Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Eunjung và Qri cùng gọi điện thoại đến hỏi tôi lập kế hoạch cho kỳ nghỉ Quốc khánh, mỗi người một ý, tranh cãi một lát ba đứa liền cùng nhau nói chuyện nhóm qua di động. Qri nói Quốc khánh muốn đi du lịch, phải đi khắp sông khắp núi, lưu lại dấu chân mình trên toàn Hàn Quốc, chơi thật đã làm việc mới thật tốt. Eunjung không đồng tình, cô ấy nói Quốc khánh chỉ có lũ ngốc mới đi mấy nơi chen chúc đông người, người thông minh đều chọn nơi vắng vẻ, ví dụ như ra ngoại ô bơi lội, đạp xe giữa mùa thu, cảm thụ vẻ đẹp thiên nhiên, như vậy mới thực sự có ích cho thể xác và tinh thần. Qri lập tức phủ quyết, nói Eunjung chỉ biết đưa ra ý kiến vớ vẩn, Eunjung nổi giận, mắng Qri ngu ngốc, hai người không ai phục ai, ở trong điện thoại cãi lộn. Tôi đứng một bên làm người nghe, chứng kiến một màn chiến tranh nước miếng giữa hai người, cãi nhau một lát ngay cả ngôn ngữ địa phương Qri cũng mang ra dùng, từ ngữ đáng sợ không ngừng xuất hiện, hai người chuyển từ chủ đề nghỉ lễ sang kiểm tra chỉ số thông minh của đối phương. Tôi bực mình tắt điện thoại, chờ bọn họ nghiên cứu xong lại đến xem, tôi không muốn mình bị lôi vào vòng chiến.

Vừa tắt di dộng, liền nhận được điện thoại nội bộ của Giám đốc.

"Jiyeon về nhà chuẩn bị hành lý gấp, một lát đi Daegu với chị"

Tiếng nói gấp gáp truyền vào tai tôi.

"Ngay bây giờ?"

"Ừm, không đặt được vé máy bay ngày mai, chỉ có thể đi vào đêm nay''

Quay sang nhìn qua lớp tường kính tôi thấy được cô ấy đang thu dọn hồ sơ.

"Vậy sao..."

"Sao vậy? Không muốn đi?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn qua tôi, tình cảnh này tựa như đang thăm tù, hai người cầm điện thoại nói chuyện với nhau cách một lớp kính, người được thân nhân đến thăm chính là tôi.

"Không phải, không phải, em về nhà chuẩn bị ngay, à mấy giờ lên máy bay?"

Tôi lập tức đứng lên khoác áo.

"Bảy giờ''

Cô ấy cũng đứng lên, tôi liếc nhìn đồng hồ, sắp sửa năm giờ.

"Được, em lập tức về nhà, em đón taxi đi về, chị tự mình lái xe được không?"

Cô ấy không kêu tôi chở về JM vậy nhất định là cô ấy muốn tự mình lái xe, huống hồ bây giờ gấp như vậy tôi muốn chở cô ấy về trước cũng không kịp.

"Được, chị tự lái được, một lát em đến JM đón chị''

Bỗng nhiên cô ấy nói chuyện chậm lại, tôi gác điện thoại, mang chìa khóa xe qua đưa cho cô ấy.

"Lái xe cẩn thật một chút''

Giây phút cô ấy cầm chìa khóa trong tay không hiểu sao tôi bắt đầu lo lắng.

"Ừm''

Cô ấy mỉm cười gật nhẹ. Tôi nhanh chóng chạy xuống lầu, đón xe về nhà lấy đại mấy bộ áo sau đó lại nhanh chóng đón xe đi đến JM. Lúc thấy  được xe cô ấy không chút hư hao, hoàn toàn nguyên vẹn nằm trước cửa nhà, lòng tôi mới nhẹ nhõm, lấy di động nhắn cho cô ấy một tin nhắn.

"Hyomin, em tới cửa rồi"

"Ừm, được"

Gấp gáp như vậy còn không quên gửi tin trả lời, phải công nhận tâm lý của cô ấy thật tốt.

Cùng lên xe, thắt dây an toàn, không kịp nói thêm với nhau một câu nào, chúng tôi cấp tốc lái xe đến sân bay. Lúc đến sân bay cũng là gần kề giờ cất cánh, vội vội vàng vàng đổi vé, vội vội vàng vàng lên máy bay, cái này làm tôi nhớ lại tên một bộ phim điện ảnh gà con mau chạy. Đợi cho mọi thứ đều dàn xếp ổn thỏa, đặt mình nằm yên trên chiếc ghế thoải mái, đầu óc của tôi mới vận hành bình thường trở lại.

"Hyomin, chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"

Tôi quay đầu hỏi cô ấy.

"Ừm"

Cô ấy nhắm chặt mắt, nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi.

"Hyomim, có sao không? Cảm thấy không khỏe sao?"

Cô ấy lắc đầu không nói, tôi bỗng nhiên nhớ lại chúng tôi vẫn chưa ăn cơm chiều, một tay cô ấy đặt trên bụng, nhất định là đau bao tử. Tôi gọi  tiếp viên hàng không rót một chén nước ấm và một ly nước trái cây hâm nóng, dùng miệng thổi một chút thấy đã không còn nóng mới nói.

''Hyomin, uống chút nước vào đi''

Tôi nhẹ nhàng gọi, cô ấy vẫn nhắm chặt mắt, lắc đầu.

"Tin tưởng em, uống xong bụng sẽ bớt đau"

Tôi cầm nước đưa tới bên miệng cô ấy, cô ấy mở mắt liếc tôi một cái, nhấc đầu lên uống nước, sau đó lại nhắm mắt nằm trở về, vài phút sau tôi lại nhắc cô ấy uống hết ly nước  trái cây, cô ấy cũng rất nghe lời uống hết, được một lúc thì cô ấy nhíu mày ngủ mất. Lúc phi cơ gần hạ cánh cô ấy tỉnh lại, sắc mặt nhìn đỡ hơn  nhiều, mày cũng giãn ra.

"Đỡ hơn không?"

"Ừm, cám ơn em"

Tiếng nói của cô ấy thật mềm yếu, không còn mạnh mẽ như trước.

"Không cần cảm ơn, chị quên trước đây em là bác sĩ sao, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của em''

Cô ấy cười cười, không nói nữa.

Xuống máy bay rồi chúng tôi lại vội vã chạy đến khách sạn nhận thẻ phòng, sau đó ai về phòng nấy. Đến lúc này tôi mới nhớ là mình đi quá vội vã, vẫn chưa kịp nhắn nhủ lời nào với người nhà cho nên tôi liền gọi điện nói vài câu với mẹ tôi, tôi nói mình đang ở Daegu cùng với con gái cưng của mẹ, mấy ngày nữa mới trở về được, mẹ bị tôi tiền trảm hậu tấu thẹn quá hóa  giận thề thế nào cũng phải đá chết tôi. Sau đó tôi tiếp tục gọi cho Eunjung và Qri, hai người này tới giờ vẫn chưa định được thắng thua, khăng khăng một mực muốn tôi đưa ra quyết định, tôi nói mình đã ở Daegu rồi, hai người các cậu tự đi chơi đi, bọn họ vừa nghe vậy  nháy mắt đã quay sang cùng một chiến hào, nói tôi vong ân bội nghĩa, là tên bán nước, phản bội cách mạng, cầm thú cặn bả, bị điên mất trí, vì thế tôi nhân lúc ầm ĩ tắt điện thoại, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó ngã mình nằm vật trên giường. Có điều gương mặt tái nhợt của cô ấy vẫn không ngừng xoay quanh trong đầu, lăn qua lăn lại làm sao cũng  không ngủ được, cuối cùng tôi đứng dậy mặc lại quần áo, sau đó đi qua đứng trước cửa phòng bên cạnh.

Tôi đứng ở đó do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa, có điều đợi mãi vẫn không thấy cửa mở, đang tính quay trở về, chợt nghe được tiếng cô ấy.

"Jiyeon, có việc gì sao?"

"À, không có gì, em tính qua đây xem thử chị còn đau bụng hay không...''

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình hơi đường đột.

"Em vào đi''

Cô ấy mở cửa lớn hơn một chút, sau khi vào trong tôi mới thấy rõ lúc này cô ấy đang mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt.

"A, thật xin lỗi, quấy rầy chị tắm rửa"

"Không sao, ngồi đi''

Tôi ngồi xuống hỏi.

"Bao tử còn đau không?"

Cô ấy nghiêng đầu dùng khăn mặt lau khô tóc, trả lời tôi.

''Hết đau rồi, hôm nay cảm ơn em''

"Chị thường hay đau bao tử như vậy sao?"

''Bệnh cũ, quen rồi''

Cô ấy nhẹ nhàng cười, tôi bỗng nhiên có chút  đau lòng, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy hôm nay. Thói quen? Cô ấy rốt cuộc đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, đến tột cùng đã phí bao nhiêu sức khỏe?

"Hyomin, chị không thể tiếp tục uống rượu"

Cô ấy cũng ngồi xuống nhìn tôi nói.

''Ừm, sau này chị sẽ cố uống ít lại"

Tôi biết muốn cô ấy không uống rượu là một yêu cầu không thực tế, nhưng mà cô ấy cũng đã đáp ứng tôi sẽ cố gắng uống ít lại, mặc kệ có phải cô ấy đang trả lời cho có lệ hay không, tôi đều cảm thấy thật ấm lòng.

''Sau này không nên ăn đồ lạnh, phải chú ý thói quen ăn uống, đừng nói với em lâu nay chị đều không ăn sáng?"

Tôi lại phát bệnh nghề nghiệp, hóa thân thành bác sĩ.

''Ừm, chỉ có một mình nên lười làm"

''Hyomin, chị tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho bao tử, một khi bệnh chắc chắn sẽ rất đau, nhất định phải ăn bữa sáng''

''Jiyeon, hồi còn làm trong bệnh viện em cũng giống vậy sao?"

Cô ấy nghiêng người tựa vào sofa, tay trái chống đầu, khóe miệng nhếch lên đầy xinh đẹp, đôi mắt tỏa sáng nhìn thẳng tôi, tóc dài ướt đẫm xõa trên vai, dây áo ngủ trắng từ trên vai phải trượt xuống, ẩn hiện đường cong uyển chuyển, làn da trắng nõn, khuôn mặt mê người hòa vào ánh đèn mờ nhạt, tạo nên một bức tranh tràn đầy thần bí và mê hoặc. Tim tôi không hiểu sao đập nhanh hơn, gương mặt nóng dần, trong cơ thể như có thứ gì đó bỗng nhiên nổ tung, lan ra, trải rộng khắp toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro