Chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới KTV, vào phòng, khói mù lượn lờ, mùi rượu nồng nặc, ngồi trên ghế sofa là hai người đàn ông đang hút thuốc, một người khoảng ba mươi mấy tuổi, một người trẻ hơn một chút, trên bàn trà còn có mấy miếng khăn giấy dính máu cùng với chai bia bể tan tành, thấy chúng tôi đi vào, Qri và Eunjung đi tới đẩy chúng tôi ra khỏi phòng.

"Eunjung, xảy ra chuyện gì?"

Eunjung vẻ mặt tức giận.

"Mình con mẹ nó không muốn nói tới đồ thứ chó kia. Qri, cậu nói với Hyomin đi''

Chúng tôi lại đem ánh mắt chuyển sang Qri, Qri một chút cũng không giống với vẻ gấp gáp khi nãy, ngược lại rất bình tĩnh.

"Hyomin, sau khi đi nơi này với cậu thì mình với Eunjung rất hay đến đây ca hát, vào toilet rửa tay đi ra thì vào nhầm phòng này, có cái tên khốn kiếp thấy bọn mình vào liền ầm ĩ lên, muốn bọn mình hát với hắn. Eunjung không thèm nể mặt mắng liền mấy câu, tên bên kia nóng nảy nói mấy câu khó nghe, Eunjung trong cơn tức giận liền cầm lấy chai bia trên bàn đập đầu hắn...''

Hyomin xoay qua hỏi Eunjung.

"Eunjung, cậu có sao không?"

Eunjung khoanh tay dựa vào tường, phong thái đại gia.

"Mình không có sao, cho oắt con kia một trận là thấy thoải mái rồi''

Hai người bọn họ đúng là đốt nhà cháy bừng bừng rồi vứt sang cho tôi mà.

"Cậu sao không ngăn cản Eunjung?"

Qri trừng hai mắt hỏi ngược lại tôi.

"Hắn mắng Eunjung như thế mà cậu còn bảo mình ngăn? Mình còn hận là chai bia không đủ đô a''

Tròng mắt của tôi muốn bay ra ngoài, hai cô gái như vậy ở với nhau thế nào cũng có ngày phải vào tù ra khám.

Hyomin lo lắng hỏi.

"Bây giờ là xảy ra chuyện gì?"

"Bây giờ cái tên bị bể đầu được đưa đi bệnh viện rồi, mình và Eunjung lại bị giữ lại ở chỗ này, vốn nghĩ là bồi thường ít tiền thì có thể giải quyết được, ai biết lần này bọn tớ dẫm phải một đống lớn cẩu thỉ, bọn chúng không lấy tiền, mà cần mặt mũi''

Không lấy tiền mà cần mặt mũi? Sự việc đã rõ ràng, bất quá Qri và Eunjung lúc này chọc không phải là người bình thường, nếu không sẽ không bắt hai người họ lại đây, không lấy tiền cũng không truy cứu trách nhiệm, bọn họ chính là muốn thể diện, muốn nói chuyện với người có chút địa vị xã hội, muốn thể hiện.

Hyomin hạ tầm mắt suy nghĩ một chút, hỏi Qri.

"Qri, có biết họ là người nào không?"

Qri khinh thường nói.

''Không biết, mình chưa từng thấy''

Eunjung ở một bên kêu lên.

''Không tôn trọng phụ nữ thì phải đánh, quản con mẹ nó là ai chứ''

Tôi thật là phục, đến lúc này rồi còn quan tâm đến trừ bạo an dân, nghĩ thế nào cũng không ra lai lịch của đám người này, đánh người truy cứu ra thì vấn đề cũng không lớn nhưng thủ đoạn đặc biệt để xử lý hai người là vấn đề lớn. Eunjung có công việc, Qri cũng không phải là người rảnh rỗi, giải quyết không tốt chuyện này thì phiền toái sẽ không ngừng tìm đến cửa.

Eunjung rất nghiêm túc nói với Hyomin.

"Hyomin, chuyện này là mình gây ra, nếu hắn nể mặt cậu thì coi như dễ dàng, còn nếu như không nể mặt thì mình cũng không sợ rách mặt cùng với hắn. Cậu mà đi cầu xin hắn so với mình bị cho ăn một cái gáo còn thấy khó chịu hơn''

"Đúng đó Hyomin, mình và Eunjung thiếu cậu nhiều lắm rồi''

Hyomin mỉm cười.

''Chúng ta là chị em tốt nói chuyện này làm gì? Yên tâm, các cậu không việc gì đâu, vào thôi''

Vào trong phòng, hai người kia vẫn ngồi đó hút thuốc lá, thấy chúng tôi vào có chút xem thường liếc mắt nhìn chúng tôi, nói với Qri.

"Giới thiệu một chút đi''

Qri giới thiệu tôi và Hyomin.

"Đây là Tổng tài HD, còn đây là Giám đốc đồng thời cũng là chủ Queen's''

Người nọ ngẩn ra, đứng lên bắt tay chúng tôi.

"May mắn được gặp mặt, tôi là Han Jong''

Tôi nhìn thấy Hyomin ngẩn ra, cái tên này tôi hình như chưa nghe nói đến.

"Rất vui được gặp''

"Rất vui được gặp''

Sau khi ngồi xuống, người nọ lại đốt một điếu thuốc.

''Sớm nghe qua Tổng tài HD trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ tiếc không được gặp mặt, hôm nay gặp được đúng là danh bất hư truyền''

Hyomin nhàn nhạt cười một cái.

''Khách sáo, cũng sớm nghe qua tên của anh, không nghĩ rằng hôm nay có thể gặp nhau ở đây''

Hắn bất ngờ liếc mắt nhìn Eunjung.

''Không nghĩ tới họ là bạn của Park* Tổng''

Hyomin dựa vào sofa, cả người tản mát ra khí chất uy nghiêm nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ.

"Tôi cũng không nghĩ họ lại đắc tội với bạn của anh''

"Đừng nói là đắc tội, nếu không phải hôm nay hai người bạn này đem anh em của tôi ra đánh, có thể tôi còn không thấy được Park* Tổng''

Hyomin rất bình tĩnh nhìn hắn.

''Vậy hôm nay chúng ta đều phải cảm ơn hai người bạn của tôi, cú đánh này thật là đáng giá''

Người nọ sửng sốt mấy giây, lúng túng cười hai tiếng gật đầu một cái.

Tôi không thể không bội phục Hyomin với sự gan dạ sáng suốt cùng sự nhanh nhạy khi vận dụng từ ngữ, cô ấy dễ dàng đưa tên này vào bẫy. Nếu như hắn không gật đầu, tương đương với việc hắn không nể mặt Hyomin bởi vì anh em của hắn bị đánh đáng giá hơn gặp được Tổng tài HD. Nếu như hắn gật đầu liền chứng minh cái tên bị đánh vỡ đầu kia nhận không một chiêu tuyệt thế võ công của Eunjung.

Tên kia phun khói ra miệng nói tiếp.

"Park* Tổng thật không phải nhân vật tầm thường nhưng cảm ơn thì cảm ơn, tôi cũng không thể để cho anh em của tôi bị đánh khơi khơi như vậy. Tôi nể mặt Park* Tổng, mong Park* Tổng cũng cho tôi chút mặt mũi''

Hyomin cười một cái.

''Mặt mũi của anh dĩ nhiên tôi sẽ cho, chẳng qua là một mình tôi sợ không có khả năng lớn như vậy, không biết anh có biết đến Park Hyojoon không?"

Hắn hít một hơi thuốc lại phun ra.

''Biết, chúng tôi có gặp qua vài lần''

Hyomin đánh mắt với tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, lấy danh thiếp từ trong túi đưa cho hắn, rất khách sáo nói.

"Tôi là Park Jiyeon, là em gái của Park Hyojoon, anh ấy đang ở nước ngoài nên tôi thay mặt anh ấy chào hỏi anh''

Hắn kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.

''Cô là em gái của Park Hyojoon?''

Tôi gật đầu một cái, hắn cười cười, dập tắt thuốc trong tay cảm thán một câu.

''Thế giới này quá nhỏ''

Hắn lấy di động ra gọi điện thoại, tôi đoán là hỏi người bên kia về tình hình hiện tại, nói mấy câu rồi cúp.

"Nếu Park* Tổng và Park Tổng đây đều đã ra mặt, tôi thế nào cũng phải nể mặt. Bạn tôi cũng không xảy ra chuyện lớn gì, không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta cũng coi như là biết nhau, bất quá sau này tôi có khó khăn còn phải xin Park* Tổng nói cho vài câu''

Hyomin mỉm cười.

''Nếu chuyện tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ cố hết sức''

Nghe hắn nói vậy tâm tình tôi rốt cuộc cũng được hạ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro