Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Hyomin..."

"Jiyeon..."

Chúng tôi đồng thời gọi tên nhau, sau đó cùng cúi đầu bật cười.

''Hyomin, chị nói trước đi"

"Ừm, được, Jiyeon, cám ơn em ngày đó thay chị...''

''Hyomin, không cần lại cám ơn em, được không?"

Tôi không để cho cô ấy nói hết, bởi vì tôi biết cô ấy chuẩn bị nói gì, lúc này tôi không muốn   nghe cô ấy nói bất cứ lời cảm ơn nào, cũng không muốn nghĩ về chuyện khác, âm thầm mong được im lặng cùng cô ấy ăn bữa cơm này, im lặng nhìn ngắm cô ấy.

"Ừm''

Cô ấy cười cúi đầu cắt bít tết, tôi cũng không nói gì.

"Jiyeon..."

"Dạ?''

"Có thể kể chị nghe chuyện về IU được không?"

Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, thấy được cô ấy vẫn cúi đầu nói.

''Có phải không tiện nói hay không?"

''Không phải, chỉ là chị muốn nghe chuyện gì?"

Cô ấy ngước lên nhìn vào mắt tôi.

"Cô ấy nhất định rất đẹp, đúng không?"

"Ừm, em không biết cô ấy có được tính là xinh đẹp hay không, có điều cô ấy rất dịu dàng''

Tôi nhìn ngọn nến, tầm mắt dần lạc lõng.

"Em còn chờ đợi cô ấy sao?"

Cô ấy đặt dao nĩa xuống, dùng giọng nói ôn hòa hỏi tôi, tôi lắc đầu cười khổ:

"Cô ấy cũng sắp kết hôn rồi, tiếp tục chờ đợi có thể làm được gì chứ?"

"Jiyeon, yêu là phải tranh thủ, hạnh phúc không phải chỉ cần chờ đợi là có được. Tại sao em không dũng cảm thêm chút nữa để đi giữ cô ấy lại?"

"Nếu không thể cho cô ấy thứ hạnh phúc cô ấy muốn thì không cần thiết cưỡng cầu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc em liền cảm thấy thỏa mãn''

Đây là suy nghĩ tận đáy lòng tôi, cũng là lý do tôi lựa chọn buông tay.

Cô ấy không nói gì nữa, đứng lên đi đến kệ rượu, lấy ra một chai rượu nho và hai chiếc ly đế cao, chậm rãi rót, một ly đặt trước mặt tôi, một ly cầm trên tay.

"Jiyeon, con người em thật sự cố chấp, khiến người khác nhìn thấy cũng phải đau lòng..."

Ánh nến lập lòe làm sáng lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy, rượu đỏ trong ly làm hồng thêm đôi má của cô ấy, tiếng nói của cô ấy thần bí mà xa xưa. Tôi nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt không cầm lòng nổi thốt lên.

"Hyomin, chị cũng là một người kiên cường làm cho người ta đau lòng''

Cô ấy nghe vậy cười nhẹ, không nói gì, ngửa đầu uống rượu, tôi nhận ra mình hơi thất thố cũng bối rối cầm rượu lên uống.

"Jiyeon, em còn tin vào tình yêu không?"

''Ừm, em tin''

Cô ấy lại cười nhẹ nhấp một hớp rượu.

"Hyomin, đừng uống nữa, bao tử chị không tốt, uống ít một chút"

Cô ấy buông ly rượu nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười đáp.

"Ừm, được''

''Hyomin...''

''Sao vậy?"

"Chị thật sự không có bạn trai sao?"

Tôi không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Cô ấy bỗng nhiên cười ra tiếng hỏi.

"Thế nào? Em không tin?"

"Ừm, không tin lắm"

"Sao em lại không tin?"

"Không có gì, chỉ là cảm giác như vậy''

"Vậy thì cảm giác của em đã sai, tình cảm phải tùy vào duyên phận, có thể là do duyên phận của chị vẫn chưa tới"

Tôi cười cười, trong lòng không khỏi có chút mất mát, rốt cuộc tôi vẫn không phải là duyên phận mà cô ấy chờ đợi, chung quy chúng tôi trốn không thoát thực tại khác biệt, cô ấy là Giám đốc của tôi, còn tôi chỉ là tài xế của cô ấy, cô ấy có được tài sản giá trị ngàn vạn, địa vị thượng lưu, mà tôi nhiều lắm chỉ là một thường dân, không chút địa vị. Cô ấy cần một người bạn đời có thể cùng cô ấy chia sẻ buồn phiền, giúp đỡ sự nghiệp, suốt đời bầu bạn, mà tôi ngoại trừ khiến cho cô ấy cảm thấy áp lực và cảm giác tiêu cực, không còn gì khác. Tôi chưa từng nghĩ muốn phá vỡ mối quan hệ hiện tại, cho dù là đang ở trong hoàn cảnh mập mờ lúc này đi nữa, tôi thầm muốn dùng thân phận bạn tốt yên lặng kề cận bên cô ấy, vì cô ấy làm một ít chuyện tôi có thể làm. Lúc trước, khi tôi còn tự mình giãy giụa giữa cảm giác yêu và không yêu, nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ tự nhiên bối rối, không biết phải làm sao, nhưng mà giờ đây khi tôi nhận ra tình cảm thật sự của mình, ngắm nhìn cô gái tôi yêu, trong lòng lại bình tĩnh và hạnh phúc lạ kỳ.

Tôi không hề hy vọng xa vời sẽ được thiên trường địa cửu, cũng không tiếp tục băn khoăn có phải là lưỡng tình tương duyệt hay không, tôi chỉ thầm muốn dùng phương thức của  mình biểu đạt tình cảm của mình, không thân mật cũng không xa cách. Yêu có lúc cần phải ra sức giành lấy, còn đối với tôi, yêu một người lại càng phải che giấu đi, có đôi khi tôi thật căm hận bản thân mình quá mức lý trí và yếu đuối, tuy nhiên tôi vốn là một người sợ hãi thay đổi như vậy, bản tính như vậy, không thuốc nào chữa được.

Có lẽ cô ấy nhận thấy được cảm xúc của tôi thay đổi nên không hỏi thêm gì nữa, cô ấy không hỏi tôi cũng sẽ không nói, tựa hồ trở lại lần gặp đầu tiên. Đối với Eunjung và Qri, tôi đã quen với việc mỗi khi ở chung sẽ tranh cãi, đùa giỡn ầm ĩ, nhưng ở cùng cô ấy, tôi càng mong có thể được im lặng cảm nhận, cảm nhận hơi thở của cô ấy, cảm nhận niềm vui, nỗi buồn của cô ấy, cho dù không nói lời nào tôi cũng cảm thấy đó là một loại hạnh phúc bởi vì đã lâu lắm rồi, tôi không cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu, gần gũi và chân thật đến thế.

Chúng tôi vẫn ngồi như vậy cho đến khi ngọn nến tàn lụi, trong không gian tràn ngập mùi khói nến.

"Hyomin, em phải về rồi, ngày mai em sẽ tới sớm đón chị''

''Ừm, được''

Lúc đã đi đến cửa, tôi mới nhớ quay đầu nói với cô ấy.

"Hyomin, cám ơn bữa tối của chị"

''Mai gặp lại''

''Mai gặp lại''

Mang giày, bước ra bên ngoài, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại bỗng nhiên tôi cảm giác thật hoài niệm bầu không khí bên trong. Khi tôi về đến nhà, Qri vẫn chưa trở về, tôi không bật đèn mà dùng trực giác đi đến sofa ngồi xuống, im lặng nhớ lại khung cảnh lãng mạn vừa rồi, ánh nến lung linh, hoa bách hợp thuần khiết, còn có nụ cười xinh đẹp của cô ấy. Ngồi một lát tôi quyết định tắm rửa đi ngủ, tôi sợ Qri về nhà  bắt gặp tôi ngồi thẫn thờ ở đây lại bị hù cho một trận.

Sáng hôm sau tôi vẫn lái xe đến JM như mọi khi, bởi vì hôm nay là ngày khai mạc triển lãm bất động sản nên tôi cố tình đi sớm hơn thường lệ, cũng bận đồ nghiêm túc hơn. Lái xe đến cửa, sau đó nhắn tin cho cô ấy theo thói quen.

"Hyomin, em tới cửa rồi''

Lập tức nhận lại tin trả lời.

"Ừm, tốt''

Thật không ngờ cô ấy lại dậy sớm như vậy.

Mười phút sau, cô ấy mặc nghiêm trang chỉnh tề rời nhà, âu phục đen vừa người, áo sơ mi trắng như tuyết, cổ áo khoét sâu mơ hồ lộ ra áo trong màu đen, gợi cảm mê người. Cô ấy lên xe, liếc nhìn tôi sau đó cười nhẹ nói.

''Jiyeon, chị phát hiện em ngày càng giống một người mẫu nữ''

"Thật không? Giống chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng giống, nhất là khí chất lạnh lùng mỗi khi im lặng''

"Haha, trời rét, em đúng là hơi lạnh''

Nghe tôi trả lời như vậy, cô ấy quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa không nói gì nữa. Tôi không muốn hỏi cô ấy người mẫu đó là ai, cũng không muốn biết thêm chi tiết, không  muốn mỗi ngày nhìn thấy tôi cô ấy đều nghĩ tôi giống người nào đó, tôi chỉ muốn là chính mình, đẹp cũng tốt, xấu cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro