Chap 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người đối với cuộc sống, đối với tình yêu sẽ có cách lý giải khác nhau, tôi rất hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh mà bình dị thế này, có lẽ vì  nội tâm tôi là người có tư tưởng bi quan, cũng có lẽ vì tôi tính cách nhát gan không dám thể hiện. Tình yêu như là thi hoạ cầm kỳ tửu thi hoa, mà cuộc sống là củi gạo dầu muối tương dấm trà, tôi không cảm thấy tình yêu và cuộc sống có sự chông chênh, ngược lại cảm thấy rất an nhàn và ổn định. Có thể là bởi vì tôi vô cùng chậm chạp và ngây ngô, đối với mọi việc không có quá nhiều yêu cầu và ham muốn, cũng có thể vì tôi không hiểu được ngọt ngào và lãng mạn, không thể làm cho cuộc sống có nhiều hơn sự kinh ngạc vui mừng lẫn gợn sóng lăn tăn.

Qri và Eunjung như cũ vẫn là cuộc sống thiên lôi địa hoả, không vui liền cãi vả náo động, vui vẻ lại ôm nhau cười to. Tình yêu của họ tựa như một ngọn lửa, nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt đối phương, đốt thành tro bụi, tính tình của họ đã được định trước sẽ sống cuộc sống như vậy, cũng được định trước sẽ có một cuộc đời luôn biến đổi.

Qri là người rất khó an phận, cô ấy không cách nào ở yên một chỗ hoặc là im lặng trong một thời gian dài, cô ấy sẽ tự mình tìm niềm vui,  làm phong phú thêm cho cuộc sống của mình, nói một cách khác là cô thích sóng gió, có rất nhiều mưu mô xấu xa. Cuộc sống vừa yên ổn, cô ấy bắt đầu cảm khái nhớ thuở xưa, hồi tưởng lại những chị em tốt năm đó, nhớ đủ  chuyện về những năm đại học trước kia, khung cảnh phòng ăn phòng học đều làm cô ấy lưu luyến. Suy nghĩ một chút liền bắt đầu lải nhải về việc tụ họp bạn học lúc trước, bởi vì tôi ít khi liên lạc với bạn học, sau khi cô ấy tốt nghiệp cũng cắt đứt hầu hết liên hệ với bạn bè cho nên đối với bạn học gần như là mất hoàn toàn mối dây liên hệ.

Sau đó không biết cô ấy dùng chiêu gì lấy được số điện thoại của lớp trưởng, không kịp chờ gặp mặt, hai người trong điện thoại tâm sự chuyện xưa đến quên cả trời đất. Hội họp bạn học ý tưởng lớn gặp nhau, lớp trưởng liên hệ  với bạn học, Qri và tôi phụ trách sắp xếp và tiếp đãi. Thời điểm nghe được giọng nói quen thuộc của lớp trưởng, có chút cảm giác thân  thiết khó diễn tả, giống như quay lại nhiều năm trước ngày chúng tôi quen biết nhau, thời gian thật là trôi quá nhanh.

Thu xếp chỉ là chuyện nhỏ với Qri, lớp trưởng bên kia liên hệ với bạn học xong thì bên này Qri cũng tìm được khách sạn. Tôi không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, cũng không nghĩ mọi người sẽ tích cực như vậy. Hẹn xong ngày và khách sạn nơi gặp nhau, mọi chuyện nhỏ nhặt khác tính sau, Qri hưng phấn đứng ngồi không yên, lấy việc đếm thời gian để sống qua ngày, cơm cũng không làm, ngày ngày theo tôi về nhà ăn cơm, mà cô ấy đi một lần thì đâu chỉ có một mình, luôn sẽ có thêm một Eunjung.

Qri và Eunjung theo lệ cầm chén cơm lên hùng hổ ăn, vừa ăn vừa nói, vừa nói vừa hướng ra ngoài phun cơm trong miệng, nói đến chuyện họp lớp Qri đột nhiên không khống chế được, đặt chén cơm xuống bắt đầu nói.

"Hyomin, có chuyện này mình phải nói cho cậu''

Hyomin đặt đôi đũa xuống, nhìn Qri gật đầu.

"Ừm, cậu nói đi''

Qri chợt nghiêm túc.

"Họp lớp hai ngày nữa IU cũng đến''

Tôi đang gắp thức ăn chợt ngừng tay, ngẩng đầu thấy Hyomin đang nhìn tôi, tôi không lên tiếng cúi đầu tiếp tục ăn, không nghe thấy Hyomin trả lời, lỗ tai liền bị thanh âm của Eunjung lấp đầy.

"Qri, cô ấy tới làm gì? Hại khủng long con nhiều năm như vậy, bây giờ còn có mặt mũi quay về sao?"

Nghe ra Eunjung với IU không có hảo cảm gì, thậm chí là ghét, Qri có chút bất mãn.

"IU là tới tham gia họp lớp, lại nói bây giờ cậu ấy cũng có con rồi, làm gì còn tâm trí chơi đùa nữa''

"Có con thì nhằm nhò gì? Lỡ như quay lại thấy khủng long con vẫn tốt như vậy hối hận thì sao? Muốn ly hôn thì sao?"

Qri rất nghiêm túc chất vấn Eunjung.

"Jiyeon vì Hyomin cũng từng chết một lần rồi, cậu cảm thấy IU có thể dao động cậu ấy không?"

Eunjung suy nghĩ một chút sau đó đá Qri một cước.

''Ăn cơm nhanh đi''

Cái này điển hình là Eunjung cảm thấy mình đuối lý nhưng lại không muốn mất mặt.

Tôi rất cảm kích Qri đã thay tôi nói ra lời tôi muốn nói. Tôi và Hyomin đã trải qua khảo nghiệm sống chết, tôi sẽ không có thêm bất kì  dao động nào nữa. IU đã có gia đình của mình, đã có hạnh phúc riêng, khi gặp lại chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè xa lạ mà thân thuộc.

Hyomin rất bình tĩnh ăn cơm, không có bất kỳ bình luận gì về chuyện này.

Sau khi Qri và Eunjung đi rồi, lên lầu tắm xong tôi dựa vào đầu giường xem TV cùng cô ấy. Thật ra thì tôi rất muốn biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, chỉ cần cô ấy nói một câu đừng đi, tôi sẽ không chút do dự mà bỏ qua lần này. Trên TV đang chiếu đến một đoạn phim lãng mạn, nhưng tôi lại không có tâm trạng thưởng thức.

"Minnie...''

"Ơi?"

''Nếu như chị lo lắng, em sẽ không đi''

Cô ấy cầm lấy remote bấm một nút, màn ảnh truyền hình dần tối đi, khe khẽ thở dài, cô ấy tựa lên vai tôi.

"Yeonnie, chị chẳng qua là lo lắng em sẽ khổ sở''

Tôi ôm vai cô ấy, lời nào cũng không nói ra miệng. Tôi làm sao không khổ sở? Người tôi từng rất muốn gặp nhưng không thể gặp được, hôm nay lại có thể dễ dàng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, có thể vì một lý do đơn giản như vậy mà xuất hiện trước mặt tôi.

Khi không thể gặp nhau, người của cô ấy không có ở đây nhưng tâm không hề rời đi. Khi có thể gặp nhau, người trở lại nhưng tâm đã không còn ở đây nữa rồi.

Hai ngày trước khi họp lớp diễn ra tôi và Qri đột nhiên bận rộn, rất nhiều bạn học nói sẽ tới trước, tôi và Qri đi ra sân bay, sân ga tiếp đón sau đó hưng phấn ôm nhau trò chuyện về những đổi thay đã trải qua. Cảnh tượng như vậy làm người ta vô cùng bùi ngùi, tất cả mọi  người đều không còn dáng vẻ như nhiều năm trước, từ cô gái ngây thơ biến thành phụ nữ trường thành, thiếu niên bốc đồng thành người đàn ông chững chạc, từng chưa hiểu biết sự đời đã góp mặt vào xã hội. Chúng tôi thật sự đều trưởng thành.

Lớp trưởng vẫn là dáng vẻ không thay đổi, lúc học đại học thường ôm đàn lên bục giảng ca hát, hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh, trêu chọc mọi người vui vẻ, còn thường xuyên mang theo nam sinh trong lớp ra ngoài uống rượu, trong túi luôn chuẩn bị hai gói thuốc lá, khi quá muộn không vào được ký túc xá liền lấy ra hối lộ bác bảo vệ. Mỗi lần cả lớp kéo nhau đi ăn luôn không cần nữ sinh bọn tôi trả tiền, mặc dù thành tích của cậu ấy không phải là rất tốt, nhưng lúc đến kỳ kiểm tra sẽ đến lớp khác trộm tài liệu rồi đi photocopy cho mọi người. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ là người khó quên nhất trong giai đoạn đó bởi vì những điều cậu ấy đã làm đủ để cả đời này khắc ghi.

Khi vừa thấy Qri, lớp trưởng nhanh tay ôm cậu ấy xoay mấy vòng, Qri khi đó ở trong lớp rất năng động, rất thân với lớp trưởng, mà hai người tính tình cũng thật giống nhau, đều là người có khả năng chọc cho người khác vui vẻ. Qri hết sức hưng phấn khi được gặp lại huynh đệ thân thiết nhiều năm.

Ôm Qri xong, lớp trưởng bất ngờ cũng đi tới ôm tôi một cái.

''Jiyeon, đã lâu không gặp''

"Đã lâu không gặp''

"Cậu đẹp hơn hồi đó''

Tôi mỉm cười.

"Lớp trưởng, cậu cũng điển trai hơn''

Cằm của tôi đặt trên vai cậu ấy, đó cũng không phải lần đầu tiên tôi bị đàn ông ôm, thời điểm tốt nghiệp chúng tôi từng không để ý đến nước mắt, mồ hôi mà ôm nhau thật chặc, lúc đó tôi cứ cảm thấy ấm áp mãi không thôi nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận mãnh liệt hơi thở thuộc về đàn ông bao quanh tôi, loại mùi vị có phần thô nhám này làm tôi cảm thấy rất xa lạ. Tôi chợt nhớ Hyomin, nhớ đến cái ôm của cô ấy mang đến cho tôi sự dịu dàng và mềm mại.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng lớp trưởng, cậu ấy buông lỏng vòng ôm của tôi, sang sảng cười, theo chúng tôi lên xe đến khách sạn. Trên đường đi, Qri kể về lịch sử hào hùng của cô ấy ở Seoul xử lý lưu manh thế nào, giải quyết kẻ háo sắc ra sao, thế nào mà thành giàu có, tại sao từ gái nhà lành mà thành lưu manh. Tôi vừa lái xe vừa lầm bầm trong đầu, sao cậu không kể luôn lý do đóng cửa công ty đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro