Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi một mình lặng lẽ trên con đường rộng lớn, không còn cảm giác lạnh cũng không còn thấy đau nữa, tôi chỉ muốn đi, đi mãi như vậy. Không biết bao lâu, khi tôi về đến nhà thì toàn thân đã sắp đóng băng, từ tóc xuống lông mi đã bị phủ một lớp tuyết, tôi khó khăn lấy chìa khóa ra mở cửa, Qri và Eunjung đang ngồi trên sofa nhìn thấy tôi vội vàng đứng dậy.

"Cậu đi đâu vậy? Sao lại thành thế này?"

Tôi định trả lời nhưng mặt đã cứng đờ, muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Cậu bị ngốc à? Đã trễ như vậy rồi còn ra đường, lại còn không mặc áo khoác, sao lại ra nông nỗi này?"

Eunjung lớn tiếng trách móc, tôi lúc này mới nhớ ra áo khoác đã để quên ở nhà cô ấy.

"Đừng nói nữa, trước mắt thay quần áo cởi giày rồi đưa cậu ấy lên giường cái đã, mình đi nấu thuốc cảm''

Qri nói xong vội đi vào nhà bếp, Eunjung xoay người cởi giày giúp tôi, tôi định tự mình làm nhưng tay đã không thể cử động nữa, chân cũng không còn một chút cảm giác, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, không một chút ấm. Eunjung sau khi đem quần áo tôi thay ra liền ném tôi vào giường, nằm trong hơi ấm của chăn điện cùng với cái lạnh trên người khiến tôi không ngừng rùng mình, tay chân mất đi cảm giác, có thể là do cơ thể tôi mệt mỏi, cũng có thể là tâm mệt, nằm một chút liền ngủ lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy, thấy Eunjung đang nhìn ra cửa sổ đưa lưng về phía tôi, Qri thì đang ngồi bên cạnh.

"Jiyeon, nhanh uống thuốc giải cảm đi''

Tôi không nói gì cầm bát thuốc lên uống.

"Nói đi, sao lại thế này?"

"Không có sao cả, chỉ là ra ngoài quên đem áo khoác thôi''

Cuối cùng tôi cũng có sức nói chuyện.

Eunjung đi về phía tôi.

''Đừng nói nhảm nữa, trời lạnh như vậy ra ngoài có thể quên đem áo khoác? Đầu cậu bị bò đá à? Xe đâu? Không phải cậu có xe hả? Sao không lái xe về?''

''À, xe bị hư rồi''

"Hư rồi? Một chiếc xe hai trăm vạn nói hư là hư hay sao? Cậu nghĩ chúng tôi cũng là đồ ngốc như cậu à? Cậu không nói cũng được, mình trực tiếp gọi điện hỏi Hyomin''

Nói xong cô ấy cầm lấy điện thoại.

"Đừng, đừng..."

Tôi nhanh tay giữ cô lại.

"Đừng gọi điện thoại cho cô ấy''

"Cũng được, tự cậu nói đi''

Eunjung ném điện thoại lên giường, quay sang thẩm vấn tôi.

"Xinbo về đây..."

Tôi cúi đầu, nhớ lại cảnh tượng trước khách sạn, tim không ngăn được lại đau.

Qri khó hiểu hỏi.

"Xinbo? Người này là ai vậy?"

"Xinbo là vị hôn phu của Hyomin''

Qri đứng bật dậy.

"Cái gì? Cậu nói là vị hôn phu của Hyomin về đây? Anh ta không phải đang ở Mỹ à? Sao lại bay về đây? Trời ơi, chuyện này sao lại nhanh như vậy, nhanh đến mức làm người ta không kịp trở tay''

Eunjung đi tới đứng bên cạnh tôi, nghiêm túc nói.

"Cho nên cậu mới nửa đêm từ JM quay về?"

Tôi không nói gì, biểu tình của Eunjung từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ. Tôi đang định nói cái gì đó thì điện thoại vang lên.

"Hyomin à?"

Nghe đến tên của cô ấy tim tôi lại đột nhiên thắt lại, cái tên này từng làm tôi vô cùng si mê nay đã sắp trở thành xa lạ.

"Cậu ấy ngủ rồi, để mình qua lấy, mình đang ở nhà cậu ấy...''

"Không sao đâu, chút nữa gặp lại, được rồi, bye...''

Cúp điện thoại, Eunjung liếc mắt nhìn tôi nói.

"Hyomin gọi điện nói áo khoác và di động của cậu để quên ở nhà cô ấy, mình qua đó lấy về giúp cậu. Qri, cậu có đi không?"

"Đi, đi, mình không muốn lãng phí thời gian với đồ ngốc này, không cần tiễn đâu''

Nói xong đem chìa khóa xe ném cho tôi.

"Xe của cậu nè, cậu nằm chết ngoài đường, còn phải thay cậu nhặt xác nữa đây''

Qri theo sau Eunjung bước ra cửa, tôi rời giường đi lấy thuốc cảm uống, nằm nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, nhớ đến vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Xinbo, nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Hyomin, chỉ cảm thấy lòng ngày càng khó chịu, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa của ngày hôm sau, dạ dày biểu tình khiến tôi phải rời giường tìm thức ăn thì nhìn thấy áo khoác và di động đều để ở sofa. Tôi rửa mặt, lấy mấy thứ cần thiết, mặc áo khoác vào chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghĩ đến quên mang chìa khóa, quay lại tìm trên bàn trà cũng không thấy, phòng ngủ cũng không, tôi cầm điện thoại định gọi cho Hyomin thì mới chợt nhớ ra tối hôm qua đã đem chìa khóa trả lại cho cô ấy, đã gần như cắt đứt hoàn toàn mọi mối liên hệ với cô ấy.

Tôi sẽ không còn được nhìn thấy nét mặt nghiêng nghiêng của cô ấy, không còn được nhìn thấy ánh mắt cô ấy, không còn được ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ toát ra từ cô ấy. Cô ấy bây giờ đã thuộc về một người khác, những điều tốt đẹp nơi cô ấy chờ người khác tới thưởng thức, sự xinh đẹp dịu dàng của cô ấy, sự yếu đuối lẫn kiên cường của cô ấy, tất cả những điều ấy với tôi không còn liên quan gì nữa. Chúng tôi giờ chỉ là bạn bè, bạn bè vô cùng bình thường, có khi chỉ như một người gặp trên đường, từ quen thuộc biến thành xa lạ như vậy. Cô ấy sẽ không còn dành cho tôi nụ cười nồng ấm, cô ấy sẽ không còn dùng ánh mắt đầy tình cảm hướng về phía tôi, sẽ không còn buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, sẽ không còn thân mật khoác tay tôi, nếu có thì người đó cũng sẽ không phải là tôi. Tôi đã tự tay đem hạnh phúc của mình đạp đổ, tôi đã mất đi người tôi trân quý nhất trên đời. Tôi mệt mỏi ngồi xuống sofa, lòng bàn tay truyền đến cảm giác run rẩy lẫn đau đớn, nơi ngực trái đang co rút lại, nơi đó là vị trí của trái tim.

Tôi cởi áo khoác, đờ đẫn dọn dẹp lại căn phòng, đem tất cả mọi thứ đi đóng thùng mang ra phòng khách. Sau đó tôi mở di động gọi điện thoại cho Qri và Eunjung.

''Jiyeon, có gì không? Tớ đang vội''

Bên tai truyền đến âm thanh ồn ào.

"Qri, mình muốn bán xe, cậu tìm người mua dùm mình''

"Gì? Bán xe hả? Cậu không có việc gì thì bán xe làm gì?"

"Cậu không cần quan tâm đâu, mình phải đi ra ngoài đây, chiếc xe đó trị giá bao nhiêu cậu xem thử đi, việc này giao cho cậu đó''

Tôi nói xong liền định cúp điện thoại.

''Đợi, đợi đã, cậu chờ chút đã, cậu phải đi ra ngoài mà giờ còn muốn bán xe? Park Jiyeon, không phải cậu định bán luôn nhà đó chứ?''

"Ừm, về chuyện nhà mình sẽ nhờ Eunjung, cậu bán xe giùm mình là được rồi''

"Trời ơi, Jiyeon, mình nói với cậu, bây giờ làm ni cô không có tốt đâu, hòa thượng trong chùa không phải là dạng đứng đắn gì đâu, cả ngày thắp hương bái phật cầu đàn bà, nhan sắc kia của cậu xuất gia thì không phải là thỏ vào miệng cọp sao? Cậu đừng nản lòng, Xinbo đến đây cũng không thể chứng minh anh ta có thể cưới Hyomin, cậu còn có cơ hội, chỉ cần còn sống là còn cơ hội. Jiyeon, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẫn nha..."

Qri ở bên kia nói toàn mấy chuyện không đứng đắn, tôi nghe mặt ngày càng đỏ.

"Cậu yên tâm, mình không xuất gia, cũng không làm bậy, mình có cha có mẹ, sao có thể xuất gia chứ? Đồ điên, mình muốn mở một công ty vật liệu xây dựng nên cần tiền''

"À, vậy hả, làm mình hết hồn, tưởng cậu đã nhìn thấu hồng trần nên muốn siêu thoát chứ. Việc kia thì cậu cứ giao cho mình đi, đảm bảo cậu hài lòng, cậu ở đó mà chờ tin của mình đi''

"Tốt, Qri làm việc luôn khiến mình yên tâm''

"Ok, vậy mình cúp máy đây''

Ngắt điện thoại, tôi liền nhắn tin cho Eunjung, không lâu đã có tin nhắn trả lời.

"Đang bận, nói nhanh''

"Mình ra ngoài, phải bán nhà, cậu rao bán giúp mình''

"Xuất môn hay là xuất gia?"

"Trước mắt là xuất môn, sau đó không còn nhà ở thì là xuất gia''

''Cậu xuất gia thì chắc là sẽ có thành tựu hơn mình, sao lại muốn bán vậy?"

"Mở công ty, cần có tiền''

"Có tiến bộ, muốn bán khoảng bao nhiêu đây?"

"Cậu nghĩ bao nhiêu là được thì được rồi''

"Vậy dễ thôi''

"Người có tài thì đều xinh đẹp nha''

"Mấy cụ ông đều nhận xét mình như vậy đó''

"Cụ ông năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều''

"Muốn được giá thì cần tốn chút thời gian, cậu phải kiên nhẫn đó''

''Chờ tin của cậu''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro