Chap 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang cảm xúc bùi ngùi Qri chợt quay qua cười hìhì rất lưu manh, tôi có chút không thích ứng được với tâm tình biến hoá liên tục của cô ấy, lật sách cũng không nhanh đến vậy.

"Jiyeon, nếu sau này cuộc sống của mình không tốt, cậu và Hyomin phải chịu trách nhiệm, hắc hắc''

"Bọn mình có trách nhiệm gì với cậu chứ?"

"Nếu không phải vì các cậu mình sẽ không bị bẻ cong, cho nên chuyện này các cậu phải chịu trách nhiệm''

Tôi liếc cô ấy.

''Quan hệ gì tới bọn mình?"

Qri lập tức không vui.

''Ai nói cậu là không liên quan? Nếu không phải vì nhìn các cậu bị giày vò, mình có thể cong sao? Cậu ngu như vậy mà giả làm thái giám thì mười tám cái núi cũng phải cong''

"...''

Eunjung và Qri bơi một lúc đã quay về, lại xuống nước phè phỡn một lúc, ăn cơm xong muốn trở về ngay nhưng Qri sống chết không chịu, vẫn muốn ngâm nước, còn nói Dương Ngọc Hoàn chính là ở Hoa Thanh Trì như vậy mà dụ dỗ được Lý Long Cơ, cô ấy không câu được Lý Long Cơ thì cũng phải câu được mấy lão già lắm tiền, như vậy mới thể hiện được sự quyến rũ chết người của cô ấy. Eunjung hung tợn nhìn chằm chằm cô ấy, nói cậu mà còn ham hố thì tí nữa đá cho cậu thành hình dáng của Dương Ngọc Hoàn luôn, Qri lúc ấy không còn đắc ý nổi, ngoan ngoãn ra khỏi nước theo chúng tôi về nhà. Tôi cảm thấy thật may mắn, may nhờ có Eunjung có thể thuần phục được Qri, nếu không thì không biết Qri lại ở đây gây ra phiền phức gì.

Vào thời gian này mỗi năm, dựa theo lẽ thường thì Qri đã trở lại Incheon đoàn tụ với người nhà chuẩn bị đón năm mới nhưng bởi vì sắp tới đại thọ sáu mươi của mẹ nên vẫn chưa đi. Eunjung cũng đã chuẩn bị tốt cho chuyến đi Incheon, chờ qua sinh nhật mẹ rồi cùng Qri về nhà ra mắt ba mẹ cô ấy. Tôi vốn không muốn làm trễ hành trình của bọn họ, muốn họ mau sớm trở về nhưng mà họ rất không vui nói mẹ cũng như mẹ ruột của họ, làm gì có đạo lý sinh nhật mẹ mà con bỏ đi? Tôi nghĩ rồi cũng không nói gì nữa bởi vì phần tình cảm hơn hẳn tình nghĩa ruột thịt này làm tôi xúc động nói không nên lời.

Mẹ không thích làm sinh nhật, hàng năm đều chỉ là tụ tập lại một chỗ nhưng năm nay lại khác, sáu mươi tuổi, có ý nghĩa rất đặc biệt. Tôi và Hyojoon cũng muốn tặng mẹ lễ vật thật tốt, Hyojoon muốn làm long trọng một chút, mời một ít bạn bè tới đây ăn mừng cho đông vui nhưng mẹ không đồng ý, không muốn phô trương như vậy, bạn bè Hyojoon bà không biết là ai, lại còn phải tiếp đãi mệt mỏi, người nhà đoàn tụ sẽ làm bà vui vẻ. Mẹ đã kiên quyết, tôi và Hyojoon cũng không nói thêm gì nữa.

Sắp xếp thời gian cùng Hyomin đi thăm bà nội của Eunjung, bà sức khoẻ rất tốt, tinh thần cũng không kém, chỉ là bởi lúc ấy tôi lanh chanh đưa nguyên một bộ toàn tập Kim Dung nên đôi mắt của bà có chút hoa lên. Eunjung cũng vì vậy mà từng hung hăng dạy bảo tôi một trận, từ đó về sau tôi không dám mua quà gì cần vận dụng đôi mắt, lại càng không dám mua sách. Tôi và Hyomin vẫn luôn cảm kích bà bởi vì nếu không có bà thì Hyomin không thể hồi phục tốt như vậy nên mỗi khi có thời gian chúng tôi sẽ chạy qua thăm bà. Tôi nghĩ đối với người ở tuổi này mà nói bao nhiêu vật chất bao nhiêu kim tiền đã không còn quan trọng, họ chỉ cần có người bên cạnh trò chuyện tâm sự, ngây ngốc ngồi bên họ một chút là chuyện làm họ vui vẻ nhất. Eunjung bề bộn công việc cũng không thể mỗi ngày đều tới nhưng Eunjung đối với bà cô ấy tình cảm rất sâu sắc, vẫn luôn đặc biệt quan tâm đến cuộc sống của bà, bà vẫn luôn nói rằng một ngày bà đi rồi không yên lòng nhất chính là Eunjung, người cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Thật ra tôi rất muốn nói cho bà biết Eunjung đã tìm được hạnh phúc của mình, hơn nữa sẽ mãi hạnh phúc như vậy nhưng tôi biết nếu mình nói như vậy bà sẽ càng không yên lòng, thậm chí sẽ thương tâm. Tôi nghĩ đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Eunjung bởi vì cô ấy rốt cuộc tìm được người thật lòng yêu thương nhưng lại không thể cùng người thân nhất của mình chia sẻ.

Tình yêu vốn không có lỗi, nhưng tình yêu trái với tự nhiên như vậy hẳn sẽ phải chịu những thiệt thòi. Người đồng tính sẽ không có con, không có khả năng thai nghén một sinh mệnh nhưng bởi vì duy trì nòi giống mà quên đi nguồn gốc và thiên tính của con người, như vậy loài người tự cho mình là ưu tú nhất cũng chẳng khác gì loài vật không có tình cảm.

Mọi người tập trung lại thật sớm mừng sinh nhật mẹ, ba mẹ, chị dâu cũng sớm lại đây, Eunjung và Qri mất mấy ngày nghiên cứu xem mua gì cho mẹ mới tốt, mở vô số lần hội nghị gia đình, cuối cùng quyết định tung lưới bắt chim, mua nhiều món, mẹ chọn trúng cái nào sẽ tặng cái ấy. Hyomin vẫn một mực không cho tôi biết là cô ấy chuẩn bị cho mẹ cái gì, tôi chỉ biết là cô ấy và chị dâu luôn duy trì liên lạc vô cùng mật thiết.

Chuyện đầu tiên mà Eunjung và Qri làm sau khi vào cửa là chạy đến ôm chầm mẹ nói nhớ mẹ, ba hoa chích choè dụ dỗ mẹ, tiếp theo lấy ra một đống túi.

"Mẹ, đây là áo lông và áo khoác bông mua cho mẹ''

Eunjung cũng bắt đầu nịnh bợ.

''Mẹ, ở đây có mấy bộ mỹ phẩm, mẹ thích cái nào thì dùng cái ấy''

Mẹ nắm tay Eunjung, nét mặt phúc hậu.

''Đứa nhỏ này, mua những thứ này làm gì? Mẹ lớn tuổi vậy rồi còn đâu còn phải dùng tới mỹ phẩm''

"Mẹ, mẹ già sao? Trên mặt ngay cả một nếp nhăn cũng không có mà nói mình già?"

Mẹ lập tức mặt mày hớn hở, Qri cũng tiến tới.

''Đúng đó, mọi người đều nói cây tiên nhân chưởng sáu mươi năm nở hoa một lần, mẹ bây giờ là thời điểm nở ra hoa đẹp''

(Cây tiên nhân chưởng còn được gọi là cây xương rồng bà, sáu mươi năm nở hoa một lần, mỗi lần nở ra một bông hoa trắng muốt với mùi hương dịu dàng lan toả, là loại cây có tuổi thọ sống rất lâu lên tới vài trăm năm, ngoài ra còn có tác dụng chữa bệnh, được dùng như một vị thuốc trong Đông y)

Tôi thật sự là nghe không nổi nữa liền chui vô phòng ngủ, nói xạo đạt đến cảnh giới này đúng là hết sức cao thâm. Hai người lừa gạt mẹ xong liền chạy qua hành hạ Jiwon, cháu trai quá nhỏ nên không dám cho họ chạm vào, mặc dù Jiwon chịu khổ nhưng rất đáng giá, bởi vì cô bé này một người hy sinh đổi lại được bình yên của cả nhà.

Ba mẹ chị dâu vẫn cùng mẹ trò chuyện, Hyomin và chị dâu trông cháu trai, trách nhiệm nấu cơm nặng nề liền rơi xuống đầu tôi và Hyojoon. Tâm không tình nguyện đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hyojoon đeo tạp dề đang khuấy cái muỗng lớn trong tay, nhìu năm trong quân đội đã tập thành thới quen đến sống lưng cũng thẳng tắp, tôi nhìn hình tượng của anh ấy và nhà bếp không tìm được chút điểm chung nào, đối với bữa cơm hôm nay có chút không yên lòng,

"Anh, cơm hôm nay có ăn được không?"

Hyojoon quay đầu lại liếc tôi một cái tiếp tục khuấy, mặt còn đầy vẻ tự hào.

"Jiyeon, anh của em ở trong quân đội nhiều năm như vậy chuyện gì mà không làm được chứ?''

Tôi gật đầu như bửa củi.

''Dạ, quân ngũ đúng là nơi tốt, đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện''

"Anh không phát triển toàn diện có thể cưới chị dâu em vào cửa sao?''

Nói xong cười sang sảng vui vẻ, tôi xoay người đóng cửa phòng bếp lại, đi đến bên cạnh anh ấy lấy thức ăn ra rửa.

"Anh hai, lúc đầu không phải là anh coi trọng gia thế chị dâu nên mới theo đuổi đó chứ?"

"Jiyeon, nói ra chắc em không tin, lúc anh theo đuổi chị dâu em căn bản không biết nhà cô ấy làm gì. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy là lúc cô ấy tới đơn vị của anh xin việc, anh ở trong bộ đội không thấy nữ giới, khi đó vừa phục viên về cơ quan, thấy chị dâu em xinh đẹp liền mê mẩn. Sau đó từ từ làm việc với nhau, cảm thấy tính tình cô ấy rất tốt cũng rất đáng yêu, có thể làm một người vợ tốt, liền chủ động theo đuổi. Về sau lúc gặp người lớn anh mới biết nhà cô ấy làm gì''

Tôi cười một cái.

''Chị dâu làm rất đúng, phải thử thách kiểm tra anh''

Hyojoon cũng cười gật đầu.

''Thử thách là đúng, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ phải sinh con, nếu tìm một người không xứng đáng thì sẽ huỷ hoại một đời. Lúc chị dâu em sinh con đau đến chảy nước mắt, anh là một người đàn ông nhìn cũng không chịu nổi, phụ nữ thật vĩ đại, mình đau thế nào cũng vì chồng mà nối dõi tông đường. Jiwon lớn một chút, chị dâu em sợ nó lớn lên một mình lẻ loi như cô ấy, lại muốn sinh thêm em bé, lúc này anh không thể để cho cô ấy tiếp tục sinh con...''

Tôi vừa định nói, chị dâu mở cửa đi vào.

''Anh em hai người đang nói chuyện gì đó?"

"Chị dâu, anh đang kể với em về tình sử của hai người đó''

Chị dâu cười cười, đi tới cạnh Hyojoon.

''Phải không? Anh nói những gì rồi?"

Hyojoon cười hìhì lầm bầm gì đó không rõ.

''Vợ, anh chưa nói gì hết, em đi ra ngoài đi, chỗ này nhiều khói dầu lắm''

Chị dâu nhướn người ở Hyojoon nhỏ giọng nói gì đó, nói xong cũng đi ra ngoài, Hyojoon đứng đó cười sung sướng. Tôi nhìn bộ dạng tươi rói của anh ấy có chút ghen tị, sung sướng gì chứ, Hyomin mà có ở đây so với anh, em còn tươi rói hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro