Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''À Hyomin, nếu không còn chuyện gì nữa em về phòng đây''

Tôi vội vội vàng vàng đứng lên, không đợi cô ấy trả lời đã hốt hoảng chạy về phòng. Tôi giống như một đứa trẻ đang ăn vụng bị bắt gặp, sợ hãi, bối rối. Tôi không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là một khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, nhìn thấy ánh mắt động lòng người ấy tôi sẽ trở nên luống cuống thất thường, trong lòng có thứ gì đó không ngừng lay động, cảm giác này làm cho tôi sợ hãi. Tôi chỉ quen với việc bình tĩnh chờ đợi, quen với tình yêu bình lặng, cũng đã quen với việc giữ cho con tim an phận ngủ say. Tôi sợ hãi thay đổi, mà giờ đây tôi phát hiện mình đã không thể làm bản thân yên ổn lại như lúc ban đầu, sự thay đổi này có lẽ khởi nguồn từ cái đêm ở quảng trường ngày hôm ấy, cũng có thể là trước đó nữa. Tôi nhìn nhận giờ phút này mình thật thảm hại bởi vì thế giới của tôi bắt đầu hỗn loạn đã không còn đơn thuần đen trắng hai màu. Tình trạng như vậy khiến tôi không biết làm gì cho phải, khiến tôi bất an sợ hãi. IU, người con gái mà tôi yêu nhất, người từng cho tôi hồi ức, cho tôi hạnh phúc, cũng là người khiến tôi khắc sâu đau đớn và hủy hoại, chẳng phải vì cô ấy tôi đã mất đi cảm giác yêu thương chính mình, yêu thương người khác rồi sao?

Nằm ở trên giường, không muốn nghĩ ngợi thêm một phút giây nào nữa, chỉ muốn ngủ, ngủ thật say thật say.

Sáng sớm tôi bị một tràng tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, nhìn thoáng qua đồng hồ chỉ mới năm giờ, lồm cồm bò dậy đi mở cửa.

''Jiyeon, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, công trường có chuyện rồi''

Vừa hé cửa phòng cô ấy đã vội vã đẩy vào, mũi tôi thiếu chút nữa bị đập trúng.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra liền hỏi.

"Sao vậy Hyomin? Có chuyện gì?"

''Tạm thời không kịp nói, một hồi lên xe chị giải thích sau với em''

Nhìn nét mặt nghiêm túc và cách nói gấp gáp của cô ấy, tôi biết nhất định có chuyện lớn xảy ra, tới nỗi ngay cả Tổng tài vừa đến Daegu cũng bị kinh động.

''Được, chị chờ một chút, em lập tức thu dọn hành lý''

Tôi nhanh chóng thay đồ, rửa mặt, gom quần áo nhét vào vali, gấp gáp theo cô ấy rời khách sạn.

Ngồi trên taxi đến sân bay, cô ấy nói cho tôi biết.

"Có hai công nhân ngã từ trên cao xuống trong lúc làm việc, hiện đang trong bệnh viện cấp cứu''

''Vậy tình huống bây giờ thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?"

''Còn chưa biết, từ tầng 12 ngã xuống..."

Nét mặt cô ấy sa sầm, ánh mắt cũng trở nên tuyệt vọng. Tầng 12? Ngã từ độ cao mấy chục mét xuống đất, ít người sống sót. Cô ấy gọi điện hủy toàn bộ kế hoạch ở Daegu, vội vàng đến sân bay. Lên máy bay, cô ấy lại nhíu mày, nhắm mắt yên lặng nằm, tôi rất muốn hỏi cô ấy có phải lại đau bao tử hay không, chỉ là đến cuối cùng vẫn không hỏi.

Xuống máy bay chúng tôi không kịp nghỉ ngơi chạy một mạch tới bệnh viện, đốc công Kim vừa thấy bóng dáng Giám đốc liền vội vàng chạy đến, Giám đốc bắt lấy tay hắn hỏi nhanh.

"Người bây giờ ra sao? Cứu được không?"

"Không cứu được, từ tầng 12 ngã xuống, cứu không nổi''

"Người kia thế nào? Còn hy vọng không?"

"Người kia, đoán chắc không qua khỏi''

Hắn nói xong cúi đầu, ánh mắt Giám đốc phút chốc đỏ lên, thẫn thờ đứng lặng, bàn tay không ngừng run rẩy. Tôi đi qua dắt bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, theo lão Kim cùng bước vào bệnh viện. Cô ấy không rút tay lại, bước nhanh theo tôi, một lúc sau, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh nói.

"Chú Kim, vì sao họ té xuống?"

"Bọn họ không đeo dây an toàn trong lúc gắn tấm giữ nhiệt''

"Đã báo cho người nhà biết chưa ?"

Bàn tay cô ấy vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cho tôi biết cô ấy đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"Báo rồi, họ cũng tới đông đủ"

''Hiện đang ở đâu?"

"Trước cửa phòng cấp cứu''

Chúng tôi nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu, vừa tới nơi liền nghe được tiếng khóc thê lương. Một phụ nữ trung niên xụi lơ trên mặt đất, gào khóc thảm thiết ôm lấy người đàn ông máu me bê bết nằm ở trên giường, bên cạnh còn có hai bé trai khóc kêu ba ba. Một đôi mẹ con ngồi bên hành lang, người phụ nữ gương mặt vô hồn, ánh mắt trống rỗng, trong ngực ôm lấy đứa nhỏ đang yên lặng ngủ say. Lão Kim đi tới giúp đỡ người phụ nữ trung niên đứng dậy thông báo Tổng tài đã đến, cô ấy nghe vậy bất ngờ trợn mắt, ngừng khóc, hung tợn trừng tôi, giống như một con sư tử giận dữ nhắm vào tôi nhào tới.

Tôi theo bản năng bước lên che trước mặt Giám đốc, bà ấy giống người điên vồ lấy tôi xé quần xé áo, nắm tóc, tát tai, ra sức đánh đấm, miệng không ngừng mắng chửi. Giám đốc bỗng nhiên giãy mạnh tay tôi vọt lên phía trước, nắm tay người phụ nữ kia thật mạnh đánh vào mặt cô ấy, tôi nhào lên ôm chầm lấy cô ấy, xoay lưng đỡ những cú đấm và cào xé đang ùn ùn kéo đến, cô ấy nằm trong lòng tôi không ngừng giãy giụa kêu.

"Jiyeon, em buông ra, đừng để bà ấy đánh, buông chị ra..."

Đầu cô ấy bị tôi gắt gao ôm lấy, bảo vệ ở trong lòng.

"Jiyeon, buông ra... Jiyeon... Bà ấy không thể đánh em...''

Cô ấy càng giãy dụa tôi càng dùng sức ôm chặt, sau lưng bị đánh mạnh mấy lần làm cho tôi lảo đảo.

"Jiyeon, buông ra đi.... Jiyeon...''

Cô ấy đã thôi không còn giãy dụa, dần chuyển sang khóc và cầu xin, vài giọt nước mắt rơi lên cổ tôi, thấm ướt vạt áo, thấm tận trong tim. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc, lại vì tôi mà khóc, cho dù hết sức đau đớn tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm giác này lâu lắm rồi tôi chưa từng trải qua.

Tôi cúi xuống dùng giọng hết sức bình tĩnh thủ thỉ bên tai cô ấy.

''Hyomin, đừng khóc, em ở đây"

''Jiyeon...''

Cô ấy vẫn tiếp tục khóc, bả vai không ngừng run rẩy.

Lão Kim đi tìm vài bác sĩ và y tá đến giúp đỡ, mấy người cùng tiến lên mới có thể giữ chặt người nhà nạn nhân, lúc sắp bị kéo ra người đàn bà kia hung hăng nhấc chân mang giày cao gót đá mạnh vào eo tôi.

"A...''

Đau đến mức tôi không nhịn được rên lên một tiếng.

Vòng tay tôi từ từ nới lỏng, cô ấy nhanh chóng từ trong lòng tôi thoát ra, khẩn trương vuốt mặt tôi gọi.

"Jiyeon, Jiyeon..."

"Không có việc gì, em không sao''

Tôi cười vuốt mặt cô ấy hỏi.

"Đau không?"

Cô ấy lắc đầu, nước mắt rơi vào tay tôi, cô ấy dịu dàng nhìn tôi giống như muốn nhấn chìm tôi trong ánh mắt của cô ấy, sau đó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối loạn của tôi.

''Jiyeon...''

Bỗng nhiên cô ấy kích động hô lên, tôi cúi đầu nhìn xuống, bàn tay cô ấy đầy máu, lấy tay sờ lên gáy một cái, cảm giác đau giống như bị thiêu đốt, thì ra da đầu và tóc bị trực tiếp giựt ra một mảng.

"Không sao, tróc miếng da mà thôi, không có chuyện gì''

Tôi cười chùi máu trên tay vào quần áo.

''Không được, phải lập tức đi kiểm tra''

Cô ấy không đồng ý chuẩn bị dùng sức lôi tôi đi.

''Hyomim, em không sao, bây giờ em gọi điện thoại cho Eunjung nhờ cô ấy lại đây băng một chút là được''

"Nhưng mà em..."

''Em thật sự không sao, chuyện quan trọng trước mắt không phải lo cho em, mà là chị nên nhanh chóng xử lý sự việc''

Cô ấy chần chờ một hồi sau đó gật đầu, cô ấy đi đến cạnh người phụ nữ trung niên, không chờ cô ấy lên tiếng, bà ấy đã chỉ tay vào Giám đốc lớn tiếng mắng.

"Tôi phải kiện các người, tôi muốn các người đền mạng, cho các người đi tù...''

Cô ấy thật chân thành đối diện với khuôn mặt dữ tợn của người nhà nạn nhân nói.

"Để xảy ra sự cố này là lỗi của chúng tôi, vô cùng xin lỗi, công ty chắc chắn sẽ bồi thường cho gia đình chị theo quy định pháp luật''

"Bồi thường? Có tiền là giỏi lắm sao? Cô có thể đền bao nhiêu tiền một mạng người hả?"

Nói xong lại ngồi bệt xuống đất tiếp tục mắng.

"Tôi phải lôi các người ra tòa, bắt các người đền mạng...''

"Nếu chị một mực muốn theo trình tự pháp luật làm việc, tất nhiên được, nhưng chị phải suy nghĩ kỹ càng, vừa rồi chính chị cũng đánh người của tôi bị thương!''

Khuôn mặt giám đốc đã bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro