Chap 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyojoon nhíu mày, rất nghiêm túc nhìn tôi.

"Em muốn đem nhà cho Hyomin?"

"Dạ''

"Jiyeon, em phải suy nghĩ cho kỹ, hai người các em không có hôn nhân, luật pháp không thừa nhận hai em, nếu như một ngày nào đó các em quay mặt với nhau, nhà này với em một chút liên quan cũng không có''

Tôi yếu ớt gật đầu một cái.

''Em biết''

"Anh không có ý gì, chỉ là lo lắng hai đứa sau này sẽ thay đổi, mặc dù Park* gia bên kia không thiếu một cái nhà này nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ. Jiyeon, em suy nghĩ thêm đi''

Tôi nhìn anh ấy.

''Anh hai, em đã nghĩ nếu như em đứng trước mặt Hyomin, cô ấy có thể có một nơi của riêng mình''

"Em gái ngốc, em còn trẻ như vậy mà muốn xa thế làm gì?'

Tôi trầm mặc một hồi.

''Anh hai, chỉ sợ em không sống lâu đến vậy''

Hyojoon thở dài.

''Jiyeon, đừng nói bậy, chúng ta đều sẽ sống tốt, đi ký tên đi''

"Anh, anh đừng giận''

Hyojoon sang sảng cười mấy tiếng.

''Jiyeon, còn nói với anh thế này sao? Nhà này hẳn nên coi là của em, anh trả tiền coi như trả lại tiền mua nhà và xe cho Hyomin''

Tôi vẫn còn chút băn khoăn.

''Vậy chị dâu bên kia làm thế nào? Chị ấy có trách em không?"

Anh vỗ vỗ vai tôi.

''Chị dâu em nếu thật sự quan tâm đến tiền thì sẽ không vào cửa nhà họ Park chúng ta. Yên tâm đi, khi nào về anh sẽ nói với cô ấy''

Tôi rất vui vẻ gật đầu một cái.

''Dạ''

"Đi làm thủ tục đi, lúc này lại thêm chuyện phiền toái mà''

Thì ra mua nhà là chuyện phiền phức như vậy, cũng may Hyojoon có mấy người bạn cho nên cũng không phải chờ đợi đến mốc meo. Khi tôi cầm bút ký tên Hyomin lên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, có cảm giác rất thần kỳ, mơ hồ tựa như bên dưới cây bút là giấy đăng ký kết hôn vậy, chỉ đơn giản mấy chữ tôi lại viết rất lâu, chỉ sợ viết không đẹp. Nội tâm kích động không cách nào dùng ngôn ngữ diển tả được, cuối cùng tôi có thể danh chính ngôn thuận thực hiện quyền lợi của tôi, cuối cùng tôi có thể quang minh lỗi lạc dành cho người tôi yêu mọi thứ, mặc dù quá trình này gian nan như vậy, dù con đường này đầy chông gai cách trở nhưng rốt cuộc tôi vẫn đi tới, mang theo một người đầy thương tích cùng với nụ cười hạnh phúc vượt qua trở ngại cuối cùng.

Xong xuôi thủ tục chúng tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai bắt đầu chuẩn bị quay về. Qri gọi điện thoại nói tôi mua đồ tắm cho cô ấy, hở càng nhiều càng tốt, còn nói mặc như không mặc, hở mà không hở mới là quyến rũ đạt cảnh giới tối cao. Tôi nói Soeul có nhiều chỗ bán đồ tắm như vậy, mua đồ tắm ở đây làm gì? Qri nói mặc đồ tắm ở Seoul không có cảm giác, muốn mặc thì phải mặc đồ có vị mặn của gió biển chính hiệu. Tôi hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của cô ấy.

Eunjung cũng ngày ngày thúc giục tôi việc mua đồ này nọ, mọi thứ có liên quan đến cây dừa, thứ gì ăn được cô ấy đều phải ăn, còn phải làm tốt công tác giữ ấm cho cây dừa, đừng để cho khi tới Seoul trở thành đống băng, nếu không thì phải ôm vào trong ngực. Tôi không hiểu cô ấy nghĩ thế nào, máy bay cũng không phải là tủ lạnh, trái dừa sao có thể đông lạnh chứ?

Bất đắc dĩ tôi đeo kính mát cực lớn cùng với nón rộng vành ra khỏi khách sạn vì bọn họ kiếm ăn, nhìn thấy một cụ ông hiền hoà, liền chạy qua chọn dừa, vừa chọn vừa hỏi ông ấy món này ăn thế nào, chỉ là nói chuyện cũng không được sung sướng lắm bởi vì tiếng địa phương của ông cụ kia vừa giống sương mù vừa giống mưa lại vừa giống gió làm tôi không thể tưởng tượng nổi.

Mặc kệ nó ăn thế nào, cũng không muốn tìm hiểu cách ăn nữa, tôi trả tiền rồi ôm đi, để cho hai bà điên kia tự mình giải quyết đi, dù sao tôi và Hyomin cũng không uống. Mỗi tay ôm một quả, cúi đầu kiên cường xông về phía trước, vừa đi vừa cầu nguyện điện thoại trong túi ngàn vạn lần đừng reo, tôi không muốn cho bất kỳ ai nghe được chuyện có một cô hai vai hai cánh lại ôm theo dừa, đi đường lén lút ngốc nghếch là người Seoul.

Hyojoon lôi kéo tôi đi thăm thú khắp nơi, mọi chuyện khác đều không quan tâm. Tôi một người phải gánh vác trách nhiệm nặng nề là mua quà cho cả gia đình, mua dừa lại mua đồ tắm, mua xong đồ tắm lại mua một đống đặc sản, xong xuôi mọi thứ, bắt đầu hào hứng mua quà lưu niệm cho Hyomin. Hyojoon đưa tôi đến một nơi bán hàng thủ công mỹ nghệ, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt, nghe như lọt vào sương mù, không nghĩ rằng thuỷ tinh còn có nhiều loại như vậy, mỗi loại lại có ý nghĩa khác nhau. Cuối cùng tôi mua được một món tượng trưng cho sức khoẻ, lại chọn thêm rất nhiều váy dài, tôi tựa như một kẻ ngốc không biết gì cả, nhìn cái này cảm thấy Hyomin mặc vào sẽ đẹp, nhìn cái kia cũng thấy đẹp, cái nào cũng không bỏ được. Cuối cùng Hyojoon nhịn không nổi nữa, cầm lấy tất cả y phục trong tay tôi đem đi thanh toán hết, tôi ôm một túi quần áo to, có chút khoái trá, thì ra làm kẻ ngốc cũng có cái hay của kẻ ngốc.

Mua đồ xong liền cùng Hyojoon bước lên chuyến bay về nhà, tôi nói tôi không yên tâm Hyomin ở nhà một mình, anh ấy nói cũng nhớ con trai.

Tôi chưa bao giờ vội vàng, thậm chí là khẩn trương như vậy, vừa nghĩ tới lúc quay về sẽ được nhìn thấy Hyomin, nhịp tim không khỏi tăng nhanh. Tôi thật muốn gắn thân mình vào cánh máy bay, để nó sớm đưa tôi trở về bên cạnh Hyomin, nơi nào có người yêu nơi đó là nhà, người yêu của tôi đang ở nhà chờ tôi. Giây phút đó, tôi chân thật cảm nhận được cái gì gọi là nỗi nhớ nhà như một mũi tên đã phóng.

Mặc dù đã đổi y phục thành áo bông dày cộm nhưng khi xuống khỏi máy bay vẫn bị gió lạnh hung hăng kích thích thần kinh, trong nháy mắt tôi lại được trở về nơi đầy tuyết trắng quen thuộc. Lúc này đã gần khuya, đem đồ xếp lên xe, Hyojoon đưa tôi về JM trước, tôi không nói với Hyomin thời gian tôi trở về, gọi điện thoại cho cô ấy chỉ nói công việc chưa xong, còn phải chờ một thời gian nữa. Tôi không đi du lịch danh lam thắng cảnh, không đi đến nơi cùng trời cuối đất mà tôi từng nghĩ sẽ đi với người yêu, bởi vì tôi biết dù cho tôi có đi cũng không thấy vui vẻ, Hyomin không ở đây bên cạnh tôi, không cùng tôi chia sẻ những cảm giác hạnh phúc này, không có sự vui sướng của cô ấy, đối với tôi là một loại thiếu sót. Tôi muốn đem tất cả ước mơ giữ gìn cho cô ấy, muốn cho cô ấy cùng tôi hoàn thành mọi mong ước. Tôi muốn tất cả những lần đầu tiên trong đời mình đều dành cho cô gái tên Park Hyomin, người tôi xem như sinh mạng.

Đến cửa, tôi vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa, đem đồ vật đặt vào trong, đi vào nhìn thấy Hyomin đang ngồi trên ghê sofa tay chống đầu nhìn màn hình TV, tóc dài mềm mại, mi mắt xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc. Tôi muốn cứ thế mà chạy đến ôm lấy cô ấy, kể với cô ấy niềm thương nhớ trong lòng tôi nhưng mà chân tôi như bị đóng đinh xuống không thể nào bước tới, ánh mắt cô ấy bởi vì sự xuất hiện của tôi mà trở nên sợ hãi nhưng rất nhanh trở thành vui mừng kích động khó có thể tin được, cô ấy từ từ đứng lên nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc chăn đang đắp trên đùi rơi xuống đất.

Tôi đi tới bên cạnh cô ấy.

"Minnie, sao không khoá cửa cẩn thận gì hết''

Cô ấy cong cong khoé môi, đôi mắt sáng người lấp lánh như trời đêm thăm thẳm, con ngươi như nước hoà tan nỗi lòng của tôi. Cô ấy ôm tôi thật chặt như một dạng trừng phạt, giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng phiêu lãng bên tai.

"Em trở thành hư hỏng như vậy từ lúc nào thế?"

Tôi nở nụ cười, ôm cô ấy, tóc của cô tản mát ra mùi hương quyến rũ, có thể đem người khác vùi vào trong mộng.

"Sao trễ vậy còn chưa ngủ?"

"Chị không ngủ được''

Mấy từ ngắn ngủi lại làm tôi đau lòng, có phải là mỗi ngày cô ấy đều ngủ rất trễ? Có phải là mỗi ngày đều một mình cô đơn ngồi ở nơi này hướng về màn ảnh TV giết thời gian?

Minnie, em về rồi, sẽ không để chị lẻ loi nữa.

Cô ấy cứ ôm tôi thật chặt như vậy, một câu cũng không nói.

Hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn thấy va li trước cửa, tôi chợt hăng hái.

"Minnie, em mua rất nhiều đồ cho chị, em lấy vào cho chị xem''

Cô ấy sung sướng cười, gật đầu một cái, rời khỏi vòng ôm của tôi.

Kéo vali vào phòng khách, kéo dây kéo ra, toàn bộ hiện ra trước mặt cô ấy, tôi có chút tự hào nói.

"Chị nhìn thử đi, xem có thích không''

Cô ấy ngạc nhiên nhìn đủ loại màu sắc trong vali.

"Yeonnie, những thứ này đều là cho chị?"

"Vâng''

Nói xong lại bổ sung một câu.

''À, đều là em chọn, có thể là không được đẹp lắm''

Cô ấy cầm từng món y phục lên, bừng lên nụ cười sáng lạng.

"Nhìn rất đẹp''

Thấy cô ấy cười vui vẻ, trong lòng tôi vô cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro