Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết tháng chín đã dần chuyển lạnh, mà cô ấy vẫn mặc trang phục rất mỏng manh, tôi dành chút thời gian đi bách hoá tổng hợp mua vài chiếc áo khoác, tôi đặt một chiếc mới mua ở chỗ ngồi sau xe.

''Hyomin, chiều mai em không thể ở lại công ty, khi nào cần xe chị gọi điện thoại cho em''

Buổi tối lúc đưa cô ấy về nhà, tôi bỗng nhiên nhớ tới lời dạy bảo của mẹ.

Cô ấy thản nhiên hỏi tôi.

''Bận việc gì sao?"            

''Vâng, em phải về nhà thăm ba mẹ, đã rất lâu rồi em chưa về''

Tôi cười cười, có chút hổ thẹn, cô ấy không nói chuyện, ánh mắt nhìn nơi nào đó, qua một hồi lâu mới nói.

''Có thể dẫn chị cùng về được không?"

Cô ấy nhẹ nhàng hỏi tôi, giọng điệu càng giống như là thỉnh cầu.

"Có thể, đương nhiên có thể, chỉ là..."

''Không tiện sao?"

Cô ấy bỗng nhiên trở nên thất vọng.

''Không phải, không phải, chính là người nhà của em còn chưa biết chuyện em đi làm''

Tôi không thể không thẳng thắn nói ra.

''Không sao, không phải chúng ta là bạn tốt hay sao?"

Cô ấy chân thành nhìn tôi một cái, biết dùng cách nói uyển chuyển chỉ ra cho tôi biện pháp giải quyết, cô gái này thông minh không ai bằng.

Sáng hôm sau, Giám đốc không đến công ty mà đi thẳng tới công trường, Quản đốc công trường vừa cầm bản vẽ vừa múa may giải thích với cô ấy, cô ấy tỉ mỉ hỏi rõ tiến độ xây dựng, nhìn dáng vẻ bày mưu lập kế chỉ điểm giang  sơn của cô ấy khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh một người. Tôi biết sản nghiệp của HD rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này, vừa mới hoàn thành ba dự án cao ốc, hiện giờ có hai công trình đang thi công, cầu đường cũng có hạng mục nhận thầu. Cô ấy đi xem xét, hỏi han một lượt, tôi đoán đám đàn ông trong công trường từ trước tới nay chắc chưa được thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, một đám mặc kệ công việc đang làm, xúm xít lại đây như đi xem ngôi sao điện ảnh, có người  còn  đến bắt tay, cô ấy không hề tỏ ra khó chịu, đối với bọn họ đều mỉm cười bắt tay trở lại. Nhìn thấy cô ấy bị một đám đàn ông nhìn đắm đuối, trong lòng tôi không hiểu sao có chút khó chịu.

''Hyomin, vừa rồi nhìn chị rất giống một người''

Ngồi trên xe tôi vẫn còn nhớ tới đám nhân công lúc nãy.

''Thật không? Giống ai vậy?"

Cô ấy có vẻ không đồng tình, hỏi ngược lại tôi.

''Giống ngài thủ tướng kính yêu của chúng ta"

Cô ấy nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu, tôi giải thích đồng thời còn cố ý nói nhấn mạnh ba chữ cuối  cùng.

"Ông ấy cũng giống chị, bắt thật chặt tay của công nhân, cười nói vất vả rồi"

''Có sao? Chị bắt tay rất chặt sao?"

Cô ấy không cười nữa mà chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đó thật giống ánh mắt cô ấy nhìn tôi vào tối hôm tôi xin nghỉ việc.

"Ừm, rất chặt''

Quay đầu sang một bên, cô ấy tựa ghế cất tiếng nói nhàn nhạt, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

''Không phải nói hôm nay về thăm người nhà của em sao?"

''Vâng''

Tôi biết điều ngậm miệng lại.

Lúc chạy qua bách hoá tổng hợp, cô ấy kêu tôi dừng xe lại chờ, một mình cô ấy đi vào, ước chừng nửa giờ đồng hồ sau tôi thấy cô ấy xách theo túi lớn túi nhỏ đi ra. Tôi nhanh chóng đi xuống giúp mang đồ đặt vào băng sau, lúc trở ra chỗ ngồi mới nhận thấy trán cô ấy đã phủ đầy mồ hôi, tôi đoán cơ thể cô ấy nhất định rất yếu. Tôi cầm một tờ khăn ướt đưa qua, cô  ấy  cười nhận lấy nhẹ nhàng lau mồ hôi.

Xe dừng lại bên dưới chung cư, tôi đang chuẩn bị đi lên thì bị cô ấy kêu lại.

''Jiyeon, tới lấy đồ đã''

Nói xong cô ấy mở cửa xe xách mấy thứ mới mua lúc nãy ra.

"Lấy theo mấy thứ này làm gì?"

Tôi vừa hỏi vừa nhanh chóng đi qua xách phụ cô ấy.

''Chút đồ mua biếu hai bác''

''Mua cho ba mẹ em? Chị mua những thứ quý giá như vậy làm gì?''

Tôi cố gắng nhét lại đồ vào xe.

''Jiyeon, nếu là bạn bè thì hãy nhận đi''

Cô ấy lại dùng giọng điệu uy hiếp chèn ép tôi, tôi đành ngoan ngoãn cầm theo đồ bước lên lầu.

Vừa mở cửa, tôi liền hô to.

''Mẹ, con về rồi đây''

''Cô út, cô út..."

Bất ngờ thấy được một thân ảnh nhỏ nhắn từ phòng bếp chạy ra bổ nhào vào lòng mình, thì ra là Jiwon.

Tôi một tay đem đồ đạc để một bên, một tay ôm lấy con bé hỏi.

''Jiwon, có nhớ cô út không?"

Jiwon vươn cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ tôi, tựa đầu vào đầu tôi nói.

"Rất nhớ, chỉ có cô út là không nhớ Jiwon"

''Ai nói cô út không nhớ Jiwon chứ?"

Tôi cười nhéo mũi của con nhóc một cái.

''Là tôi nói đó''

Mẹ tôi vẻ mặt hung ác từ phòng bếp đi ra, tay còn cầm con dao bếp.

"Thì ra cô còn biết đường trở về?"

Miệng nói tay còn không quên cầm dao chỉa vào người tôi, Jiwon nghe vậy oa một tiếng khóc to, vừa khóc vừa mếu máo.

"Bà nội, bà nội muốn giết cô út, bà nội, bà nội muốn giết cô út..."

Chị dâu cũng từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Jiwon khóc như vậy liền ôm vào lòng dỗ dành, khổ nỗi Jiwon mặc kệ ai ôm cũng không chịu nín, mẹ tôi tự biết mình gây lỗi nên không ngừng giải thích.

"Bà nội không giết cô út, bà nội không giết cô út..."

Jiwon nghe xong càng khóc lớn tiếng hơn, hoàn cảnh nháy mắt trở nên hỗn loạn, Giám đốc từ nãy đến giờ bị chúng tôi lãng quên một  bên lúc này lại đi đến ôm Jiwon dỗ.

''Jiwon không khóc, Jiwon không khóc, con xem dì mua cho con rất nhiều đồ chơi này''

Cô ấy nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng dỗ dành, kỳ lạ là Jiwon lại thật sự nín khóc, ngơ ngác nhìn Giám đốc.

''Dì, dì thật xinh đẹp''

Khuôn mặt còn tèm nhem nước mũi.

Đầu óc tôi nháy mắt như bị sét đánh, trẻ con thời nay chẳng lẽ đều mê gái vậy sao? Nếu là con trai lớn lên chẳng phải sẽ trở thành sói, nhưng mà cũng không đúng, cho dù là con gái lớn lên vẫn có thể làm sói a.

Chị dâu liếc nhìn tôi hỏi.

''Jiyeon, đây là..."

''À đúng rồi, chị dâu, đây là bạn tốt của em, cô ấy tên là Park Hyomin"

Tôi lại xoay đầu sang giới thiệu.

"Hyomin, đây là chị dâu của em, cũng là mẹ của Jiwon''

''Hyomin, xin chào''

Chị dâu ân cần cười chào hỏi Giám đốc.

''Chào chị, em cũng bắt chước Jiyeon gọi chị là chị dâu nhé''

Jiwon vẫn đeo trên người cô ấy không chịu đi xuống.

Chị dâu bước qua giúp ôm Jiwon xuống nói.

''Được, liền gọi giống Jiyeon đi, gọi vậy cho không xa lạ''

Tôi chỉ mẹ mình đứng bên cạnh giới thiệu.

''Hyomin, đây là mẹ của em''

''Con chào bác, chút quà mua biếu bác, một chút lòng thành''

Giám đốc cúi đầu chào sau đó chỉ đống quà trên bàn nói.

''Đứa nhỏ này, đến chơi là được còn mua đồ làm gì? Con cũng như Jiyeon, bác đều xem như con gái, đừng khách sáo như vậy''

Mẹ tôi kéo tay cô ấy đi đến sofa ngồi xuống, trong chốc lát liền trò chuyện thân thiết với nhau, nhiệt tình đến mức tay vẫn nắm lấy không chịu buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro