Chap 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên lầu tắm rửa tẩy sạch phong trần, buông xuống bôn ba mỏi mệt, tôi xuống lầu thấy cô ấy vẫn còn đang thử y phục, thấy tôi xuống, cô ấy vui sướng xoay một vòng, cười hỏi.

"Yeonnie, có đẹp không?"

Làn váy hoa màu xanh theo tiết tấu của Hyomin mà lay động, tựa như một tinh linh sinh động nơi rừng rậm.

"Đẹp lắm''

Cô ấy có chút thất vọng nói.

''Nhưng mà bây giờ không thể mặc''

Tôi đi tới, đắp khăn lông lên người cô ấy.

''Vậy thì mùa hè năm sau hãy mặc, sẽ không thấy nóng''

Thì ra niềm vui của cô ấy chỉ đơn giản như vậy, những y phục này cũng không đắt thậm chí có chút rẻ nhưng mà cô ấy lại có thể vui vẻ thoả mãn như thế.

Tôi lấy ra chiếc hộp được gói cẩn thận dưới vali đưa cho Hyomin, cười ngây ngô.

''Cái này cũng là cho chị''

Cô ấy liếc qua tôi, nhận lấy mở ra, bên trong là chuỗi hạt pha lê.

''Thích không?"

Cô ấy giữ chuỗi hạt trong lòng bàn tay, cười ngọt ngào.

''Ừm, thích''

Tôi không cao hứng không được, xem ra mình thật là biết chọn đồ.

"Yeonnie, em giúp chị đeo vào được chứ?"

"Vâng''

Tôi cầm chuỗi hạt đeo lên cổ cô ấy, sửa sang lại tóc, pha lê trong suốt dưới ánh đèn loé lên ánh sáng rạng rỡ, cùng chiếc váy màu xanh làm nổi bật lẫn nhau, cả người thoạt nhìn trẻ trung tươi đẹp thướt tha.

Hai tay cô ấy vòng lên gáy tôi, gương mặt xinh đẹp gần tôi trong gang tấc.

''Sao gần đây tặng cho chị nhiều quà thế?"

"Ừm, vì lúc trước tặng quá ít''

Cô ấy nhíu mày, giọng điệu tràn đầy khiêu khích.

''Có phải là làm chuyện gì thẹn với lòng không?"

Tôi cũng làm bộ như nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt đảo vòng, lấm lét nhìn về phía trước.

''Để em nhớ lại''

Cô ấy cũng rất nghiêm túc gật đầu,

"Ừm, nhớ kỹ xem lần này ra ngoài biết được bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ''

Tôi đưa tay ra bắt đầu đếm ngón tay, tay trái đếm tuấn nam, tay phải đếm mỹ nữ, trong miệng còn lèm bèm một hai ba bốn kim mộc thuỷ hoả thổ, tay cô ấy rút khỏi vai tôi đưa vào trong quần áo của tôi, nhẹ nhàng nhéo hông tôi, dáng vẻ vô cùng bất mãn.

"Ra khỏi cửa liền hư hỏng thành như vậy''

Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy.

''Lừa chị thôi, không có ai đẹp bằng chị cả''

Cô ấy mỉm cười không nói gì, đầu cô ấy tựa vào vai tôi, khẽ gọi.

"Yeonnie...''

''Vâng''

"Có nhớ chị không?"

Tôi gật đầu một cái.

"Nhớ''

Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.

''Chị cũng nhớ em''

Tôi nhìn ánh mắt nóng bỏng của Hyomin, nghĩ đến tiếng hát và tiếng đàn đầy tình cảm đêm đó, tất cả mọi thứ đều làm tôi mê say, sóng mắt lưu chuyển chứa chan tình cảm, bốn mắt nhìn nhau một lúc, kìm lòng không được hôn lên môi nhau.

Có lẽ vì nhớ nhung khổ sở, có lẽ vì chia ly dày vò, khi chạm vào nhau máu nóng bỗng chốc sôi trào, dòng nước nóng ran trong cơ thể phút chốc cuồn cuộn. Cô ấy ôm tôi thật chặt, tôi có thể cảm nhận độ ấm trên môi cùng với cơ thể cô ấy, tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, tâm tình như vậy làm hô hấp tôi trở nên dồn dập hỗn loạn, khi đầu lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất khẽ của cô.

Hồi lâu, Hyomin rời môi tôi, hơi thở nóng bừng tản trên mặt tôi.

"Yeonnie, bế chị lên được không?"

Tôi ngẩn người giây lát, mặc dù tôi cao hơn Hyomin một chút, cô ấy cũng rất gầy, nhưng mà thể trạng của tôi bế cô ấy vẫn rất khó khăn, coi như là tôi có thể bế cô ấy, tôi cũng sợ sẽ làm cô ấy té, huống chi là phải bước lên cầu thang, nghĩ tới đó tôi cảm thấy xấu hổ, lúng túng cúi đầu.

"Minnie, em không làm được''

Hyomin nâng mặt tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt quyến rũ, gò má hồng nhuận, khoé môi cong cong, cô ấy nhìn tôi rồi nhẹ sờ lên bả vai tôi.

''Không phải là còn có bờ vai sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

"Minnie..."

Cô ấy lấy tay đặt lên môi tôi.

"Yeonnie, để chị cho em biết chị nhớ em nhiều đến thế nào''

Hô hấp và nhịp tim phút chốc trở thành rắc rối lẫn dư thừa, dã thú hung mãnh trong nháy mắt bị đánh thức, lòng tôi điên loạn đấm đá, tôi cảm thấy máu nóng toàn thân tràn lên hốc mắt.

Tôi không biết sức mạnh và dũng khí từ đâu ra, tôi cúi người xuống cõng cô ấy lên vai, cô ấy kêu lên một tiếng rồi sau đó không còn bất kỳ âm thanh gì nữa.

Bước qua cửa phòng ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng va chạm êm tai của chuông gió.

Đêm đó, cô ấy dùng nụ hôn cuồng nhiệt nói cho tôi biết hoài niệm của cô ấy, dùng ngôn ngữ cơ thể điên cuồng để cho tôi biết nhớ thương từ đáy lòng cô ấy. Đêm đó, tay của Hyomin cắm thật sâu vào tóc tôi, không ngừng ở bên tai tôi nói ''Crazy for you'', đêm đó, hai thân thể nóng bỏng như rễ cây ngàn năm bám trụ vào nhau không thể tách rời, đêm đó tôi vì cô ấy mà trầm luân, vì cô ấy mà cuồng loạn.

Buổi sáng đúng như dự liệu bị điện thoại của hai người điên đánh thức, vừa nghe được tin tôi đã về hai người lập tức bùng nổ. Tôi nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu đem cất vali đồ của Hyomin, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, để hoàn toàn bảo đảm an toàn, tôi đi lên lầu gọi Hyomin rời giường.

Chúng tôi nhìn vết hôn trên cổ nhau, biết lần này lại xong rồi, xuống lầu vừa cùng Hyomin làm điểm tâm, tôi vừa thấp thỏm chờ đợi một trận gió cuốn mây tan. Không cần chờ lâu, chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận được giọng nữ cao chót vót, cửa vừa mở ra, hai người ngay lập tức xong vào truy tìm tông tích của dừa và đồ tắm.

"Khủng long con, sao về mà không nói với mình và Qri một tiếng, để tụi mình ra sân bay lấy dừa''

"Đúng đó, Jiyeon, cái này là cậu sai, không có việc gì đột nhiên tập kích, hại mình và Eunjung lo lắng cả một đêm''

Nói xong chạy vào phòng bếp nắm lấy tay tôi tự đập vào mồm tôi.

"Đồ tắm mình nói cậu mua đâu?"

"Không có mua''

Cổ Qri trong nháy mắt dài thêm 3cm.

"Không có mua?"

Tôi gật đầu một cái.

''Cậu không qua với Hyomin, ai thèm mua cho cậu''

Qri bật người tức giận.

"Mình không qua với Hyomin? Cậu là đồ ngu ngốc lòng lang dạ sói, bảo bối nhà cậu đều thành ơn huệ của cả mình và Eunjung mà. Hai ngày nay Queen's quá trời là chuyện, cậu vỗ mông chạy lấy người làm một mình mình phải gánh hết...''

Eunjung cũng đi tới, đá tôi một cước.

''Nhìn đồ khủng long con nhà cậu kìa, hàng hiếm như thế cũng không buộc lưng quần mang đi được''

Tôi không phải mới nói một câu sao, thế nào mà hai người cùng bùng nổ?

Hyomin đặt điểm tâm lên bàn, rất bình tĩnh nói với Eunjung.

"Eunjung, nhanh ăn cơm đi''

Eunjung vội vàng thay đổi thái độ.

''Vẫn là Hyomin đúng là tri kỷ''

Qri cũng vỗ vỗ bụng ngồi xuống bắt đầu ăn, Hyomin hướng về phía tôi chớp chớp mắt, nhẹ mỉm cười. Tôi lập tức bội phục sát đất, đúng là phụ nữ thật quỷ kế đa đoan, sao cô ấy lại biết rõ cách thu phục hai trái địa lôi này như vậy? Cô ấy không phải là chuyên gia phá bom trong truyền thuyết đó chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro