Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, tôi nhìn thấy Eunjung cùng Qri đang ngồi trên sofa khoa tay múa chân với nhau, bộ dạng nghiêm túc chẳng khác gì đang kiểm kê tài chính.

"Hai người các cậu đang làm gì đó?"

"Khủng long con, cậu về thật đúng lúc, Qri muốn đưa thuốc của cô ấy vào bệnh viện tiêu thụ, cậu mau giúp cô ấy nghĩ cách''

"Đúng đúng, Jiyeon, mau lại đây''

"Bệnh viện?''

Tôi đổi giày, thảy chìa khóa lên bàn trà sau đó ngồi xuống bắt đầu hỏi.

''Qri, chỗ của cậu bán những loại thuốc gì mới  được?''

"Thuốc gì cũng có, nào là thuốc trị tiêu chảy,  thuốc xổ, thuốc ho, thuốc cảm, chống u, kháng viêm, còn có thuốc tránh thai... Chỉ có cậu không thể tưởng tượng ra, không có thuốc gì mình không thể bán''

Qri bắt đầu khoa trương đắc ý, bị Eunjung dùng ánh mắt sắc lẻm hung hăng nhìn, cô ấy mới ngay lập tức đứng đắn nói.

"Tình hình là mình nghĩ tạm thời nên đưa vào mấy loại thuốc có tác dụng phổ biến, đợi nguồn tiêu thụ từ bệnh viện lớn dần lại bán thêm những loại thuốc mới''

"Vậy sao? Cho dù như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng''

"Mình cũng biết là không dễ dàng, dễ dàng mình còn tìm các cậu bàn bạc làm cái gì?''

"Những chuyện này đều do chủ nhiệm khoa quyết định, muốn đưa thuốc vào bệnh viện, đầu tiên phải nhắm vào mấy người đó mà xuống tay''

"Khủng long con, cậu đừng nói mấy chuyện vô nghĩa, ba người ở đây đều từ bệnh viện lăn lộn đi ra ai chẳng biết mấy việc này? Cậu chỉ cần nói phải ra tay với khoa nào trước tiên''

"Khoa của cậu khẳng định không được, lỡ có chuyện gì làm trở ngại cậu thăng chức sẽ không tốt''

Tôi giả bộ bày ra dáng vẻ người lãnh đạo,  nghiêm túc phân tích tình hình.

"Khoa lúc trước mình làm cũng khó, chủ nhiệm khoa rất thành thật, người từng hướng dẫn mình cũng không được, lá gan quá nhỏ..."

"Thôi thôi thôi, cút qua một bên đi, cậu chính là đồ vô dụng, không có một chút tác dụng nào''

Qri đạp tôi một cước, tôi vỗ vỗ ống quần bị cô ấy đá bẩn nói.

"Vậy thì bắt đầu từ khoa lúc trước mình làm  đi, vị chủ nhiệm khoa đó chuẩn bị về hưu, chắc chắn muốn thừa dịp trước khi về hưu vơ vét một phen''

"Haha, mình chính là chờ cậu nói câu này, cậu phụ trách quyến rũ, mình và Qri giúp cậu dọn dẹp''

Eunjung hí hửng vỗ bàn một cái, tôi có cảm giác mình đã bị trúng kế, sững sờ tại chỗ.

"Có ý gì?"

"Ý là cậu hẹn hắn ra ngoài nói chuyện, sử dụng trí tuệ và sắc đẹp của cậu...''

Qri vuốt đầu tôi cười giả dối, tôi đẩy cô ấy ra phản đối.

"Vì sao? Đâu phải mình bán thuốc a''

"Vì sao? Nếu cậu chịu giúp mình làm xong chuyện này, mình liền tiết lộ cho cậu một chút chuyện của Hyomin''

Qri cất cao giọng, bắt chéo chân, bộ dáng cao ngạo tựa như nắm chắc phần thắng trong tay. Nghe cô ấy nhắc đến Hyomin tâm của tôi lại bắt đầu thấp thỏm

"Hyomin? Hyomin như thế nào?"

''Chậc chậc, vừa mới nhắc tới Hyomin, cậu liền khẩn trương như vậy? Hyomin không có sao,  không phải cậu vẫn luôn muốn biết Hyomin ở nước ngoài từng trải qua chuyện gì hay sao? Chờ cậu làm tốt việc này sau đó mình sẽ nói cho cậu''

Qri đứng lên vỗ vỗ vai tôi, cười gian trá nói.

''Đi thôi, theo mình đến công ty kiểm tra thuốc đi''

Nói rồi liền cầm lấy túi xách nhảy nhót xuống lầu, tôi vỗ trán mình một cái than thở.

"Bà tám chết tiệt, cậu và Qri thông đồng nhau bày mưu tính kế mình, cậu ở bệnh viện còn quen thuộc hơn mình, nếu phải làm việc này cũng không tới lượt mình. Vì sao mình lại bị sắc đẹp mê hoặc chứ...''

Eunjung bật người đứng dậy, nhấc lên túi xách, lạnh lùng nói.

"Có thể dùng sắc đẹp mê hoặc cậu cũng chỉ có một người mà thôi''

Nói xong liền bước đi một mạch.

Tôi biết người mà Eunjung muốn ám chỉ chính là Giám đốc, ngay khi Qri vừa nhắc đến tên cô ấy, tâm của tôi đã không thể khống chế được  trở nên hoảng loạn, gấp rút muốn biết mọi chuyện về cô ấy, cứ như vậy tôi liền liên tục tự mình hoài nghi giãy giụa để rồi không thể kìm chế càng lún càng sâu.

Một tuần sau đó, chúng tôi bắt đầu dấn thân vào khoảng thời gian ăn chơi xa đọa dài vô tận,  trải qua cuộc sống xa xỉ đến mức phung phí, mỗi ngày đều là ăn tiệc uống rượu, đấm bóp mát xa, tắm nóng xông hơi, đưa danh thiếp, tặng hàng hiệu... Chủ nhiệm khoa là một ông lão sáu mươi mấy tuổi, làm sao chịu nổi sự tra tấn của chúng tôi? Cộng thêm mật ngọt chết ruồi của Qri và Eunjung, một tuần sau ông ấy liền thuận buồm xuôi gió bị chúng tôi dụ dỗ. Có điều cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, mới qua mấy ngày, Qri đã đốt hết mấy vạn nhân dân tệ. Bất quá như vậy cũng đáng giá, tôi vốn tưởng hắn chuẩn bị về hưu ở nhà dưỡng lão đâu ngờ được hắn chuẩn bị đến bệnh viện tư nhân làm viện trưởng, hiện tại không chỉ tìm được nguồn tiêu thụ từ trong  khoa mà còn nắm luôn độc quyền tiêu thụ của cả bệnh viện tư nhân đó. Qri lần này nhất cữ lưỡng tiện, một hòn đá ném hai con chim, thời  gian ngắn trả giá, thu lại được hồi báo hậu hĩ. Qri mừng rỡ không ngừng mở miệng gọi đại gia đáng yêu, dụ dỗ ông lão vui vẻ đỏ cả mặt,  tưởng rằng không chỉ kiếm được bộn tiền còn được mang danh tốt. Tiễn chân vị đại gia ấy đi rồi, Qri liền lộ đuôi cáo, vừa đi vừa mắng.

"Lão già dịch, tưởng mình là cái thá gì chứ? Lấy của tôi mấy vạn còn làm bộ miễn cưỡng, đại gia đáng yêu? Tôi khinh, ông nội ngươi chứ đáng yêu!''

Eunjung cũng tức giận bất bình, lải nhải mắng thế giới này quá điên cuồng, phẩm chất mấy cụ già cũng suy thoái đến tận đây, thật sự quá xấu xí, giấc mộng leo lên mấy ông cụ của cô ấy cũng bị đánh cho tan nát. Hai người không ngừng lên án, cậu một câu tôi một câu, tôi nghe bọn họ chửi bới mà tim đập thình thịch, lòng thầm nghĩ nếu tôi mà là lão già lúc nãy cho dù có chết cũng tuyệt đối không chọc hai ả đàn bà hung hãn này.

Nói gì thì nói đơn làm ăn lớn đầu tiên đã hoàn thành thuận lợi, Qri mời chúng tôi ăn uống phủ phê một bữa, một là vì cảm ơn, hai là để phát tiết, ba là muốn xin lỗi bởi vì ngày lễ Quốc khánh tốt đẹp của chúng tôi đã bị cô ấy vô tình quấy rầy. Ba mẹ đã theo anh hai và chị dâu tôi cùng nhau đi du lịch, chỉ còn lại ba đứa chúng tôi ở lại chốn thành thị huyên náo này tự ngược lẫn nhau. Qri khí thế hừng hực bắt tay vào trang hoàng nhà cửa, tự dưng lại phát điên muốn đi Ulsan mua một cái giường lớn. Tôi vẫn lấy làm lạ, cô ấy vừa mua nhà, vừa phải hối lộ đại gia đáng yêu, làm sao còn nhiều tiền để đắc ý như vậy? Sau đó mới biết thì ra cô ấy đem tiền của Eunjung góp vào vốn của cô ấy, cộng thêm mười vạn được Giám đốc ưu đãi, vậy là cô ấy liền có đủ tiền tài để đắc ý trở lại. Cuối cùng dưới sự trấn áp của tôi và Eunjung, Qri đã từ bỏ ý định đi Ulsan, có điều người không đi nhưng giường tự chạy tới. Về phần điều kiện cô ấy đã đáp ứng tôi, sự thật chứng minh tôi đã bị lừa, tin tức duy nhất cô ấy biết được chính là Giám đốc từng có một bạn trai ở nước ngoài, sau khi về nước đã chia tay. Thật ra cái tin này cô ấy không nói tôi cũng có thể đoán ra, một cô gái vĩ đại như vậy làm sao không có đàn ông đeo đuổi?

Lễ Quốc khánh qua đi, chúng tôi lại trở về cuộc sống bình thường, Eunjung bắt đầu vùi mình trong công việc, vừa phải hoàn thành đợt khảo hạch ở bệnh viện vừa phải ứng chức, ngày ngày đều đi sớm về trễ, năm giờ đã ra cửa, chín giờ mới về nhà. Qri cũng không nhàn rỗi, công ty vừa mở rộng nguồn tiêu thụ, liền chạy ngược chạy xuôi khắp nơi tranh thủ thời cơ tiến quân vào thị trường nhà thuốc tư nhân, cho nên mới nói trời sinh Lee Qri là để đi làm kinh doanh.

Rốt cuộc chỉ còn mình tôi nhàn rỗi, cuộc sống vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên bình tĩnh, không còn công việc khiến cho bản thân bận rộn, lòng tôi lại trở về cảm giác trống rỗng. Đúng vậy, tôi bắt đầu nhớ nhung cô ấy, trong suy nghĩ đều là gương mặt hoàn mỹ xinh đẹp của cô ấy, nhớ đến ánh mắt trong suốt sáng ngời của cô ấy, nhớ vẻ nghiêm nghị giỏi giang những khi làm việc, vẻ lười nhác quyến rũ những lúc ở nhà của cô ấy, nhớ cô ấy những khi nói đùa thì hài hước sáng sủa, những lúc trầm mặc thì cô đơn lãnh đạm, lúc xã giao thì ung dung điềm tĩnh, lúc đau lòng thì cô đơn bất lực. Cô ấy tựa như một hình đa diện, mỗi một mặt đều tỏa ánh sáng rực rỡ, rung động lòng người, mỗi một mặt đều như nam châm mạnh mẽ hấp dẫn tôi, tôi không thể  tránh thoát, cũng không cách nào kháng cự. Trong khoảng thời gian này tôi từng nhiều lần gọi điện cho cô ấy nhưng lần nào cũng nhận được thông báo di động đang tắt máy, tựa như cô ấy hoàn toàn bốc hơi biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Mỗi lần như vậy tôi đều tự an ủi bản thân, tự nhủ với lòng mình chỉ là tài xế, là bạn bè bình thường của cô ấy nhưng rồi sau đó bao vây lấy tôi luôn là cảm giác tự ti và những tưởng niệm mãnh liệt giày vò. Tôi lại trở về những tháng ngày mê man lúc trước, hoặc là viết thư pháp, hoặc là ngồi một chỗ ngẩn người, trên tường treo đầy những tưởng niệm của tôi đối với cô ấy, tràn ngập những lưu luyến thầm lặng tôi dành cho cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro