Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về nhà tôi nhận được đãi ngộ trước nay chưa từng có, tựa như hoàng thái hậu, áo đến duỗi tay cơm đến há mồm, chẳng qua quá trình này cũng rất thống  khổ. Qri trở về nhà, nhìn thấy tôi liền ngạc nhiên như thể thấy  được gấu trúc, lập tức lớn tiếng hỏi có phải tôi đang diễn phim Mỹ hay không, còn chép miệng khen ngợi, không có được một chút lòng trắc ẩn. Tôi dứt khoát không để ý cô ấy, cương quyết im lặng, Qri thấy không moi được gì từ miệng tôi liền vào phòng bếp cùng Eunjung xù xì to nhỏ.

Tôi không biết bọn họ nói gì trong đó, chỉ là lúc cả hai đi ra đều đồng loạt nhìn tôi cười rất đáng khinh, trên mặt còn viết ba chữ "Tôi biết tất". Tôi mặc kệ, cho hai tên đó đắc ý đi, dù sao hiện giờ tôi là đối tượng được hầu hạ, Qri rãnh rỗi cũng không ra ngoài chơi như mọi khi mà ở nhà chăm sóc tôi, vì tôi nấu cơm, bưng trà rót nước, Eunjung mỗi khi hết ca trực đều tới giúp tôi giải sầu, Giám đốc hàng ngày đều dành thời gian rảnh đến đây hỏi han ân cần, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ.

Kỳ thật tôi chỉ bị thương ngoài da chút thôi, không phải bệnh tình trầm trọng gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, mấy người này lại kiên quyết muốn biến tôi thành người bệnh nặng chỉ có thể nằm im trên giường, đem phòng ngủ của tôi biến thành phòng chăm sóc đặc biệt. Có điều, thời điểm tôi nhận được kết quả xét nghiệm, rốt cuộc đành phải ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho bọn họ bày bố, báo cáo cho kết quả thận bị dập nhẹ may mắn không nghiêm trọng, chỉ bị đá trúng một chút, nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành trở lại, bằng không tôi chắc chắn phải tới phòng chăm sóc đặc biệt nằm hơn một tháng. Giám đốc vẫn nhíu mày nhìn kết quả kiểm tra trên tay, có thể thấy được cô ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi bị thương. Tôi rất muốn cô ấy có thể thản nhiên nhận sự bảo vệ của tôi, xem chuyện này như lẽ thường tình, như vậy tôi có thể tự an ủi mình rằng thế giới của tôi và cô ấy không hề ngăn cách, cô ấy không hề xem tôi là người xa lạ, để cho cô ấy không cần áy náy tự trách như bây giờ. Tôi không muốn thấy nỗi u sầu trong mắt cô ấy, thầm mong cô ấy luôn vui vẻ, thật sự vui vẻ.

Giám đốc buộc tôi nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi, không cần làm gì, không cần nghĩ gì, chỉ cần dưỡng thương thật tốt. Tôi nằm ngay đơ giả làm thi thể suốt năm ngày, đến ngày thứ sáu nhận thấy miệng vết thương đã gần như kết vảy, vết thương trên đầu cũng không còn vấn đề gì lớn, vì vậy muốn đến công ty xem thử. Tôi thật sự lo cho cô ấy, triển lãm nhà đất diễn ra, lịch hẹn xã giao của cô ấy nhất định rất nhiều, tôi rất lo cô ấy phải tự mình lái xe. Tôi báo cho Qri một tiếng, chúng tôi đều là bác sĩ, không cần tốn quá nhiều thời gian giải thích, Qri mừng rỡ đến nói năng lộn xộn, cầm remote đứng trên sofa rống to.

"Rốt cuộc tôi không cần tốn tiền mua màng bảo quản nữa rồi''

Tôi thấy mình như bị sét đánh, trong lòng chấn động đến nghiêng trời lệch đất, trên mặt lại không thể tức giận, tôi thừa nhận Qri là cô gái có sức tưởng tượng phong phú nhất tôi từng gặp, cô ấy có lối suy nghĩ rất thất thường, cho  dù quen nhau mười năm tôi vẫn không cách nào bắt nhịp. Chuyện là bởi vì tay tôi bị thương, tắm rửa khó khăn, do đó Eunjung dùng túi nilon giúp tôi bao lại, có điều mỗi lần tắm xong băng gạc đều ướt, lúc đó Qri  đang bình thản ung dung ngồi một góc, nhìn thấy tôi mặt mày cau có đứng trước cửa phòng tắm, lập tức bật dậy mang dép, hì hục từ trong tủ lạnh  lấy ra một tấm màng bảo quản thức ăn, kéo tay tôi qua quấn kín, quấn hết cánh tay, tiếp tục quấn luôn đầu của tôi, vì vậy tôi lập tức bị quấn thành xác ướp, vấn đề của tôi rốt cuộc bị suy nghĩ thất thường của cô ấy giải quyết. Không cần nói cũng biết mức độ sùng bái của Eunjung dành cho Qri tăng đến mức nào, liều chết cũng muốn cùng Qri hợp tác làm ăn, hai người thiếu chút nữa đã uống máu ăn thề.

Tôi đón taxi từ nhà đi HD, lúc xuống xe cố  ý ghé qua bãi đỗ xe, nhìn thấy xe của cô ấy vẫn còn đậu trong bãi, vì thế tôi an tâm lên lầu. Tôi không đến gặp cô ấy ngay mà trực tiếp trở lại văn phòng của mình, mọi thứ vẫn y như cũ, mặt bàn không một hạt bụi, tôi đoán nhất định là cô ấy kêu người quét dọn. Ngẩng đầu nhìn  sang, thấy được cô ấy đang nhìn bàn mô hình đăm chiêu suy nghĩ, bộ dáng của cô ấy lúc nghiêm túc làm việc thật sự rất mê người khiến cho người khác cảm nhận được một vẻ đẹp không thể chạm vào, muốn chạm vào rồi lại sợ hãi rời xa.

Hình như cảm giác được có ánh mắt đang chăm chú theo dõi, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu tìm kiếm, cho đến khi thấy được tôi ở đối diện nhìn cô ấy, tôi đứng bên kia lớp kính, cười vẫy tay với cô ấy, cô ấy cũng nhoẻn miệng cười, sau đó đi đến bàn làm việc ấn nút điện thoại nội bộ nói.

"Jiyeon, sao em tới đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?''

"Em đến làm việc, mấy vết thương nhỏ nghỉ ngơi vài ngày đã không sao''

"Sao lại xem thường sức khỏe như vậy? Mau đi về nhà''

Cô ấy lại bày ra điệu bộ Giám đốc của mình.

"Chị quên em vốn là bác sĩ hay sao, sức khỏe của mình em rõ nhất, em biết làm sao điều dưỡng, yên tâm, không có việc gì"

Kỳ thật chuyện em lo lắng nhất chính là chị, đây là những lời tôi thật sự nghĩ, nhưng lại   giấu kín không nói cho cô ấy biết.

''Nhưng mà..."

Cô ấy ân cần nói.

"Không có nhưng mà, em không sao, tin tưởng em''

Tôi dừng cuộc gọi, bước đến gần bức tường, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn thẳng vào mắt cô  ấy, cô ấy nhìn tôi cười cười, tắt điện thoại.

Buổi tối tôi ngạc nhiên vì cô ấy không đi xã giao như mọi khi mà muốn về nhà sớm, tôi  đoán có lẽ sợ tôi về nhà nghỉ ngơi quá khuya nên cô ấy mới hoãn lại cuộc hẹn, nghĩ như vậy tự nhiên tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đến JM cô ấy không xuống xe mà hỏi tôi.

"Jiyeon, tối nay có bận việc gì không?"

"Tối nay không bận gì''

"Vậy vào nhà ngồi chơi đi''

"Vâng''

Tuy do dự nhưng rốt cuộc tôi vẫn gật đầu, bởi vì ánh mắt sáng ngời kia thật sự làm cho tôi không thể kháng cự.

Vào trong nhà, thay giày, như thường lệ cô ấy lập tức lên lầu để lại một mình tôi ngồi trên sofa. Bỗng nhiên nhớ lại cái ngày mình xin nghỉ việc, vẫn là chỗ ngồi này, vẫn là gian phòng khách xa hoa này, vẫn là cùng một người, chỉ là tâm đã không còn giống như lúc trước. Khi đó trong lòng tôi ngập tràn hình bóng IU, mà hiện tại tôi lại để ý người con gái khác. Tôi luôn mồm nói mình si tình chấp nhất, lời thề son sắt suốt đời chờ đợi, thế nhưng mới mấy tháng trôi qua đã yêu người   khác, rốt cuộc tôi là người si tình hay là người dễ quên? Nghĩ như vậy tôi liền muốn cười nhạo bản thân mình.

"Jiyeon, đang suy nghĩ chuyện gì?"

Không biết cô ấy đã đi xuống từ bao giờ.

"A, không có gì. Chị..."

Nhìn thấy cô ấy mặc quần áo ở nhà tôi có chút ngạc nhiên.

"Làm sao vậy?''

Cô ấy cũng cúi xuống tự đánh giá mình.

"Không có gì, chỉ là lần đầu tiên thấy chị mặc như vậy, rất đẹp''

"Bình thường ở nhà chị đều mặc như vậy, chẳng qua rất ít khi ở nhà''

"Ừm"

''Đi theo chị''

Cô ấy cắm tay vào túi quần thể dục rộng thùng thình, đi về phía trước, tôi đi theo sau, đến trước một cánh cửa hình vòm, cô ấy rút tay đẩy cửa làm cho tôi ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Bên trong là một căn phòng bếp rộng rãi mang phong cách Châu Âu, chính giữa đặt   một bàn ăn lớn, khăn trải bàn viền hoa, hai chiếc ghế dựa trắng ngà đã được đặt sẵn, giữa bàn là một ngọn nến màu vàng và một đóa hoa bách hợp.

"Hyomin..."

"Jiyeon, ngồi đi''

Cô ấy không để ý tới ánh mắt tò mò kinh ngạc của tôi, tự mình đi đến đối diện ngồi xuống, tôi cũng kéo ghế ngồi vào.

"Jiyeon, chị vốn định tự tay làm cơm tây cho em, có điều chị thật sự không có thời gian, cho nên liền nhờ người khác làm sẵn. Em nếm thử xem hương vị thế nào?"

''Ừm''

Tôi cắt một miếng bít tết nếm thử.

"Ăn rất ngon"

"Thật sao? Vậy thì tốt''

Cách một tầng ánh nến tôi thấy cô ấy mỉm cười ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro