Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại đây Jiwon, lại đây với dì''

Eunjung cười hết sức đáng khinh nói.

''Jiwon, con thấy dì có đẹp không?"

Jiwon hồn nhiên trả lời.

''Dạ đẹp''

"Vậy con nhìn mấy dì ở đây, ai là người đẹp nhất?"

"Dì xinh đẹp là đẹp nhất''

Jiwon mút tay nói.

"Dì xinh đẹp là ai?"

"Là dì này''

Jiwon trề cái miệng nhỏ nhắn đưa tay chỉ vào Giám đốc khiến cô ấy bỗng chốc đỏ mặt lên.

Eunjung cố tình ngó lơ đáp án, lấy từ trong túi ra một con thú nhồi bông.

"Đây, Jiwon, nhìn xem dì mua gì cho con nè?"

Jiwon không kiềm chế được vươn tay muốn cầm lấy.

"Jiwon, con nói dì Eunjung đẹp nhất, dì sẽ cho con''

Eunjung quơ quơ gấu bông dụ dỗ, Jiwon im lặng nhìn chằm chằm gấu bông suốt nửa ngày mới nước mắt rưng rưng, khuôn mặt đỏ bừng nói một câu.

"Dì Eunjung đẹp nhất''

"Jiwon thật ngoan''

Eunjung nựng Jiwon một cái rồi cầm gấu bông  đưa qua, Jiwon ôm gấu bông sau đó chạy nhanh vào lòng Giám đốc. Tôi chỉ vào Eunjung nửa ngày cũng không biết nói gì, chỉ có thể hình dung cô ấy bằng bốn chữ không lời để nói. Qri ngồi đối diện TV nhìn Eunjung giơ ngón cái lên khen ngợi, Eunjung vẫn đứng tại đó đắc ý, đầu còn giương lên rất cao.

Mẹ tôi đang xem TV đột nhiên đòi đánh mạc chược, Qri cũng hết sức ủng hộ, nói cái gì mà phải ở vơ vét một phen. Ngay lập tức dọn bàn chiến đấu, đương nhiên tôi chỉ có số ngồi giữ trẻ, mẹ tôi vui đến mức cười toe toét nói.

"Tụi bây nhất định phải thường xuyên ghé chơi, bác ở nhà cả ngày không thú vị chút nào, nhờ có tụi bây đến chơi bác thấy vui hơn nhiều''

"Tụi con chỉ sợ bác cảm thấy phiền thôi''

Qri ở một bên làm nũng.

"Mừng còn không kịp, sao lại phiền? Chỉ sợ mai mốt mấy đứa đều kết hôn không ai rảnh đến phiền lão bà này''

"Bác, vậy tụi con đều không kết hôn, mỗi ngày đều tới làm phiền bác, để cho tên Park Jiyeon kia ra rìa đi''

Eunjung cười cực kỳ tà ác.

"Con nhóc ngốc nghếch, làm sao có thể không kết hôn được? Bây giờ mấy đứa còn nhỏ, đợi vài năm nữa nhất định lại nghĩ muốn''

"Bác à, bác có trình độ cao chắc không có tư tưởng phong kiến cổ hủ đó chứ? Quốc gia này không quy định độc thân là phạm pháp mà, hơn nữa tụi con mà gả đi, không phải sẽ chịu khổ chịu cực hay sao? Bác nỡ nào để con gái mình nuôi đi làm trâu làm ngựa cho người khác được?"

Qri lại bắt đầu quảng bá chủ nghĩa độc thân của mình.

"Haha, con nhóc này, bọn trẻ ngày nay tại sao đều nghĩ như vậy, Jiyeon cũng giống tụi bây không muốn kết hôn. Bác đã sớm nói với nó con đường của bản thân là do chính mình đi, nếu nó cảm thấy không kết hôn cũng có thể sống tốt vậy không cần kết hôn, một khi kết hôn liền thành con nhà người khác, bác cũng không nỡ, nhưng phụ nữ dù sao cũng phải có một chỗ để về, đến già có người bầu bạn. Nếu nó là con trai tất nhiên không thể như vậy, con trai phải nối dõi tông đường. Bác mặc dù có trình độ nhưng chỉ chấp nhận tư tưởng truyền thống, không thể theo kịp người trẻ tuổi như tụi bây, quả nhiên là già rồi..."

Mẹ tôi cười thật hiền từ, mà điều tôi nhìn đến chỉ là nếp nhăn nơi khóe mắt và nét mặt tang thương của bà. Giờ phút này tôi rất muốn đi tới ôm chặt lấy bà, nói với bà ở trong lòng tôi mẹ vĩnh viễn đều trẻ tuổi, vĩnh viễn đều vĩ đại. Mẹ chưa từng bắt buộc tôi làm bất cứ chuyện  gì, cũng chưa từng can dự vào cuộc sống của tôi, mẹ âm thầm dạy tôi làm sao sống một cách kiên cường độc lập, cho dù mẹ chưa từng nói  ra nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho tôi, chúng tôi đều là người thích dùng im lặng để truyền đạt yêu thương, đó là lời giải thích về tình yêu đầu tiên tôi học được khi làm con gái mẹ.

"Được làm con gái bác thật là hạnh phúc''

Giám đốc nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình.

"Chỉ sợ ai đó không cảm thấy hạnh phúc thôi''

Mẹ liếc nhìn tôi một cái.

''Số bác thiệt là khổ, cả đời chỉ có một đứa con gái, nếu mà bác có mấy đứa con gái hiểu chuyện như tụi bây thì tốt biết bao nhiêu''

"Bác ơi, nhiều con như vậy không sợ cực sao?"

Eunjung nhìn liếc qua tôi một cái.

"Cực nhọc còn đỡ hơn không có người quan tâm''

Mẹ cố ý cất giọng thiệt cao, rõ ràng là muốn nói cho tôi nghe.

"Nếu bác không chê vậy nhận hết tụi con làm con gái cũng được, người nào đó không quan tâm vậy để tụi con tới quan tâm bác''

"Tụi nhỏ ngốc, chỉ sợ chúng bây chê bà già này thôi"

Mẹ tôi vừa nói xong ba người kia liền nhìn nhau, chớp mắt đưa tình, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn bà gọi một tiếng.

"Mẹ..."

"Ai u, không được đâu, bác đâu có phúc khí lớn như vậy chứ''

"Đó, vừa rồi bác mới nói không chê tụi con''

Eunjung lại bắt đầu làm nũng, cô ấy đã có hẳn một bộ bí quyết dành riêng cho việc đối phó mẹ tôi.

"Không phải, ý bác không phải vậy, chỉ cần các con không chê bà già này là được''

"Vậy bác không cần từ chối nữa, tụi con làm sao có thể chê bác"

Giám đốc cầm tay mẹ tôi nói.

"Mẹ...''

Giây phút ấy tôi nhìn thấy có nước dâng lên trong đôi mắt Giám đốc.

"Con gái ngoan''

Mẹ tôi không kiềm chế được, đôi mắt cũng đỏ đên.

''Mẹ, mẹ cũng thật có phúc, không mất chút công sức nào liền có ngay ba cô con gái''

Eunjung lại bắt đầu đắc ý.

''Tới đây, tới đây, chúng ta tiếp tục đánh mạc chược đi, chậm trễ con ù nãy giờ"

Nói xong bốn người tiếp tục chơi, vừa đánh vừa kêu mẹ làm cho tôi ngồi nghe cũng cảm thấy miệng run rẩy, kêu tới nỗi mẹ vui như mở cờ trong bụng, liên tục ù, liên tục thắng. Người thông minh liếc mắt liền đoán được là ba người các cô ấy cố ý thua. Trong chốc lát trước mặt mẹ liền chất đầy một đống tiền, tôi thật không thể tiếp tục nhìn liền kêu Jiwon đi phá sòng, cố ý cho Jiwon chui vào lòng bà kêu đói. Con bé này có tài năng diễn suất bẩm sinh, vừa kêu hai tiếng đã lừa được mọi người. Mẹ tôi thắng liên tục tâm trạng rất vui, vì vậy dẫn cả đoàn người chúng tôi chậm rãi đi đến nhà hàng. Sau khi ăn uống no say, Eunjung đưa mẹ tôi về nhà, Qri lái xe về trước, tôi thì chở Giám đốc về JM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro