp xuống dưới sau đó chính mình nằm vắt ngang qua tôi và Hyomin. Mỗi ngày nó sẽ hỏi đủ thứ các loại vấn đề, tựa hồ là tinh lực dùng hoài không hết nhưng chuyện rất đáng mừng chính là Jiwon rất thích đọc sách, đối với chuyện học tập cũng không cảm thấy buồn chán, nó cảm thấy đi học là một chuyện rất mới mẻ. Mặc dù còn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong nhưng nó rất nghiêm túc mà xem các bức tranh vẽ, chỗ nào không hiểu sẽ đi hỏi, tôi cũng rất vui vẻ mà trả lời nó, giảng giải cho nó câu chuyện xưa trong những thành ngữ, tô đẹp thêm cho tâm hồn  ngây thơ của nó.

Tôi không rõ lắm khi Jiwon trưởng thành thì sẽ có tính cách và suy nghĩ thế nào, chỉ là cảm thấy bất luận là dù sau này nó không nhớ được những chuyện hôm nay, cũng không muốn để lại bất cứ vết nhơ nào trong tuổi thơ của nó, có khi hành vi sai lầm lớn nhất của người lớn lại xuất phát từ những bóng ma của tuổi thơ.

Jiwon rất may mắn bởi vì nó được sinh ra trong thời đại rất tốt, gia đình rất tốt. Nó có thể tự do lựa chọn thứ mình thích, có thể học khiêu vũ, có thể học hội hoạ, cũng có thể học dương cầm, tuổi thơ của nó sẽ rất đặc sắc, những điều này nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sau này của nó. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ, đây là nguyện vọng của Hyojoon, cũng chính là nguyện vọng của tôi, mặc dù Jiwon không phải con của tôi nhưng tôi và Hyomin xem nó không khác gì con ruột. Chúng tôi đều không hy vọng tuổi thơ của nó  giống chúng tôi nhợt nhạt không màu sắc mà mong rằng nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp rực rỡ.

Có thể chúng tôi không thể là người dẫn đường trong khu rừng lớn rậm rạp mà nó phải đi nhưng chúng tôi hy vọng rằng khi nó lạc lối, chúng tôi có thể giúp nó chỉ rõ phương hướng đúng đắn, giảm bớt chông gai, ghập ghềnh trên con đường nó đi.

Sau khi Jiwon đi, cuộc sống của tôi và Hyomin được khôi phục nguyên dạng, mỗi ngày đưa cô ấy đến công ty, sau đó sẽ trở lại Queen's, sau nữa về nhà ăn cơm, nếu như không vội có thể cùng cô ấy xem TV, tâm sự một chút. Khi trời tối, chúng tôi sẽ ra ngoài tản bộ, đến công viên ngồi một lát, chạng vạng tối, lúc ngồi tựa vào nhau trên ghế đá nhìn hoàng hôn nơi chân trời, sẽ thường xuyên gặp được rất nhiều cụ già tóc bạc dắt tay nhau, dù trên mặt đầy tang thương nhưng trong mắt đều là thoả mãn. Mỗi một lần thấy cảnh tượng như vậy tôi đều xúc động sâu sắc, cô ấy sẽ nắm thật chặc tay tôi, dựa sát vào người tôi, nhìn tôi trong im lặng.

Có lẽ đó sẽ là hình ảnh của chúng tôi nhiều năm sau, tôi nghĩ khi đó tôi sẽ là một bà lão lưng gù, mặt mũi đầy nếp nhăn, mà Hyomin cũng sẽ không còn dung nhan xinh đẹp như bây giờ nữa nhưng tôi tin tưởng chúng tôi nhất định cũng sẽ giống như họ, giữ tay nhau thật chặc, dìu dắt nhau trải qua vui vẻ lẫn khổ đau của cuộc sống, nhìn hết phù hoa nhân thế, cuối cùng đi về phía mặt trời lặn, đi về cuối đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro