Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng, tôi như lệ thường thức giấc, ngó qua xem Eunjung và Qri thế nào, bắt gặp bọn họ trần truồng nằm ở trên giường, phía trên chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tóc dài tán loạn. Qri lật người vắt chân lên Eunjung, tấm chăn rớt xuống lộ ra cả cơ thể trần trụi, Eunjung đẩy đùi Qri ra một chút, rồi lại lẩm bẩm xoay mặt sang bên tiếp tục ngủ. Tôi không thể nhịn cười được, đều là phụ nữ ba mươi mà tính tình vẫn y như con nít, tôi đi vào giúp hai người trùm lại chăn sau đó cẩn thận đóng cửa phòng. Quang cảnh nóng bỏng như vậy tôi nghĩ bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ phun máu mũi, nhưng mà tôi lại không có bất cứ dục vọng gì, một chút xíu cũng không, có thể do tận trong lòng tôi các cô ấy vĩnh viễn là những người bạn quan trọng nhất, hoặc cũng có thể do bản thân tôi từ lâu đã không biết cái gì gọi là dục vọng. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa rời nhà, lúc đi còn không quên liếc nhìn một đống các thùng to nhỏ đã được chất thành núi gần đó.

Đến JM, tôi như thường lệ tiếp tục chờ đợi, tiếp tục ngẩn người, không muốn nghĩ gì, cũng không dám nghĩ gì. Gần đến tám giờ, theo thói quen gửi cho cô ấy một tin nhắn, khác biệt duy nhất chính là cách tôi gọi tên cô ấy.

''Hyomin, em đến cửa rồi''

''Ừm, tốt''

Phong cách hồi âm của cô ấy vẫn như mọi khi, không có gì thay đổi.

Mười phút sau đó, cô ấy bước ra từ cửa, vẫn là tóc buộc cao, trang phục thanh lịch.

Cô ấy bình thản cười nói.

"Trước tiên đến công ty đi''

"Vâng"

Tựa như chưa từng có việc gì xảy ra, nhưng dường như cũng có thứ gì đang dần thay đổi.

Đến công ty, ai về phòng nấy, cô ấy như trước nghiêm túc lật xem báo cáo, không ngừng nhận đủ thứ cuộc gọi. Điện thoại tôi hôm nay đột nhiên trở thành đường dây nóng, mẹ tôi tức giận gọi đến, hỏi vì sao tôi biệt tăm suốt hai mươi mấy ngày không về thăm nhà, đồng thời vô cùng khinh thường sự lười biếng của tôi, đương nhiên đó là bởi vì mẹ không biết hiện giờ tôi đang đi làm. Tôi thật không dám tưởng tượng, nếu mẹ tôi biết nhân tài mà bà ấy ra sức bồi dưỡng gần ba mươi năm, cuối cùng lại đi làm tài xế thì sẽ có chuyện động trời gì xảy ra, đành rằng giấy không gói được lửa nhưng có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu. Sau khi tôi lặp đi lặp lại không ngừng nhận sai và thề thốt hứa hẹn cùng mẹ, rốt cuộc cũng nhận được sự buông tha. Hyojoon cũng gọi điện đến, anh nói con gái bảo bối của anh nhớ cô nó, muốn tôi nhanh về nhà dỗ dành. Kế đến là Eunjung, vừa gọi đến đã mắng chửi dồn dập, chửi tôi là tiểu súc sinh mất hết tính người, mùa hè không chịu đốt nhang muỗi để cho cô ấy bị muỗi đốt một đêm. Qri cũng không chịu buông tha, lên án tôi là địa chủ áp bách bóc lột, không cho ăn, không cho mặc, làm cho người đàng hoàng như cô ấy phải trần truồng ngủ suốt một đêm.

Tôi đột nhiên cảm giác ấm áp chưa từng có, thì ra ngoại trừ tình yêu trong cuộc sống còn có những điều tốt đẹp hơn, đó là tình thân, tình bạn. Khoảng thời gian dài chờ đợi đã che đi ánh sáng và hy vọng trước mắt tôi, cũng ngăn cách tâm hồn tôi cảm nhận ấm áp và hạnh phúc. Khi tôi buông xuống gánh nặng đi về phía cuộc sống mới, cảm giác cuộc sống lại thoải mái và tốt đẹp như vậy, hóa ra tôi đã rất cố chấp, còn có rất nhiều người cần tôi, nhớ tôi. Cuộc sống của tôi không nên chỉ sống vì một người, còn phải vì người thân, vì bạn bè mà sống, càng nên vì bản thân mình mà sống.

Đến chiều, thư ký chuyển lời với tôi nói Giám đốc muốn tôi đến tham dự cuộc họp thường lệ, điều này làm tôi có chút khó hiểu. Tôi ngồi dựa góc cửa, cô ấy ngồi ghế chủ tọa, sơ mi trắng rộng thùng thình, dây chuyền bạch kim quý giá, bông tai kim cương lóe sáng rạng rỡ, vầng trán cao sáng ngời, dung mạo xinh đẹp xuất chúng, khí chất trang nghiêm thanh lịch, tôi giống như mọi người, nhìn cô ấy không rời mắt. Tiếng nói của cô ấy thật trong trẻo, thật dịu dàng, nhưng lại vừa làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự.

Nội dung cuộc họp chủ yếu bàn về công tác dự trù cho phòng giao dịch, cô ấy cẩn thận hỏi từng chi tiết, tự mình cho ý kiến từng mẫu, triển khai vị trí và quy hoạch của từng cá nhân. Tất cả bản vẽ đều do cô ấy tự mình thiết kế, có thể là do ảnh hưởng nhiều năm ở nước ngoài, ý tưởng và phong cách của cô ấy thường thiên về các kiểu kiến trúc phương tây, nhưng cũng phải công nhận ý tưởng của cô ấy thật độc đáo, làm cho những kẻ ếch ngồi đáy giếng như chúng tôi được lợi không ít. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hội nghị công ty, nhờ vậy mà tôi thấy rõ hơn năng lực siêu phàm của cô ấy.

Sau khi tan ca tất cả mọi người đều ra về chỉ riêng cô ấy còn ở lại kiểm tra đối chiếu văn kiện, một mình đứng trong phòng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, thư ký Hanna không ngừng ngó đồng hồ, dường như rất lo lắng.

Tôi đến gần cô ấy cười hỏi.

"Hanna, cô có hẹn à?"

''Ừm, không có gì, Park* Tổng còn chưa về mà"

Cô ấy cũng cười cười.

''Cô về đi, chỗ này có tôi là được, đều hết giờ làm rồi, dù sao cũng không còn việc gì quan trọng''

''Như vậy không tốt lắm đâu''

''Không sao đâu, yên tâm đi, hơn nữa cô ấy cũng không yêu cầu cô làm thêm giờ mà, về đi"

''Ừm, vậy cám ơn cô''

Cô ấy nhìn tôi cười cười.

''Có gì phải cảm ơn, dù sao tôi cũng đợi ở chỗ này, cô về đi"

Sau khi cô ấy xách túi ra về, tôi trở lại phòng mình tiếp tục chờ. Đến hơn mười giờ, tôi xuống lầu mua vài món thức ăn nhanh, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng cô ấy.

''Vào đi''

Tiếng nói trong trẻo của cô ấy vọng ra.

''Hyomin, ăn chút đồ ăn đi"

''Jiyeon, Hanna đâu?"

Có vẻ sự xuất hiện của tôi làm cô ấy ngạc nhiên.

''À, em thấy cô ấy có chuyện gấp, liền kêu cô ấy về trước, dù sao chỗ này cũng có em rồi"

''Quyền lực của em thật đúng là lớn a''

Cô ấy lại dùng ánh mắt biết nói kia nhìn tôi.

Tôi xấu hổ cúi đầu giải thích.

"Không phải, em chỉ..."

''Haha, chị dọa em thôi, con người của em đôi khi thật cứng nhắc, nhiều đồ ăn ghê, cùng nhau ăn đi''

Cô ấy bất ngờ cười lên, giống như một đứa trẻ, tôi bỗng nhiên cảm giác thoải mái rất nhiều.

''Vâng"

Tôi ngồi xuống hỏi cô ấy.

"Có phải rất mệt không?"

Cô ấy vừa ăn vừa nhìn tôi nói.

''Không đến nỗi, em thì sao?"

''Em? Em mệt cái gì?''

Tôi có chút mơ hồ hỏi lại.

''Em mỗi ngày nhìn máy vi tính không mệt sao? Làm cái gì trên đó vậy?"

''A, em còn có thể làm cái gì, ngẫu nhiên lướt vài trang web, lục lọi xem chút kiến thức y học''

Tôi cũng bắt đầu ăn, cô ấy gật gật đầu. Chúng tôi giống như bạn bè nói chuyện phiếm với nhau một lúc, sau đó lại ai về phòng nấy.

Đến hơn mười một giờ cô ấy mới từ văn phòng đi ra, tôi theo sau cô ấy vào thang máy, xuống lầu, vào bãi đỗ xe, chở cô ấy về JM.

Lúc tôi về đến nhà thì Qri đã đi ngủ, lần này không trần truồng mà mặc một chiếc váy ren hai dây, đoán chừng mới đặt mua hôm nay. Tôi dọn dẹp một chút xong cũng đi ngủ.

Vài ngày tiếp theo Giám đốc đều mở cuộc họp, tăng ca liên tục, cô ấy vẫn tiếp tục nhận rất nhiều cuộc gọi mời đi xã giao, bởi vì gần đây bận chuyện phòng giao dịch nên phần lớn lời mời đều bị cô ấy khéo léo từ chối. Thật ra những công việc này cô ấy hoàn toàn có thể giao cho nhân viên làm, đối với người bên ngoài những cuộc họp này đơn giản chỉ làm cho có thủ tục nhưng cô ấy lại cố chấp phải đích thân tham gia. Tôi nghĩ áp lực của cô ấy nhất định rất lớn, bằng không sẽ không cấp bách muốn chứng minh bản thân như vậy. Có đôi khi cô ấy sẽ nhíu mày nhìn máy tính, mệt mỏi liền dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi một chút, ăn một ít đồ ăn, sau đó làm việc ngoài giờ đến đêm khuya. Dù vậy cô ấy chưa bao giờ biểu hiện sự mỏi mệt trước mặt mọi người, cho dù là tôi thì cũng chỉ nhìn thấy điều ấy từ xa qua lớp kính tường, phần lớn thời gian cô ấy đều mỉm cười hoặc bình tĩnh, thế nhưng tôi vẫn có thể từ ánh mắt của cô ấy nhìn ra được nỗi cô đơn dày đặc. Trong những ngày tháng không có IU, sự chú ý của tôi đối với cô ấy không hiểu sao cũng tăng lên nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro