Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khách sạn lại là một cảnh tượng náo nhiệt, bạn học cũ tụ lại một chỗ vô hạn vui sướng, chuyện này làm Qri vô cùng thoả mãn, vô cùng đắc ý, náo nhiệt như vậy sợ rằng chính là điều cô ấy muốn thấy nhất. Đang lúc hết sức vui mừng, Qri nhận được một cuộc điện thoại, chào mọi người rồi cô ấy lôi tôi đi ra ngay sân bay, cũng không biết là nhân vật lớn nào. Trên đường chạy đến sân bay, tôi không nhịn được hỏi.

"Qri, đi đón ai vậy?"

Gương mặt cô ấy trở nên căng thẳng, thở dài.

"Đi đón IU''

Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy khi nghe được mấy chữ này, chỗ nào đó trong lòng đang chìm xuống.

"Jiyeon, mình có nói với IU biết là cậu có chủ rồi, nhưng không nói đó là nữ''

"Ừm''

Tôi trả lời một tiếng rồi cũng không nói nữa.

Đến sân bay, sau khi vào đại sảnh Qri liền gọi điện thoại cho IU, tôi đứng đó bất động, không biết tại sao giây phút đó tôi lại đặc biệt muốn nghe được giọng nói của Hyomin.

Một lát sau tôi nghe Qri kêu một tiếng,

"IU, ở đây''

Ngay khi tôi xoay qua, trong tim có cảm giác như bị một cơn gió mạnh quét qua, chật vật thê lương, trước mắt hoang tàn.

Mái tóc thẳng mềm ngày trước đã thành xoăn, giày thể thao ngày trước thành giày cao gót xinh đẹp, cô ấy vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy nhưng lại có thêm phần quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Cô ấy đi tới trước kinh ngạc nhìn tôi, tựa như nhìn thấy tín vật nhiều năm lưu lạc, vạn phần vui mừng rồi lại có vẻ khó tin được.

"Jiyeon..."

Lúc nghe đến chữ này, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt, ngọt đến mức tầm mắt tôi trở nên mơ hồ.

Bảy năm chúng tôi đã bảy năm chưa gặp nhau, trong bảy năm này, có năm năm tôi đã nuôi ảo tưởng cô ấy sẽ trở về bên tôi, êm ái gọi tên tôi giống như bây giờ, có hơn một ngàn tình huống ngày chúng tôi gặp lại nhau cứ tuần hoàn tái diễn trong mơ của tôi, cái ôm nóng bỏng, nụ hôn triền miên, những lời âu yếm tuôn ra không ngừng, nhưng mà hôm nay khi cô ấy chân thật đứng trước mặt tôi, tất cả không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Tôi sẽ không ôm cô ấy nói những lời thương nhớ, cũng không còn tâm trạng gấp gáp như ban đầu, chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn cũ nhiều năm không gặp.

Tôi mỉm cười.

"IU...''

Cô ấy tựa như cây cột đứng ở đó không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn vào tôi, mặc cho tôi cầm lấy hành lý trong tay cô ấy.

"Jiyeon, cậu thay đổi''

Tôi nhếch khoé môi.

"Ừm, mình đã già rồi''

IU chợt đi lên đứng trước tôi, đưa tay vuốt ve mặt tôi, chăm chú nhìn tôi.

"Cậu càng trở nên sáng chói hơn''

Sáng chói? Ở đâu thấy được tôi sáng chói? IU, tại sao không thấy được tang thương trong lòng tôi?

Cô ấy cứ như vậy mà nhìn tôi, ánh mắt như thế thật quen thuộc, nhiều năm trước là dịu dàng như vậy, dường như muốn đem hình ảnh trong đôi mắt hoà vào sinh mạng của cô ấy, khi đó tôi vô cùng quyến luyến nhưng bây giờ cảm  giác đó thật xa lạ, xa đến mức tôi không thể đoán định được. Thật ra thì tôi rất muốn nói cô ấy cũng thay đổi rồi, trở nên càng thêm dịu dàng, càng thêm xinh đẹp, nhưng cuối cùng tôi chỉ cười cười mà không nói gì.

"Jiyeon, không ôm mình một cái sao?"

Tôi nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô ấy, bước lên ôm cô ấy vào ngực.

Tôi nghĩ là khi tôi ôm cô ấy, tim tôi sẽ không khống chế được mà nhảy lên, hô hấp đang bình thường sẽ trở nên lộn xộn, nhưng mà không có, không một chút gợn sóng, không chút nào thương cảm mãnh liệt mênh mông.

IU, cậu có phải là cũng sẽ rúc vào lòng của người khác? Có phải cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy đối với người đàn ông cậu yêu? Khi tôi đang nhấm nháp tư vị chờ đợi thì cậu có phải là đang hưởng thụ tình yêu ngọt ngào? Khi tôi đang liếm láp vết thương thì cậu có đang mang theo nụ cười hướng về phía lễ đường?

Mười hai năm, bảy năm, thật sự quá nhanh, nhanh đến mức tôi quên mất mình đã từng tổn thương, nhanh đến mức tôi không còn nhớ được những hứa hẹn xưa cũ.

IU, cậu vẫn là một IU ấm áp, tinh khiết nhưng đã không còn là của tôi nữa. Chúng ta đều trưởng thành, đều không còn là những cô bé năm đó, lúc này cô ấy đã là vợ của người khác, có một gia đình hoàn mỹ, mà tôi cũng đã có người yêu bên nhau suốt đời. Chúng ta cứ như vậy mà bị dòng chảy thời gian chia cách, lưu lạc đến những cuộc đời riêng, mờ mịt đi giữa đường, không ngừng đi tới, cô bé lớn lên thành phụ nữ, lại đi, bên người nhiều thêm bạn bè thân thiết, đi tiếp, cảnh còn người mất biển rộng hoá nương dâu.

IU ôm tôi thật chặc, hai cánh tay khoác lên người tôi làm hô hấp của tôi trở nên khó khăn.

"IU, cậu làm tớ đau lòng quá, tớ đứng ở đây nửa ngày mà cũng không thèm để ý tới tớ''

Qri một bên khoanh tay giả bộ uỷ khuất, tôi biết là cô ấy đang giúp tôi giải vây.

IU buông tôi ra, xoay qua chỗ Qri ôm chặt.

"Qri, nhìn thấy cậu thật tốt''

Qri lập tức vui vẻ.

"Quan hệ hai ta cần phải nói những lời này sao?''

IU cười vui vẻ.

"Qri, tiếng Hàn của cậu ngày càng tốt nha''

"Còn phải nói sao? Mình thông minh thế này, học gì không nhanh''

Qri lại bắt đầu đắc ý.

''Đi, chúng ta về khách sạn đi, mọi người đều đang ở đó''

Qri vẫn cười như cũ.

"Lâu như vậy không gặp, không biết đã biến thành dạng gì''

Ra khỏi đại sảnh, khi cô ấy thấy tôi nhấn mở cửa xe hơi sửng sốt, Qri cũng mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào.

"IU, Jiyeon thành người giàu có rồi, bây giờ cậu ấy là vợ bé của đại gia nha, hắc hắc''

Tôi ném cho Qri một cái liếc mắt khinh thường, không để ý tới cô ấy. IU nhìn tôi một cái, cũng bước lên xe.

"Jiyeon không phải người như vậy''

Sau khi Qri lên xe, lại một hồi văng nước miếng tung toé đem những lời vừa nói cùng lớp trưởng lặp lại lần nữa, IU nghiêm túc lắng  nghe thỉnh thoảng còn cùng Qri ha ha cười to. Lúc sắp đến khách sạn, tiếng chuông quen thuộc của điện thoại vang lên, tôi nhấn nút nghe rồi cho tai nghe vào tai.

"Minnie...''

"Yeonnie, đang làm gì đó?"

Nghe được giọng nói bình tĩnh êm dịu của cô ấy, tôi cảm thấy cả thế giới chợt yên lặng.

"Em mới vừa từ sân bay về, đang chạy đến khách sạn. Chị về nhà rồi sao?"

"Ừm, Eunjung đón chị, em gặp được IU chưa?"

"Cô ấy ở trên xe''

Tôi không do dự nói ra, tôi không muốn nói dối Hyomin, một câu cũng không muốn. Tôi muốn cho cô ấy biết mọi suy nghĩ trong lòng tôi, cũng muốn cô ấy biết được nội tâm bình thản và kiên định của tôi.

Cô ấy không dừng lại, rất tự nhiên dặn dò tôi.

"Buổi tối chơi vui nha, Eunjung tối nay ở lại đây với chị''

"Vậy nhớ khoá cửa kỹ càng đó, biết không?"

Cô ấy khẽ cười.

"Ừm, em lái xe đi, tối nay nói chuyện''

"Vậy tí nữa em gọi cho chị''

"Ừm, được''

Cúp điện thoại, không biết từ lúc nào mà buồng xe đã không còn tiếng nói chuyện.

Đến khách sạn, cậu ôm lấy tôi, tôi ôm lấy cậu, không khí vô cùng náo nhiệt. Bạn cũ rất nhiều năm không gặp giờ tụ họp lại một chỗ, phá lệ thân thiết và kích động, gặp lại chị em ở phòng ký túc xá năm đó lại càng hưng phấn, ôm nhau thật chặc, còn trêu chọc nhau nhiều năm đã thay đổi. Trong đó có hai chị em bởi vì đi công tác và sắp sinh con nên không thể tới, chúng tôi cũng đều gọi điện thoại thăm hỏi, tình cảm ấm áp này đúng là suốt đời khó quên. Phần lớn mọi người ở đây đều làm trong ngành y, số ít thì làm công chức, chỉ có tôi và Qri là kỳ quái nhất, kinh doanh cái ngành mà đối với nghề chữa bệnh tám gậy đánh không tới. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, bỗng chốc mà tình cảm nồng nhiệt tràn ngập.

Có thể tình cảm giữa nữ giới với nhau sẽ không nhiệt liệt như vậy, sẽ không giống như đàn ông hào sảng. Mấy bạn học nữ chúng tôi nhiều lắm là uống nước trái cây và một chút bia rượu tượng trưng, nhưng bạn học nam bên kia lại không yên tĩnh như vậy, một chai lại một chai rượu trắng thay nhau được bỏ xuống, tình cảm sâu bao nhiêu thì phải uống bấy nhiêu, la hét muốn khàn giọng. Tôi có cảm giác chiếc đèn to lớn trên trần nhà đang không ngừng lay động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro