Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tôi tới sớm để chở cô ấy đến triễn lãm cho kịp buổi lễ bế mạc. Thật ra đến tận bây giờ tôi vẫn không biết bằng cách nào cô ấy thấy được bản ghi chép của phòng tiêu thụ bởi vì từ hôm đó đến nay, tôi gần như ở bên cạnh cô ấy nửa bước không rời, tôi còn chưa từng nghe được người nào báo cáo với cô ấy về chuyện đó. Cô gái này không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn thần thông quảng đại.

Triển lãm lần này đã diễn ra hết sức thành công, hai khu biệt thự với khuôn viên đã hoàn toàn bán hết, mấy khu biệt thự khác cũng bán được tám phần, ngay cả hai tòa chung cư cao tầng chưa hoàn thành tính sơ cũng được đặt mua trước hơn phân nửa, thu về được lượng lớn lượng vốn đầu tư ban đầu, bộ phận tài chính bận tối tăm mặt mày. Tâm tình của Giám đốc tự nhiên cũng tốt lên, vừa trở về công ty liền ra lệnh đại xá thiên hạ, tất cả nhân viên theo luật được cho nghỉ bảy ngày, tiền thưởng tăng thêm 15%. Mọi người nghe tin hoan hô dậy sóng, tựa như lũ chim vừa thoát khỏi lồng, chỉ hận không thể ngay lập tức được bay lên trời, ngay lập tức ríu ra ríu rít rủ nhau bàn luận xem nên đi chỗ nào du sơn ngoạn thủy, nhưng mà không khí vui mừng này cũng không có phần của tôi, bởi vì cô ấy liền phải rời khỏi mảnh đất này bay đến ngàn dặm xa xôi nơi đất khách quê người, vừa nghĩ tới việc cô ấy phải một mình chịu đựng đau đớn, một mình đối mặt mưa gió, tôi tự nhiên lại cảm thấy đau lòng. Xuyên thấu qua khuôn mặt tươi cười thường ngày ấy, điều tôi thấy được chỉ là cô ấy đang ôm tay đứng bên cửa sổ, vẻ mặt cô đơn như đang suy nghĩ điều gì, tôi ngồi ở văn phòng nhìn cô ấy, cô ấy đứng nơi đó nhìn ra cửa sổ, tình cảnh này làm cho tôi nhớ tới một đoạn thơ.

"Em đứng trên cầu ngắm cảnh quan

Người ngắm phong cảnh lại ngắm em

Cửa sổ phòng em trăng tô điểm,

Mà em tô điểm mộng người xem''

Một lát sau, cô ấy chậm rãi xoay người ngồi lại trên ghế, bấm nút nội bộ, điện thoại của tôi ở phòng bên cạnh liền vang lên, lập tức tôi có chút hoảng hốt.

''Jiyeon, qua đây một chút''

"Dạ''

Tôi mặc vào áo khoác đi qua văn phòng cô ấy.

"Hyomin..."

"Jiyeon, ngồi đi''

Tôi nghe lời ngồi xuống sofa, cô ấy đứng lên bước đến ngồi đối diện tôi nói.

''Jiyeon, mấy hôm trước chị có mua chiếc xe mới, em giúp chị lái thử nó đi, còn có, chị có thể...''

Tôi có thể cảm giác được sự bất an của cô ấy, mười ngón tay của cô ấy lúc này đan chặt vào nhau đặt ở trên đùi, ngón tay bị nắm có chút trắng bệch, nói chuyện cũng đứt quãng. Tôi chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ, cô ấy từng đàm phán những hạng mục trị giá mấy ngàn vạn mà vẫn ứng đối lưu loát, thong dong bình tĩnh, vậy mà giờ phút này, cô ấy hoàn toàn khác biệt so với hình tượng Giám đốc quản lý tập đoàn khổng lồ, thành thục ổn trọng hàng ngày.

"Hyomin, làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?"

"Không có gì, chỉ là hơi lo lắng, mỗi lần đi xa chị đều như vậy, cũng thành thói quen''

Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ nói xong.

"Lại là thói quen, Hyomin, rốt cuộc chị có bao nhiêu loại thói quen này? Nhiều năm ở nước ngoài rốt cuộc làm cho chị bị bao nhiêu bệnh?"

Cơn đau trong lòng tôi chuyển hóa thành lo âu oán trách, tôi biết lúc này tôi không nên nói những lời như vậy, có điều phản xạ của tôi lại nhanh hơn suy nghĩ của tôi nửa nhịp, đau bao tử thành thói quen, mất ngủ thành thói quen, lo lắng cũng thành thói quen... Tôi không thể tưởng tượng rốt cuộc cô ấy đã chịu bao nhiêu đau đớn và tra tấn, tôi cảm giác tâm của mình bị vò thành một khối, giống như tất cả những đau đớn mà cô ấy gánh chịu đều đang chuyển qua tôi.

"Jiyeon, chị không sao''

Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi nói, tôi hít vào một hơi thật sâu, sau đó im lặng thở ra cố giúp cho mình bình tĩnh lại, gật đầu nói.

"Ừm, không sao là tốt rồi, chiều nay bay chuyến mấy giờ?"

Cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói.

"Tám giờ, đầu tiên bay đến Busan, sau đó lại đổi chuyến, Jiyeon, đưa chị về nhà thu dọn hành lý một chút đi''

"Dạ''

Chúng tôi về đến JM là khi thời gian vẫn còn sớm, cô ấy lấy mấy bộ quần áo và đồ vật cần thiết xếp vào trong vali sau đó không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, liên tục nhìn đồng hồ, không ngừng hít thở sâu.

"Hyomin...''

"Ừm''

"Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn sớm''

"Không cần, như vậy được rồi''

Tôi đi tới kéo cô ấy ngồi xuống, cô ấy muốn đứng lên nhưng vẫn bị tôi bắt buộc ngồi yên trở lại, vì vậy cô ấy liền dùng ánh mắt sắc bén giận dữ nhìn tôi.

"Hyomin, chị đang lo sợ cái gì? Không có chuyện gì hết, đừng lo lắng''

Tôi cố dùng giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh an ủi cô ấy.

"Nếu máy bay hết xăng chị liền gọi điện thoại cho em, em đem tới cho chị, chừng nào đến Mỹ nhớ báo cho em biết, em lớn chừng này tuổi còn chưa có dịp gọi điện thoại Quốc tế. Trên đường phải chú ý an toàn, nhất định phải nhớ đeo kính râm, chị nhìn xinh đẹp như vậy, nhỡ đâu bị mấy tên háo sắc để ý sẽ rất nguy hiểm, nếu bắt buộc phải gỡ kính, vậy thì chị ngay lâp tức lấy khẩu trang mang vào, tóm lại không thể lộ cả gương mặt, biết không?"

Cô ấy bỗng nhiên nhìn tôi bật cười, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai tôi, cất tiếng nói nỉ non.

"Jiyeon, em luôn làm chị cảm thấy thật an tâm''

Tôi ngửi mùi hương thơm mát độc đáo từ trên cơ thể cô ấy, tâm trạng phập phồng dần dần bình tĩnh lại. Tôi muốn nói cho cô ấy biết là cô ấy cũng làm cho tôi cảm thấy thật an tâm nhưng rồi tôi cũng chỉ cười cười không có nói ra.

"Hyomin''

"Ừm''

"Em có thể hỏi chị một chuyện hay không?"

"Được, em hỏi đi''

"Vì sao chị lại lo lắng như vậy?"

Cô ấy im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng bên tai tôi, hơi thở mềm mại nói.

"Lúc chị vừa hơn mười tuổi đã bị cha đưa ra nước ngoài, chị vốn không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, chuyện ông ấy đã quyết định không ai có thể thay đổi. Ông ấy bận rộn nhiều việc không có cách nào đến tiễn chị, lần đó là lần đầu tiên chị ngồi máy bay, hơn nữa lại đi một mình, chị sợ hãi muốn chết, lên máy bay liền bắt đầu nôn ra, bao tử đều bị nôn sạch, sau đó hôn mê bất tỉnh ngay trên máy bay. Từ đó về sau, mỗi lần ngồi máy bay bao tử của chị đều sẽ bắt đầu đau, cho nên lần nào trước khi bay chị cũng đều trở nên như vậy, cảm thấy sợ hãi, khẩn trương..."

"Hyomin, không sao''

Lòng tôi đau đến tột cùng, nguyên lai gương mặt đau khổ cùng với cảm giác vô cùng lo lắng trên máy bay lần trước của cô ấy đều là do bóng ma thời thơ ấu để lại. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy, cô ấy im lặng không nói, không còn vẻ bày mưu tính kế bình tĩnh mạnh mẽ như thường ngày, giờ đây cô ấy tựa như một đứa trẻ bị tổn thương, trong lòng có vô tận cô độc cùng khổ sở, cô ấy vẫn tựa vào người tôi như vậy, không nói lời nào cũng không còn lo lắng. Thế giới bỗng chốc trở nên im lặng, giống như chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều và tiếng tim đập của hai chúng tôi. Thật lâu sau đó, cô ấy mới nhẹ nhàng đứng lên.

"Jiyeon, đi thôi''

"Ừm''

Khóa cửa kỹ càng, tôi chở cô ấy đến sân bay, suốt quãng đường đi chúng tôi không ai nói chuyện với ai, cô ấy vẫn ngả mình lên ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài khung cửa. Chạy đến sân bay, tôi đậu xe an toàn sau đó mở cốp xe lấy vali, kéo tay cầm đi theo phía sau cô ấy, đi tới cửa, cô ấy lại dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tôi, một lần nữa tôi lại bị cảm giác ngọt ngào bao phủ. Đi đến sảnh lớn tôi đặt vali vào tay cô ấy, cô ấy nhìn gương mặt tôi hỏi nhẹ.

"Jiyeon, không có gì muốn nói với chị sao?"

Tôi bị câu hỏi đột ngột của cô ấy làm cho tâm thần rối loạn.

"Ừm... Em... Chị chăm sóc tốt bản thân, em chờ chị trở về''

"Ừm, em cũng vậy''

Cô ấy bất đắc dĩ cười cười, chỉ nói một câu, sau đó kéo theo hành lý một mạch bước đi không quay đầu lại. Nhìn thấy bóng dáng cao gầy cùng bước đi kiên quyết của cô ấy, tâm của tôi bỗng nhiên mất đi một khối, tôi muốn nói với cô ấy có thể đừng rời xa hay không, đừng đi về Mỹ hay không, nhưng mà bản tính yếu đuối cản trở tôi đưa tay giữ cô ấy lại. Ở trước mặt cô ấy, tận sâu trong nội tâm của tôi luôn cảm thấy mình thấp kém, tôi không có năng lực mang lại hạnh phúc cho cô ấy đừng nói chi có được dũng khí để thẳng thắn tỏ bày. Tôi không muốn để cô ấy phải sống trong những vết màu u ám của thế tục, tôi hy vọng cô ấy vẫn sống hạnh phúc dưới ánh mặt trời sáng lạng, cho dù như vậy tôi sẽ vĩnh viễn không thể nói ra tình yêu của mình, nhưng chỉ cần có thể lặng yên đứng cạnh bên cô ấy, vậy đã tốt lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro