Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy dựa đầu vào ghế nhẹ nhàng nói.

"Jiyeon, chúng ta đến quảng trường đi dạo đi"

"Được"

Đến quảng trường, tôi dừng xe lại bên đường, cô ấy tự mình xuống xe trước, tôi cầm lấy áo khoác sau ghế chạy đến khoác thêm cho cô ấy. Cô ấy liếc nhìn tôi, chầm chậm bước đi, chúng tôi ngồi xuống bên cạnh một bồn hoa, ngẩng đầu lên có thể thấy được pho tượng cao ngất và bầu trời tối mịt. Chúng tôi cứ ngồi như vậy, cô ấy vẫn nhìn trời không nói gì, thật lâu sau đó mới cất tiếng.

"Jiyeon, hôm nay cám ơn em''

Cô ấy nhìn tôi cười cười.

"Có gì phải cảm ơn, nếu thích chị có thể đến nhà em chơi bất cứ lúc nào, hơn nữa chẳng phải chị đã trở thành hòn ngọc quý trên tay mẹ em rồi sao"

Tôi cười nhìn cô ấy, cô ấy lại tiếp tục im lặng, mày hơi nhíu lại âm thầm chịu đựng suy nghĩ gì đó, lặng im nhìn bâu trời, tôi thấy được trong mắt cô ấy còn có nước mắt. Không biết qua bao lâu, cô ấy nhẹ nhàng dựa đầu lên vai tôi.

"Jiyeon, đã hai mươi năm chị chưa gọi một tiếng mẹ"

Nhìn gương mặt cô đơn của cô ấy tôi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, rốt cuộc tôi đã biết vì sao cô ấy cảm ơn tôi, không phải cô ấy cảm ơn tôi vì bữa cơm hết sức đơn giản đó, mà là cảm ơn tôi cho cô ấy cơ hội được kêu một tiếng "mẹ" đã vắng đi suốt hai mươi năm qua. Rốt cuộc tôi cũng biết được tại sao nãy giờ cô ấy chỉ ngắm bầu trời, là bởi vì cô ấy đang tưởng niệm người mẹ đã mất hai mươi năm của cô ấy. Hai mươi năm, trong hai mươi năm nay không có mẹ bên cạnh yêu thương che chở cô ấy đã sống ra sao? Mỗi đêm, làm sao cô ấy có thể vượt qua khi ngồi một mình nhớ lại? Thời điểm cô ấy nhìn lên không trung, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, lạc lõng. Cô ấy có xuất thân, tiền tài làm người khác phải hâm mộ, nhưng cô ấy lại không có tình thương yêu, che chở cơ bản nhất của một người mẹ.

Nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy, giây phút này tôi phát hiện mình không biết phải nói gì, vài câu an ủi liệu có thể vuốt lên nỗi đau tận đáy lòng của cô ấy? Liệu có thể bù lại hạnh phúc đã mất nhiều năm trời của cô ấy? Điều tôi làm được chỉ là ôm chặt lấy cô ấy, để cô ấy tựa vào vai mình, dành cho cô ấy một nơi có thể dựa dẫm, yên lặng chia sẻ ưu thương cùng cô ấy. Giây phút đó tôi không kìm lòng được ảo tưởng, ảo tưởng chúng tôi cứ im lặng tựa vào nhau như vậy cho đến mãi mãi.

Chúng tôi lẳng lặng ngồi im, nhìn dòng người nhộn nhịp, không để ý tới những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, đầu cô ấy vẫn không rời vai tôi, mà giọt nước mắt tích tụ kia cuối cùng không có rớt xuống, lại một lần nữa, cô ấy dùng kiên cường ẩn nhẫn chiến thắng sự yếu đuối.

Dòng người tản đi hết, cô ấy nhẹ nhàng tinh tế kề tai tôi nói.

''Jiyeon, chúng ta về đi"

"Vâng"

Cô ấy ngồi dậy, còn tôi vẫn ngồi bất động. Tôi bất hạnh nhận thấy bả vai, cánh tay, còn có hai chân của mình đã hoàn toàn tê dại, cơ bản là lâm vào trạng thái liệt nửa người.

Cô ấy lại ngồi trở xuống khó hiểu nhìn tôi hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, chân hơi tê một chút''

Tôi gượng gạo cười cười, cô ấy cúi đầu cười một cái rồi nói.

"Vậy để chị xoa bóp một chút thử xem, như vậy xem có đỡ chút nào không''

Tay của cô ấy đặt lên đùi tôi bắt đầu xoa bóp, cơ thể tôi trong nháy mắt giống như bị sét đánh, không thể khống chế bắt đầu run rẩy.

"Không cần, không cần, em đứng lên đi qua đi lại là được"

Tôi bối rối không biết phải làm gì, đứng bật dậy, máu chảy trở về quá nhanh làm hai chân nhất thời tê dại, tôi chịu không nổi đau buốt nên ngã sấp xuống. Ngay khi tôi tưởng mình phải tiếp đất bằng hai gối, cô ấy vọt tới trước mặt tôi, theo bản năng ôm lấy không cho tôi ngã xuống, hai bàn tay vòng qua eo tôi ôm thật chặt, mũi của cô ấy kề bên miệng tôi, khuôn mặt tuyệt đẹp cách tôi chưa tới hai phân, thậm chí tôi có thể cảm nhận được mỗi hơi thở của cô ấy thổi lên trên mặt. Tôi nháy mắt hóa đá, ngay cả dây thần kinh đau đớn cũng bị tắc nghẽn, chỉ còn nghe được âm thanh trái tim đang đập mạnh trong lòng ngực.

Một cảm giác rung động đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên sinh ra, có một dòng điện nhanh chóng chạy khắp cơ thể, không chỉ có cánh tay, bả vai, hay chân mà là toàn thân. Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trước mắt, đầu óc trống rỗng. Cô ấy dần bình tĩnh lại sau cơn bối rối, nhìn tôi vài giây rồi cười một chút buông tay ra.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

Cô ấy nhìn mắt tôi, thật thong dong hỏi.

"Dạ vâng, đỡ rồi, đỡ rồi''

Tôi chật vật kiềm chế cõi lòng, bối rối nói.

"Hyomin, chúng ta đi thôi"

"Ừm, đi thôi''

Cô ấy như cũ tự mình đi trước, tôi vẫn còn khập khiễng nhấc chân theo sau.

Trên đường trở về JM, mắt tôi vẫn luôn nhìn thẳng, nói chính xác là không dám liếc qua, tôi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau sự cố vừa rồi. Trong đầu toàn là gương mặt xinh đẹp và hơi thở ấm áp tươi mát của cô ấy, mà cô ấy vẫn lạnh lùng im lặng ngồi tựa lưng vào ghế, giống như những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng tôi. Đúng vậy, cô ấy đâu việc gì phải để ý, tôi chẳng qua chỉ là tài xế của cô ấy, tôi chỉ làm cho cô ấy cảm động trong giây lát, sự thong dong trấn tĩnh của cô ấy đã nói lên hết thảy, chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường mà thôi. Tôi cố gắng không cho mình nghĩ lan man, tăng tốc chạy thẳng về JM.

Cuộc sống khôi phục trở về sự bình lặng ban đầu, tất cả mọi việc lại đi vào quỹ đạo. Eunjung không lay chuyển được sự đàn áp của mọi người, cuối cùng đành ngoan ngoãn ở bệnh viện làm bác sĩ, túi tiền càng lúc càng dầy lên. Công ty của Qri kinh doanh đã có chút danh tiếng, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng tìm vị trí đặt trụ sở mới. Tôi vẫn tiếp tục làm công việc của mình, ngày ngày lái siêu xe cáo mượn oai hùm, nhiều lúc bỗng nhiên nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, nhưng nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của cô ấy, tôi liền không tiếp tục suy nghĩ xa hơn.

Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái như vậy, cho dù đơn giản chỉ là sự thoải mái từ tinh thần, tâm lý tôi trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết, tôi không tiếp tục nghĩ về IU, cũng không tiếp tục khờ khạo mơ ước, mặc dù tận đáy lòng vẫn còn đau đớn và hoài niệm. Tôi nghĩ mình là một người vừa trọng tình lại vừa tuyệt tình. Một khi phấn đấu vì tình, tôi liều chết giữ gìn hứa hẹn, yêu đến hoàn toàn không hề hối hận, mà khi tôi nhận ra ngoài con đường buông tha không còn chút hi vọng nào khác, tôi liền quên một cách hoàn toàn không hề dây dưa. Nếu yêu là một lần đánh cuộc, vậy thì về mặt tinh thần tôi là người thắng, bởi vì tôi có gan lựa chọn từ bỏ, có gan nhìn thẳng vào kết cục bi thảm của mình, có gan chịu đau cắt đứt trăm ngàn sợi tơ tình vướng mắc, đồng thời sự thực tôi cũng là kẻ hoàn toàn thua cuộc, bởi vì tôi thua hết tiền cược, thua toàn bộ tuổi trẻ của mình.

Còn hai ngày nữa là đến hội chợ nhà đất, thời điểm thu hút vô số sự chú ý từ những nhà đầu tư và người mua, lần này HD đưa ra ba hạng mục, trong đó ngoài hai khu nhà vườn còn có một nhóm biệt thự trong khu danh lam thắng cảnh. Tôi không thể ước tính được phải tiêu hao bao nhiêu tiền tài và nhân lực để xây một căn nhà ở khu danh lam thắng cảnh, nhưng trực giác cho tôi biết HD là một đế quốc giàu có khổng lồ, sau lưng nó có một mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn. Đương nhiên những thứ này đều không liên quan đến tôi, điều tôi quan tâm chỉ là cuộc sống của mình. Cuối cùng thì ngày hội nhà đất cũng đến, hạng mục cũng được tung ra, cuộc sống ngày đêm tăng ca của Giám đốc rốt cuộc chấm dứt, tôi cũng chấm dứt số phận cùng tăng ca của mình. Hiện tại tôi chỉ muốn ngủ, tập trung ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro