Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đem chiếc xe mới của cô ấy ra kiểm tra, đó là một chiếc SUV màu trắng, tôi không biết vì sao cô ấy yêu thích màu trắng như vậy nhưng màu trắng xác thực thích hợp khí chất cao quý của cô ấy.

Anh hai và chị dâu của tôi đều bề bộn nhiều việc, dứt khoát đem Jiwon gửi qua chỗ tôi, tôi cũng rất vui mừng đón Jiwon về nhà, con bé tựa như một tờ giấy trắng thuần khiết không tỳ vết, ngây thơ đáng yêu. Ở cùng con bé bất giác cũng thấy bản thân trở nên sạch sẽ, không phải chỉ thân thể, mà là linh hồn, đối diện gương mặt tươi cười ngây thơ ấy tôi sẽ quên đi những cách biệt về giai cấp, quên mất những khổ sở và đau lòng. Mỗi buổi tối Jiwon đều quấn quýt lấy tôi, bàn tay nhỏ bé bụ bẫm víu lấy mặt tôi, dùng ánh mắt to tròn nhấp nháy nhấp nháy nhìn tôi muốn nghe tôi kể chuyện xưa.

Những ngày cuối tháng mười khí hậu lạnh dần, tôi cất đi đôi dép lê và áo thun đen ngắn tay, thay vào giày da và áo len cổ chữ V màu đen. Vốn dĩ tôi cũng không đặc biệt si mê màu sắc này, chỉ vì tôi thật sự không có khái niệm gì về màu sắc, không biết cách phối màu, phối xong mặc đi ra ngoài nhìn cũng không giống ai. Thời đại học, Qri thường xuyên chứng kiến tôi mặc một thân xanh xanh đỏ đỏ, tôi cũng thường xuyên được nghe cô ấy bình luận xanh phối đỏ rất khó coi, từ đó về sau tôi chỉ mặc trắng xám đen, không cần suy nghĩ phối màu, cũng không cần lo lại khó coi. Dần dần nó thành thói quen và phong cách của tôi, tôi cũng tự nhiên cảm thấy ưa thích những màu sắc này.

Tôi giúp Jiwon tắm rửa sạch sẽ, đem con bé nhét vào trong chăn sau đó tự mình trở lại phòng tắm tắm rửa. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên bên ngoài, tôi không nghĩ nhiều vì thế kêu Jiwon nghe máy, đồng thời cũng hé cửa ra một chút muốn nghe xem là ai gọi đến, Jiwon dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình cầm lấy di động, giống như một bà cụ non cất giọng du dương ngọt ngào nói.

"Alo? Cô út đang đi tắm, ai đó lát gọi lại nha''

''Jiwon cũng nhớ dì xinh đẹp''

Đầu óc tôi nháy mắt chập mạch, bất chấp bộ dáng ướt ngoi ngóp của mình, vội vàng đẩy cửa chạy ra.

"Dạ, vậy chừng nào dì xinh đẹp mới về?"

''Jiwon vẫn ở nhà cô út''

"Thích, dì xinh đẹp thật là tốt''

Tôi trần truồng ướt nhẹp đứng cạnh giường nhìn Jiwon cầm điện thoại của mình lẩm nha lẩm nhẩm lăn lộn trên giường, chỉ lo trò chuyện với dì xinh đẹp của nó vui đến quên trời quên đất, bỗng dưng tôi cảm thấy toàn thân lạnh run mới ý thức được phải chạy thêm một lượt trở về phòng tắm lau khô, mặc vào áo choàng tắm rồi trở ra.

''Cô út, dì xinh đẹp muốn nói chuyện với cô út''

Tôi vội vàng cầm lấy di động, vài giọt nước trên tóc nhễu xuống nhòe đi màn hình, lòng muốn kêu tên của cô ấy nhưng miệng chỉ thấy đắng chát, cho đến khi bên tai tôi vang lên tiếng nói ôn nhu bình thản của cô ấy.

"Jiyeon"

"Ừm, Hyomin, em nghe''

"Chuẩn bị ngủ sao?"

"Không có, em vừa mới tắm xong''

Cô ấy đột nhiên lặng im không nói gì nữa.

''Hyomin..."

"Ừm?"

"Chị ở bên đó vẫn ổn chứ?"

"Nếu em muốn biết vậy tại sao không gọi điện thoại cho chị?"

"Em có gọi nhưng di động của chị luôn tắt máy"

Nhất thời sốt ruột, lời nói của tôi cũng trở nên gấp gáp, cô ấy cười nhẹ một tiếng trêu đùa hỏi.

"Jiyeon, chẳng lẽ em không biết có cái gọi là lệch múi giờ?''

A đúng rồi, mỗi lần tôi gọi điện thoại cho cô ấy đều là ban ngày, những lúc đó hẳn cô ấy đều đi ngủ. Tôi dùng sức vỗ mạnh đầu mình, Eunjung có một câu nói không sai, tôi chính là đồ ngu ngốc.

''Em quên..."

"A, quả nhiên Eunjung rất hiểu em''

Tôi vẻ mặt hắc tuyến, chẳng lẽ cô ấy có Thuận Phong Nhĩ hoặc là Thiên Lý Nhãn? Nếu không vì sao tôi nghĩ cái gì cô ấy đều biết được? Tôi vừa muốn nói chuyện thì nghe được tiếng loa thông báo chuyến bay vang lên từ đầu bên kia, vì thế nhỏ giọng hỏi cô ấy.

"Hyomin, chị đang ở đâu?"

"Chị ở Busan"

"Chị đã về nước?"

''Ừm''

"Thật sự?"

"Em không hy vọng chị trở về sao?"

"Không phải, không phải, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ, không đúng, là rất bất ngờ''

Tôi nhất thời nói năng lộn xộn, từ trên giường vụt đứng lên, nghe được đầu bên kia cô ấy cười nhẹ nói.

"Jiyeon, chị phải lên máy bay rồi, chờ về tới nơi chúng ta lại nói tiếp, được không?"

''Được, được, em lập tức tới sân bay''

Tôi tắt điện thoại, sau đó cấp tốc sấy khô tóc, mặc quần áo, cuối cùng kéo Jiwon từ trên giường lên, chúng tôi chui vào xe, chạy như bay tới phi trường, cho dù tôi biết giờ phút này cô ấy hãy còn ngồi máy bay xuyên qua mấy tầng mây, nhưng vẫn không thể ức chế được tâm trạng của mình, cấp bách muốn được gặp mặt cô ấy. Một tháng chờ đợi, mỗi một ngày đối với tôi đều là giày vò, thử thách, tôi có thể chịu đựng cảm giác này nhưng vẫn không cách nào khiến bản thân cảm thấy được đợi chờ là hạnh phúc.

Ngồi trong xe, tôi bắt đầu nhìn đồng hồ đếm cừu, chờ tôi đếm hết cừu nước Úc, chuyến bay của cô ấy rốt cuộc đáp xuống. Tôi dặn Jiwon ngồi yên trong xe, một mình vọt vào đại sảnh, ánh mắt sàng lọc qua từng gương mặt khác nhau cuối cùng dừng lại trước hình bóng một người quần tây xám, giày cao gót xinh xắn, chiếc áo gió màu trắng thuận tiện khoác ở trên tay, áo sơ mi thả lỏng ba nút trên cùng, trên cổ mang dây chuyền sáng ngời, tóc đen cuộn sóng phủ ở trên vai, chiếc kính râm màu che khuất nửa gương mặt, cô ấy rất thu hút ánh nhìn, cho nên dần dần ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cô ấy. Tôi đi tới cản đường cô ấy lại, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt tôi, tự mình gỡ xuống kính râm, ánh mắt trong suốt sáng ngời ấy lại nhìn chăm chú vào tôi, trong mắt là nhiệt tình vui sướng, rồi lại đột nhiên hóa thành im lặng ai oán, cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, hơi thở thổi vào gáy tôi, ở bên tai tôi cất tiếng nỉ non.

"Jiyeon..."

Tôi vốn muốn dùng sức gắt gao ôm cô ấy vào ngực, nhưng khoảng khắc chạm vào lưng cô ấy đôi tay tôi bỗng trở nên mềm yếu, tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy, vùi đầu vào mái tóc mềm thơm ngát của cô ấy, hấp vào hương thơm xa cách đã lâu mà chỉ riêng cô ấy có được. Thế giới bỗng chốc trở nên yên lặng, tôi nghe không thấy âm thanh huyên náo xung quanh, nhìn không thấy ánh mắt người khác, tôi chỉ có thể cảm nhận máu trong người đang chậm rãi chảy xuôi, pha vào trong đó những tưởng niệm cùng hy vọng. Thật lâu sau tôi nhẹ giọng nói.

"Hyomin, chúng ta về nhà đi''

"Ừm''

Đầu cô ấy đặt trên vai tôi nhẹ gật, sau đó tách khỏi vòng tay ôm ấp của tôi.

Tôi đem toàn bộ hành lý xếp vào cốp xe, lúc mở cửa ngồi vào đã thấy Jiwon bám dính trong lòng cô ấy, còn cô ấy thì mặt đầy vẻ cưng chìu.

"Dì xinh đẹp, dì đi chỗ nào chơi vậy? Làm sao mà mang nhiều thiệt nhiều thùng trở về luôn?"

Jiwon đùa nghịch tóc của Giám đốc, mở cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Dì đi du lịch cho nên mang theo thiệt nhiều đồ như vậy, Jiwon có nhớ dì không?"

"Dạ có, Jiwon nhớ dì, cô út cũng nhớ dì''

"Vậy sao? Làm sao con biết cô út cũng nhớ dì?"

"Cô út luôn đờ người ra, con tới hỏi, cô út nói cô út đang nhớ dì xinh đẹp''

Cô ấy cười mà như không cười liếc nhìn tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy không chỗ nào trốn, một người trưởng thành gần ba mươi tuổi như tôi lại bị một đứa con nít nói tới đỏ mặt. Lúc đó tôi chỉ nghĩ Jiwon là một đứa trẻ bốn tuổi, hẳn không có tư tưởng thành thục và trí nhớ như người lớn cho nên liền thuận miệng nói ra, giờ đây tôi mới phát hiện mình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng chính là vĩnh viễn đừng xem thường trẻ con, tâm lý của tụi nhỏ trưởng thành vượt xa so với tốc độ phát dục cơ thể của chúng, chúng tiếp xúc với nhiều thành phần xã hội, hiểu rất nhiều tư tưởng phức tạp, đương nhiên cũng vô tình ăn phải rất nhiều melamin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro