Chap 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Hyojoon ở phòng bếp bận rộn đến trời đất ngả nghiêng, xếp thức ăn lên mâm bưng ra ngoài, trên bàn bày đầy thành quả của chúng tôi. Lúc ngồi xuống không nhìn thấy Hyomin, tôi liền vào phòng ngủ tìm, vào phòng thấy cô ấy đang gọi điện thoại, thấy tôi vào cô ấy nhẹ giọng nói.

"Yeonnie, nói mẹ tới đây một chút''

"Dạ''

Tôi xoay người ra mời mẹ, Hyomin đưa điện thoại cho mẹ.

''Mẹ, ba con muốn nói với mẹ mấy câu''

"Tốt tốt''

Mẹ gật đầu liên tục nhận lấy điện thoại. Hyomin đứng lên mỉm cười nhìn tôi rồi nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng ngủ, khoảnh khắc đóng cửa đột nhiên có chút xúc động muốn khóc vì tôi nghe thấy mẹ kêu một tiếng thông gia.

Nhận điện thoại xong ngồi vào vị trí của mỗi người, đặt bánh kem ở giữa, chuẩn bị thổi nến, mẹ nhìn một đống nến chúng tôi cắm lên có chút quáng.

"Cắm nhiều vậy làm gì, thành tổ ong vò vẽ rồi còn ăn được gì nữa, một cây là đủ rồi''

"Dạ''

Những người khác cũng lấy nến xuống, tôi chọn một cây hình dáng đẹp nhất cắm ở chính giữa, cho mẹ đội nón cao, đang chuẩn bị ca hát, chị dâu và Hyomin đứng một bên lấy ra một chiếc hộp nhỏ để trước mặt mẹ.

"Mẹ, đây là đôi vòng ngọc con và Hyomin chuẩn bị cho mẹ. Chúc mẹ vui vẻ bình an, sống lâu trăm tuổi...''

"Mẹ, con và chị dâu mỗi người một chiếc vừa đúng một đôi, mẹ thích thì hãy đeo cả cặp. Trước đây con và Jiyeon làm mẹ bận tâm lo nghĩ, mong mẹ có thể tha thứ. Chúc mẹ khoẻ mạnh trường thọ...''

Mẹ nắm tay chị dâu và Hyomin, khoé môi mấp máy, hốc mắt đỏ lên.

"Con dâu tốt, con gái tốt, mẹ thật là có phúc quá''

Mẹ chị dâu cười với mẹ nói.

''Chị thông gia, bởi vì chị là mẹ chồng tốt, lúc vợ Hyojoon sinh con điều đầu tiên chị làm là xem nó có mạnh khoẻ không chứ không phải là xem đứa nhỏ, từ lúc nó mang thai đến khi ở cữ vẫn là chị chăm sóc, so với người làm mẹ như tôi còn chu đáo hơn. Thật ra mà nói cho dù Hyojoon có tốt hơn nữa nhưng không có được gia đình thế này thì có lẽ chúng tôi cũng không thể đồng ý. Nhà chúng tôi tuy rằng có chút của cải nhưng hai chúng tôi không phải quá coi trọng, chỉ hy vọng con gái tìm được một gia đình tốt, không khí gia đình tốt thì đối với trẻ con cũng tốt. Nó có tặng cho chị món gì đều là nên làm, chị chỉ cần vui vẻ nhận lấy thôi''

"Tôi rất vui''

Ba của chị dâu cũng nói.

''Chị thông gia, chúng ta còn có thể sống được bao nhiêu năm, những thứ này tương lai đều là của chúng nó, chúng ta hưởng phúc là được''

Mẹ gật đầu, lấy vòng ngọc trong hộp ra xem, tươi cười.

Hyomin ngồi xuống, mỉm cười nhìn tôi, tôi không nói gì, nắm tay cô ấy thật chặt. Mẹ cất quà xong Hyojoon liền đứng lên thắp nến, vừa định thắp mẹ đã nói.

"Hyojoon, tí nữa hãy thắp, mẹ có lời muốn nói''

Hyojoon gật đầu một cái, ngồi xuống.

"Tôi cảm ơn mọi người đã tới mừng sinh nhật cùng tôi, hôm nay nhân dịp thân gia và con cái đều ở đây, tôi muốn nói mấy câu''

Nói xong vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi và Hyojoon.

''Hyojoon, Jiyeon, hai đứa quỳ xuống''

Không khí đang đầm ấm bỗng chốc lạnh xuống, tôi và Hyojoon không hiểu chuyện gì, mọi người cũng ngơ ngác.

"Chị thông gia, chị làm gì vậy? Sinh nhật là chuyện vui, đừng làm con trẻ chịu khổ sở''

"Hai người đã gọi tôi một tiếng chị thông gia, tôi không nên có lỗi với xưng hô này nên nói thì chị đây phải nói''

Nói xong hướng về tôi và Hyojoon nói.

''Người làm mẹ đây nói chuyện các con có nên nghe không?"

Hyomin lo lắng nhìn tôi, tôi khẽ vỗ vỗ vào tay cô ấy, cùng Hyojoon quỳ xuống.

"Hyojoon, Jiyeon, lời hôm nay mẹ chỉ nói một lần thôi, coi như phó thác hậu sự, sau này trước khi chết không cần phải nói nữa. Hyojoon, mẹ biết con bây giờ có tiền tài và địa vị, không giống với trước kia nhưng mẹ nói cho con biết, những thứ này đều là của nhà vợ cho con, nếu không có vợ con thì con cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi. Mẹ mặc kệ là con giao tiếp bên ngoài hay là trong lòng suy nghĩ gì, cũng không hiểu chuyện làm ăn của con nhưng mà có một điều con phải nhớ cho mẹ, nếu con dám gây ra một chuyện có lỗi với vợ con và mấy cháu, đừng nói là người khác, người làm mẹ này là người đầu tiên không tha cho con, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con, nhà họ Park cũng không có người như con. Người sống một đời, có bao nhiêu tiền cũng không mang theo được, đều là hư vô, quan trọng nhất là phải có lương tâm, chuyện vong ân bội nghĩa chúng ta không thể làm, nếu không chết cũng không yên ổn. Đối xử với vợ con thật tốt, người có trách nhiệm mới là nam tử hán''

Tôi quay đầu nhìn thấy mắt của chị dâu và Hyojoon đã sưng đỏ.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con trai nhớ kỹ''

Mẹ gật đầu một cái, nhìn tôi nửa ngày mới nói.

"Jiyeon, người mẹ có lỗi nhất là con, để con chịu khổ..."

Tôi lắc đầu, nước mắt bỗng chốc trào ra.

"Con luôn là đứa nghe lời hiểu chuyện, chuyện học tập chưa bao giờ làm mẹ lo lắng, đều tự mình học. Mẹ không phải bận tâm nhiều vì con, mẹ luôn nghĩ tìm cho con một nhà khá giả kết hôn lập gia đình để cho con sống ngày ngày sống bình an yên ổn. Lúc vừa biết chuyện của con và Hyomin, mẹ không tiếp thu nổi, mẹ và ba con đều là người có tư tưởng phong kiến cổ lỗ cảm thấy chuyện này quá hoang đường, thấy con làm mất mặt cả nhà. Hyomin cũng có đối tượng kết hôn, con chia rẽ người ta, con nói mẹ làm sao chịu đựng được? Cho nên mới kịch liệt phản đối hai con ở bên nhau nhưng mẹ không nghĩ tới tình cảm hai đứa lại sâu sắc như vậy, có thể đi đến nước đó..."

Mẹ quay đầu cầm tay Hyomin.

''Hyomin, mẹ cũng làm khổ con, con đừng trách mẹ, mẹ cũng vì mong các con tốt đẹp, trên đời này không có cha mẹ nào không mong con mình sống vui vẻ, chỉ hận không mang đến điều tốt nhất cho con mình, dẫu có là hái sao trên trời. Mẹ rất thương đứa con gái hiếm có như con, luôn coi con là con ruột mà đối xử, ai làm mẹ cũng hy vọng con gái mình đi con đường bằng phẳng, thuận lợi mà đi, không chịu nhiều đau khổ. Mẹ không phải là cố chấp không thay đổi, chỉ là cảm thấy hai con đi con đường này quá gian nan, cũng không thể có con, mẹ sợ hai đứa về già rồi không ai chăm sóc..."

"Mẹ..."

Hyomin kêu một tiếng mẹ rồi không nói bất lời nào nữa, nước mắt từng giọt chảy xuống.

Mẹ vỗ vỗ tay của Hyomin, nhìn tôi.

''Nói thật đến bây giờ mẹ vẫn không thể hiểu chuyện của hai con nhưng mẹ hy vọng hai con sống thật tốt, ba mẹ không thể ở cùng các con cả đời, là ngọt hay là đắng cũng phải tự mình nếm trải. Ba Hyomin ở Nhật không về được, mẹ ở đây thay ông ấy làm chủ, nói rõ với con. Jiyeon, Hyomin vì con mà đám cưới cũng huỷ, cùng ba nó bất hoà, những chuyện này con phải nhớ. Con và anh con giống nhau, không thể làm chuyện trái lương tâm, đường là do con đi, mặc kệ là con đã từng với ai nhưng bây giờ chỉ được sống chết cùng với một người, đừng làm ra những chuyện lung tung. Con gái đa sự, sống chung với nhau khó tránh khỏi đụng chạm, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có gì xảy ra thì phải nói chuyện với nhau cho tốt, đối xử thật tốt với Hyomin, đừng làm cho nó tủi thân. Hai đứa các con sức khoẻ cũng không tốt, phải chăm sóc lẫn nhau, nhìn thấy các con khoẻ mạnh mẹ vui hơn có được bất cứ thứ gì..."

"Hyojoon, Jiyeon, sinh được hai đứa là mẹ có phúc, hai con không gây tai gây hoạ, lại hiếu thảo vâng lời, làm người không thể quên nguồn cội, nếu ngay cả cội rễ mình cũng quên thì không phải là người tốt. Ba mẹ đã già, đều đã sáu mươi rồi, còn có thể sống bao nhiêu năm, sau này các con phải tự mình bước đi, các con sống tốt ba mẹ có đi cũng yên tâm''

Nước mắt tôi rơi không ngừng, nước mắt Hyojoon cũng rớt xuống đất, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hyojoon chảy nước mắt, trừ nước mắt ra, chúng tôi không tìm được gì để báo đáp ân tình nặng như núi này.

"Ba mẹ, con và Jiyeon dập đầu với hai người''

Tôi và Hyojoon cúi người thật sâu dập đầu ba cái, nước mắt mẹ phút chốc rơi xuống.

Hai mái đầu tóc trắng rõ ràng như vậy, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng rõ ràng như vậy, người đều già rồi, dành tất cả tình yêu cho chúng tôi, chỉ để lại cho mình sự già yếu và tang thương, người không mong bất kỳ sự báo đáp nào chỉ cầu chúng tôi được bình an khoẻ mạnh.

Tôi từng vô trách nhiệm không quan tâm đến cảm thụ của người mà lựa chọn ra đi, từng nhẫn tâm làm tổn thương người nặng nề.

Tôi nhớ về những ngày tôi và mẹ tranh cãi vui vẻ với nhau, nhớ lại khi đó mẹ đánh tôi mà chính mình lại chảy nước mắt, nhớ lại khi đó từng dùng tính mạng để uy hiếp mẹ rồi vô cùng ăn năn. Người già thật rồi, trên mặt đều là phong sương cùng vết tích của thời gian, đều là dấu vết vì chúng tôi mà khắc lên. Sao người có thể không già được chứ? Người dâng hiến thanh xuân và cả cuộc đời mình cho chúng tôi, người làm sao có thể không già được chứ? Người vô tư lặng lẽ nuôi dưỡng chúng tôi nên người, trên đường đời, là người dạy tôi đạo lý, là người dạy tôi làm thế nào để sống tự lập, như thế nào làm người.

Tôi còn nhớ rõ ràng người mua cho tôi kẹp tóc, quần áo đẹp đẽ, cặp sách xinh xắn, tôi còn nhớ rõ ràng vẻ mặt lưu luyến không rời và ánh mắt chờ đợi khắc khoải của người khi người đưa tôi rời nhà, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể thấy hai mái đầu bạc, chỉ có thể nhìn hai thân ảnh già nua. Mẹ, mẹ là ngọn sáng khi con lạc đường, thiêu đốt mình vì chiếu sáng con đường con đi, mẹ là liều thuốc chữa bệnh khi con bị thương, cực khổ chính mình vuốt lên vết thương của con, mẹ là bến bờ bình yên khi con mệt mỏi, vì con hy sinh chính mình mà chống cả trời xanh.

Mang thai dưỡng dục ơn trời biển, ba đời khó báo nghĩa mẹ cha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro