Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tôi đưa Jiwon gửi qua nhà mẹ nhân tiện giúp Giám đốc gửi tặng mấy phần quà cô ấy mang về từ nước ngoài, sau đó liền chở cô ấy đến công ty. Cô ấy đi nước ngoài một tháng, trên bàn làm việc đã chất cao một chồng văn kiện, công ty cũng tích lũy một đống công việc chờ cô ấy giải quyết, mùa đông sắp đến, những công trình đang thi công liền phải ngừng lại, công trình cầu đường cũng phải nghiệm thu bàn giao, công trình chung cư chưa xây xong phải dự trù hoạch toán, vay ngân hàng đến kỳ thanh toán, báo cáo tài chính cần được phê duyệt... Tất cả công việc đọng lại cùng một chỗ, bận sứt đầu mẻ trán.

Mỗi ngày, buổi sáng cô ấy đều phải không ngừng đi đi về về ngân hàng nhà nước, cùng lãnh đạo đi thị sát nghiệm thu, buổi tối lại phải tăng ca làm việc đến tận đêm khuya, mỗi hạng mục báo cáo đều phải tự mình xem qua. Một ngày thường chỉ ngủ mấy giờ, có khi còn không kịp ngủ, cho dù như vậy cô ấy dường như lại có vô tận sức lực và nhiệt tình, mỗi ngày đều mặt mày vui sướng thần thái sáng lạn.

Có điều, thời gian dài như vậy người mệt không chịu nổi lại chính là tôi, thật nhiều lần tôi đều đợi không nổi cô ấy xong việc mà ngủ gục trong xe, có những tối lại dựa vào ghế xoay trong văn phòng ngủ dưới ánh đèn sáng rọi, dù như vậy cô ấy chưa từng chủ động đánh thức tôi, có đôi khi cô ấy sẽ một mình lái xe ra ngoài, đôi khi lại ngồi bên cạnh chờ tôi, mãi đến khi tôi tự mình tỉnh lại. Mỗi lần tỉnh giấc đều thấy được ánh mắt dịu dàng như nước của cô ấy, tôi chưa bao giờ nếm qua hương vị hạnh phúc rõ ràng như vậy, tôi liều mạng hít thở hương thơm đặc biệt của riêng cô ấy, tham lam hưởng thụ những sủng ái ngọt ngào cô ấy ban cho. Thậm chí tôi còn cố ý ngủ nhiều hơn, chỉ vì khi tỉnh lại được nhìn thấy dáng vẻ như thế của cô ấy, vạn vật lặng im, chỉ còn cô ấy ở kề cận tôi.

Tôi cũng bắt đầu tính toán cho tương lai của mình, cô ấy có một câu nói rất đúng, có một số việc không chấp nhận đắn đo suy nghĩ, cũng không chấp nhận được đến đâu hay đến đó, tôi không thể ở trong lòng xách cờ hiệu hùng tâm tráng chí mà lại hành động như một kẻ nhát gan. Chính là tôi muốn giấu cô ấy lặng lẽ làm hết thảy, thứ nhất là sợ sau khi cô ấy biết được sẽ không cho tôi tiếp tục kề cận, hai là sợ cô ấy âm thầm hỗ trợ.

Những tháng ngày bận rộn cứ như vậy trôi qua cho đến hết một tháng, rốt cuộc cũng kết thúc vào một ngày tuyết rơi yên tĩnh. Mùa đông ở Seoul cũng không tốt đẹp như mọi người tưởng tượng, không chỉ rét lạnh, mà còn nguy hiểm, nhìn như tinh khiết tuyết trắng, sau khi tan chảy lại vô cùng dơ bẩn, nó không giống như mưa, mưa sau khi qua đi sẽ làm cả thế giới biến thành một diện mạo mới, sạch sẽ tươi mát, tuyết rơi xuống sau đó lại kết thành băng, tuyết lại tiếp tục bao trùm lên mặt trên, nhìn như vô hại, lại cực kỳ giống một cái bẫy rập xinh đẹp, chỉ cần một giây không cẩn thận sẽ hối hận không kịp. Tôi rốt cuộc biết vì sao cô ấy lại đổi xe mới, bởi vì tình hình giao thông nguy hiểm như vậy thật sự khiến cho người ta không muốn sống, vốn là đoạn đường mấy chục phút phải cẩn thận chạy hơn một giờ. Cuối cùng cũng đến nơi, thần kinh căng thẳng của tôi rốt cuộc được thả lỏng, lúc này cô ấy mới nói.

''Jiyeon, vào trong nhà với chị, nghỉ một lát rồi hãy đi''

Giọng nói có mấy phần cương quyết.

''Vâng''

Chúng tôi cùng nhau vào cửa, lên lầu hai, cô ấy không nói lời nào đưa cho tôi một chiếc áo ngủ, chính xác phải nói là váy ngủ, tôi thử nhìn cô ấy, thấy được trong mắt cô ấy là không cho phép có ý kiến hay từ chối. Tôi vào phòng tắm, thống thống khoái khoái tắm nước ấm một lượt. Lúc đi ra đã thấy cô ấy mặc áo choàng tắm dựa vào đầu giường đang ngủ, trong tay còn cầm tờ báo đang mở ra, tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm thẳng trên giường, giúp cô ấy trùm kín chăn, sau đó đi ra đóng cửa lại, đi qua căn phòng kế bên, nằm vật xuống giường, nhắm mắt liền ngủ. Hai mươi mấy ngày bôn ba mệt nhọc, đầu óc của tôi nháy mắt bị cơn buồn ngủ đánh bại.

Không biết tôi ngủ bao lâu, khi tỉnh lại đã thấy trời đất tối tăm, đầu óc choáng váng, mở mắt ra liền phát hiện một gương mặt xinh đẹp đang phóng đại ngay trước mặt, tôi tưởng mình hãy còn trong giấc mộng, dụi dụi mắt, lắc lắc đầu óc còn đang hỗn độn, tập trung nhìn lần nữa, thấy cô ấy đang mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

"Hyomin?"

''Nếu không em nghĩ chị là ai?"

''Không có, em còn tưởng mình đang nằm mơ''

Tôi ngồi dậy vỗ vỗ mặt mình, cô ấy ngồi một bên cười xảo quyệt.

''Ừm, em quả thật nằm mơ''

"Mơ? Mơ cái gì?"

''Haha, không có gì, đứng lên đi, Qri hẹn chúng ta ra ngoài chơi''

Cô ấy nói xong, nét mặt nhẹ nhàng vui vẻ, đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài, để lại tôi một mình vẻ mặt ngơ ngác. Tôi mơ cái gì tôi còn không nhớ rõ, cô ấy làm sao biết? Qri khi nào thì trở về vậy? Tôi cảm thấy mình giống như đã ngủ cả một thế kỷ, lúc tỉnh dậy liền bị thời đại bỏ rơi.

Tắm rửa sửa soạn qua loa xong tôi liền chở cô ấy ra ngoài.

Vừa vào quán rượu chúng tôi chợt nghe Qri cao giọng nói.

''Chậc chậc, mới đây đã mặc áo cặp rồi, Park Jiyeon, cậu được đấy!''

''Cậu hâm mộ ghen tỵ đi''

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy đắc chí nói, hôm nay áo khoác ngoài của tôi và Giám đốc đều màu xám, không phải cố tình mà là trùng hợp, Giám đốc chỉ cười không nói.

''Mình không nên hâm mộ ghen tỵ hay sao? Mình nào được như cậu, ngay cả một người tiếc thương cũng không có''

''Bớt nói nhảm, cậu trở về hồi nào?"

''Mới bữa nay"

"Ừm, Eunjung đâu?''

''Cô ấy đang đi trên đường, đoán chừng chút nữa mới tới, hiện tại giao thông đang tắc nghẽn''

Nói xong liền chạy tới ngồi cạnh Giám đốc, hai người châu đầu ghé tai nói thầm với nhau, tôi đi theo nhân viên phục vụ ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, không biết Qri nói gì với Giám đốc chọc cô ấy cười không ngừng, tôi ngồi bên cạnh một câu cũng không chen vào được.

Bàn bên cạnh chúng tôi đang ngồi hai cô gái, bộ dáng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trang điểm xinh đẹp, trên bàn đã bày đầy món ăn, đặc biệt một trong hai người bên cạnh đã chất đầy một dãy bia. Tôi nhịn không được nhìn cô ấy một cái, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn tôi, giây phút hai mắt chạm nhau, cô ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, tôi vội vàng thu lại ánh mắt, nghĩ thầm tôi dường như không quen biết gì cô ta, hà cớ gì nhìn tôi như thể gặp phải người quen cũ?

Mười mấy phút sau, Eunjung mặc áo khoác đỏ, chân mang giày da màu đen, ngẩng đầu sải bước tới đây, tới nơi không nói hai lời lập tức cất giọng kêu người phục vụ, đây là thói quen của cô ấy, chưa gọi xong món ăn sẽ không nói chuyện khác. Ba người chúng tôi dứt khoác đem công việc thần thánh này giao phó cho cô ấy, gọi xong món ăn, Eunjung cởi áo khoác ra liền nhiều chuyện, kể cô ấy gần đây nịnh nọt chủ nhiệm như thế nào, đấu trí đấu dũng với đồng nghiệp ra sao, đợi đến khi nói hết sự tích anh dũng của mình lại bắt đầu mắng chửi, mắng tên chủ nhiệm khoa ấy lòng tham không đáy, mặt người dạ thú, mắng đồng nghiệp mỗi người đều âm hiểm giả dối, hư tình giả ý, cuối cùng tổng kết lại một câu sâu sắc.

''Tất cả mọi người đều là bạch nhãn lang"

Qri cũng chen một chân, đem chuyện của cô ấy một tháng nay kể từ đầu đến cuối, kỳ thật cô ấy đi ra ngoài mở rộng thị trường là giả, du sơn ngoạn thủy mới là thật. Trước đi Gwangju, sau lại đến Daegu, từ Daegu trở về quê nhà, rời khỏi Incheon lại chạy đến Busan, cuối cùng từ Busan quay về đây, đặt chân lên cả nửa miền đất nước, làm cho chúng tôi hâm mộ một phen, dụ dỗ tới nỗi Giám đốc đều nói qua đoạn thời gian cũng làm một chuyến Hàn Quốc du hành mới được, nói cho đến khi mọi người đều đói bụng chúng tôi mới cắm đầu ăn cơm. Giữa lúc đang ăn, một tay của tôi đang cầm càng cua chiến đấu thì bị Eunjung đẩy đẩy.

''Ôi chao, khủng long con, cậu nhìn xem cô gái bên kia nãy giờ cứ một mực nhìn cậu''

"Không thể nào, mình cũng không biết cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm mình làm cái gì?''

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn, Qri nghe vậy ánh mắt lóe sáng, xoay đầu ra sau nhìn thoáng qua, sau đó dùng chân ở dưới mặt bàn đá tôi một cước nói.

"Thật đó, thật sự nhìn chằm chằm cậu, Jiyeon, cậu quay qua nhìn thử đi''

''Nhìn cô ấy làm cái gì? Ăn cơm nhanh đi''

Tôi kéo hai tên ấy về, tặng mỗi người một con cua lớn, Giám đốc quay đầu nhìn qua cô gái kia, lúc quay đầu lại ánh mắt không rõ, cũng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro