Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc về đến nhà thì trời đã gần sáng, tôi nhẹ nhàng mở cửa, nghe được âm thanh xột xột xoạt xoạt trong phòng sách, vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh Eunjung và Qri dọn đồ đạc của IU vào thùng, giá sách cũng được dọn trống trơn sạch sẽ, ra giường, chăn nệm đều đổi thành bộ mới.

Tôi tức giận hỏi.

''Các cậu đang làm gì đó?"

Qri không để ý đến tôi, nói như không có chuyện gì.

"Giúp cậu dọn dẹp phòng chứ sao, những thứ rách nát này còn giữ làm gì?"

Tôi đến giựt lại cuốn sách khỏi tay cô ấy.

"Ai cho phép các cậu đụng đến đồ đạc của mình?"

Qri nắm thật chặt cuốn sách trong tay, nhìn tôi nói.

"Những thứ này là đồ của cậu thật sao?"

''Đây là nhà của mình!"

Qri vẫn chưa buông tay nói lại.

"Nhưng mà bây giờ tôi cần ở chỗ này"

"Cậu không có tư cách ở phòng này''

Tôi rống lên với Qri, quen biết nhau đã mười năm, đây là lần đầu tiên tôi rống cô ấy.

"Ba" một tiếng vang dội, trong chớp mắt cảm thấy mặt đau rát, Qri thật sự tát cho tôi một bạt tai.

''Park Jiyeon, cậu thức tỉnh lại cho tôi. IU sắp kết hôn, sắp chung sống với người khác rồi, cậu còn giữ đồ đạc của cô ấy làm cái gì? Cho dù cậu tiếp tục chờ năm năm, mười năm cô ấy cũng sẽ không trở lại. Park Jiyeon, IU đích thân nói với tôi cô ấy yêu tên đàn ông đó, muốn chung sống với hắn cả đời. Cậu làm kẻ ngu riết nghiện hay sao? Cậu còn lại được mấy năm để chờ đợi? Cậu sắp ba mươi rồi, cậu không thể cư xử như bọn trẻ được nữa rồi, tiếp tục dây dưa còn có ý nghĩa sao? Nếu như cậu thực sự yêu IU, vậy hãy để mặc cô ấy sống tốt cuộc sống của cô ấy đi, nếu như cậu không thể cho cô ấy thứ hạnh phúc cô ấy cần, vậy cậu nên học được buông tay. Cô ấy đã tìm được hạnh phúc, không phải cậu nên vui mừng cho cô ấy hay sao? Chẳng lẽ tình yêu của cậu chỉ là một loại độc chiếm ích kỷ?"

Qri lớn tiếng rống đến khàn cả giọng, tôi buông tay tê liệt ngồi bệt trên giường, mặt bỏng rát đau đớn, tâm cũng đau đớn không ngừng. Cũng đúng, IU sắp sửa kết hôn, sắp cùng người khác chung sống cả đời, tôi còn chờ đợi cái gì nữa đây? Tôi từng nghĩ rằng hạnh phúc duy nhất của IU chính là tôi, chỉ có tôi mới có thể làm cho cô ấy vui vẻ, nhưng mà bây giờ tôi đã không còn là hạnh phúc của cô ấy nữa rồi. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần kiên trì chờ đợi, tình yêu thật sự sẽ đến với mình, chính là năm tháng trôi qua, tôi vẫn là tôi của khi ấy, người yêu của tôi lại không hề yêu tôi nữa rồi. Tôi chờ cô ấy là vì muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy, mà giờ đây thứ hạnh phúc cô ấy muốn, tôi không cho được, vậy tôi còn dây dưa làm chi?

Yêu cô ấy không phải là muốn nhìn thấy cô ấy sống vui vẻ hay sao? Cô ấy yêu tên đàn ông đó, cô ấy ở cùng với hắn mới hạnh phúc, nếu đã là vậy thì cho dù cô ấy có trở về bên cạnh tôi cũng có ý nghĩa gì đâu? Đúng vậy, tôi cũng gần ba mươi tuổi, tôi còn chờ được mấy năm? Tôi vì IU sống mười năm, tôi còn có thể vì chính mình sống được bao nhiêu năm? Vậy tại sao không buông tay để cho cô ấy tự do hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, cũng để cho bản thân mình đạt được giải thoát thật sự?

Tôi cúi đầu, ánh mắt rưng rưng nói.

"Qri, thật xin lỗi..."

Qri vuốt mặt tôi hỏi.

"Có đau không?"

Eunjung đứng một bên nãy giờ rốt cuộc mở miệng nói.

"Những đồ đạc này đều là của IU hết, bỏ đi''

"Ừm, đem bỏ đi"

Tôi gật đầu.

Qri nghe vậy liền đẩy tôi rồi nói.

''Hai cậu là đồ ngốc, đem bỏ rất uổng phí, bên ngoài có bao nhiêu trẻ em không được ăn no mặc ấm, hai người phá sản các cậu nói quăng liền quăng, thật sự uổng công đất nước bồi dưỡng các cậu''

Tôi giống như một đứa trẻ bị ngược đãi sợ hãi, thật nhỏ giọng nói.

"Nhưng gara nhà mình không có chổ chứa''

"Để trong gara làm gì? Cậu bị tán ngu rồi hả? Tất nhiên là gửi cho Công trình Hy Vọng rồi"

Nói rồi cô ấy một hơi kéo tôi dậy cùng nhau dọn dẹp.

Eunjung khen ngợi giơ ngón tay cái nói.

"Qri, cậu thật giỏi"

Tôi đem tất cả sách sắp vào trong thùng, xếp thật nhẹ nhàng từng quyển một, tỉ mỉ đóng gói chúng lại. Trong đây tôi cất chứa là mười năm ký ức cùng hy vọng, tôi không còn dám tham vọng IU, cũng không cầu gì xa xôi, chỉ hy vọng IU có thể sống từng ngày vui vẻ. Giờ đây tôi mang tất cả tặng đi, gửi đến Công trình Hy Vọng, chân chính mong muốn hy vọng có thể tiếp tục kéo dài để cho càng thêm nhiều người có thể chia sẻ hy vọng.

Sau khi đem tất cả đồ đạc đóng gói xong, thùng to thùng nhỏ xếp cùng nhau cũng được một tòa núi nhỏ, tôi lấy chìa khóa chiếc Sagitar và chìa khóa gara đưa cho IU rồi nói.

"Cậu không có xe riêng, việc đi lại sẽ rất bất tiện, dù sao hiện giờ mình cũng không cần dùng chiếc xe này, cậu tạm thời dùng nó đi"

Qri nhận lấy chìa khóa xe liền nhanh chóng hả hê nói.

"Yeah, thiệt tốt quá nha, tán một bạt tai văng ra một chiếc xe luôn"

"Ngày mai mình không rảnh, cậu tự đem đồ đạc đi tặng đi''

"Quên nữa, Jiyeon, sao tự nhiên cậu lại đi lái xe cho người ta?''

Qri rốt cuộc hỏi tới vấn đề mấu chốt.

Tôi chỉ chỉ vào Eunjung đang ngồi quạt mát nói.

''Việc này cậu nên hỏi cô ấy"

''Liên quan gì đến mình?''

Eunjung nói xong khinh thường liếc tôi một cái sau đó tiếp tục phe phẩy quạt, lửa giận của tôi cũng bị cô ấy quạt lên.

''Hai người các cậu quả thật tuyệt đối xứng đôi, một cặp đàn bà đanh đá. Hôm nay mình ngủ phòng sách, các cậu qua phòng bên kia ngủ, đồ ngủ tự lo, nếu không kiếm được thì để trần mà ngủ, mình mệt rồi''

Tôi nói một hơi xong xuôi, đem cửa phòng đóng sầm lại, bỏ mặc hai con sư tử đang chuẩn bị nổi giận kia.

Tôi nằm trêm tấm trải giường mới tinh, nhìn đến giá sách trống không, nhìn lại bàn học sạch sẽ, nhớ đến từng chút từng chút ký ức trong mười năm này, từng khóc, từng cười, từng hạnh phúc, từng đau lòng, hết thảy tựa như một bộ phim dai dẳng diễn hoài không hồi kết, không có tình tiết đặc sắc, cũng không có kết cuộc rõ ràng. Tận sâu trong lòng tôi vẫn như cũ chờ đợi IU gọi điện thoại đến, hy vọng cô ấy có thể cho tôi một câu trả lời, chẳng sợ đó chỉ là một thông báo, một lời chia tay đoạn tuyệt, nhưng mà lại không có, một câu cũng không có. IU, cậu yêu tên đàn ông đó, thế còn tôi? Tình cảm giữa chúng ta là cái gì? Chẳng lẽ tôi ngay cả một câu giải thích cũng không đáng có được sao? Sự chờ đợi và trả giá của tôi không đáng giá để cậu hỏi thăm một câu ngắn gọn hay sao?

Mười năm xuân sắc hóa bụi trôi

Thất vọng thương đau quá nửa đời

Tình sâu duyên mỏng hoài tâm tưởng

Nào trách thời gian, trách phận người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro