Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đem theo vài bộ quần áo đơn giản, mua một vé tàu, vội vàng lên tàu hỏa đi Daejeon. Tôi không thể chán nản mà buông xuôi, không thể bị đau khổ đánh bại, càng không thể làm cho người tôi yêu thất vọng.

Nhiệt độ ở Daejeon rất thấp, dù đã mặc quần áo dày thì vẫn cứ thấy lạnh, nhưng dù vậy vẫn không bằng cái lạnh trong lòng tôi. Tôi dừng lại ở đây ba ngày, xem xét một vài nhà xưởng để tìm hiểu giá cả, vì công ty tương lai của mình mà hết sức cố gắng, tìm hiểu cặn kẽ các loại nguyên vật liệu khác nhau cùng với thị trường tiêu thụ, sau đó lại bắt tàu đi đến những nơi khác để nắm bắt tường tận từng mặt hàng và giá cả của chúng.

Bôn ba bên ngoài hơn mười ngày, thật ra thì cũng không cần đi lâu như vậy, nhưng tôi không muốn sớm quay lại nơi thành phố có quá nhiều kỉ niệm đó, không muốn nhìn thấy cảnh cô ấy và người đó thân mật tình cảm với nhau, không muốn lần nữa lại làm rách vết thương chưa lành sẹo.

Qri không biết đã dùng yêu thuật tà môn gì mà có thể đem xe bán với giá như lúc mới mua, tuy xe chỉ mới chạy mấy ngàn km thôi nhưng chắc chắn không thể bán được giá đó. Cô gái tưng tửng này thật sự có khả năng phi thường, sau đó thì luôn miệng ba hoa khoác lác nói.

''Tớ chính là người đẹp Dương Ngọc Hoàn khuynh quốc khuynh thành, vừa có tài vừa có sắc...''

Tôi nhìn cô ấy nửa ngày mới nói.

''Cậu giống với Dương Ngọc Hoàn khuynh quốc khuynh thành thì chắc bà ấy đào mồ sống dậy a''

Qri nghe xong gầm lên như sư tử cái bị chọc giận, cho tôi nếm mùi đau khổ. Vì tiền, tôi nhịn!

Eunjung cũng đem nhà của tôi rao bán, bởi vì mới ở không bao lâu, hơn nữa nằm ở đường lớn nên giá bán được cũng khá cao. Người mua nhà là một cụ ông, nghe nói là bệnh nhân của cô ấy, không con không cái, chỉ có một mình nhưng rất có tiền. Eunjung không biết làm cách nào lừa được ông ấy không cần xem nhà mà đưa ngay tiền mặt. Tôi vẫn nghi ngờ phải chăng tinh thần ông ta không được tốt cho lắm, nếu không sao có thể yên tâm đưa mấy chục vạn đồng cho một người có bề ngoài không đáng tin như vậy? Eunjung nghe xong tỏ vẻ không hài lòng, nói họ chính là một cặp bác sĩ và bệnh nhân có quan hệ vô cùng tốt, ông ta nằm bệnh viện nửa năm, trong nửa năm này đều là do cô ấy chăm sóc, nhờ tấm chân tình đó nên mới được như vậy, ngoài ra thì ông ta tướng mạo anh tuấn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn người yêu của cô ấy, sau đó còn tự nhận mình là siêu cấp sát thủ tình trường các cụ ông. Tôi và Qri chỉ còn biết im lặng.

Tôi rất muốn hỏi tình hình hiện nay của Hyomin, không biết cô ấy sống có tốt không? Quan hệ với Xinbo thế nào? Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không hỏi, tôi sợ nghe câu trả lời là tốt lắm, nhưng lại càng sợ nghe câu không tốt. Cô ấy sống không vui, tôi sẽ khổ sở, hạnh phúc của cô ấy cũng chính là hạnh phúc của tôi, thế nên nếu thấy cô ấy đau khổ thì tôi cũng sẽ đau lòng.

Cuộc sống của tôi chỉ trong nửa tháng mà đã thay đổi rất nhiều, không nhà cũng không xe, tôi dọn tới ở cùng Eunjung, Eunjung bắt lấy ngay cơ hội, châm chọc.

''Đúng là sông có khúc, người có lúc mà. Bây giờ mình có thể ngược đãi cậu như ngày xưa cậu ngược đãi Qri, hứng lên là sẽ đá vào mông cậu vài cái a''

Không có biện pháp, tôi chỉ còn biết cúi đầu chịu nhục. Nhà của Eunjung thực sự rất lớn, không biết làm sao cô có khả năng mua được một nơi như vậy, bằng cấp của cô ấy cũng không phải là cao lắm nhưng lại không ngừng thăng tiến ở bệnh viện. Tôi nghĩ gia đình cô ấy cũng không phải tầm thường nhưng biết nhau lâu như vậy lại chưa từng nghe cô ấy nhắc đến ba mẹ mình, chỉ biết là từ nhỏ đến lớn cô ấy sống với bà nội, được bà nội nuôi lớn. Cô ấy không kể, tôi cũng không tiện hỏi đến, ba mẹ cô ấy là quan to hay dân thường thì cũng không có liên quan đến tôi, tôi làm bạn với Eunjung chứ không làm bạn với gia đình cô ấy.

Sau đó tôi bắt đầu đặt nền móng cho sự nghiệp của mình, mua một mảnh đất ở ngoại ô xây dựng cơ sở, đưa người nhà vào làm việc. Đương nhiên chuyện lớn như vậy là không thể không báo cho mẹ tôi, chuyện bán nhà và xe của tôi một chữ bà cũng chưa đề cập đến, chỉ là mạnh mẽ kiên quyết ra yêu cầu với tôi nếu lần này thất bại thì phải ngoan ngoãn về nhà kết hôn lập gia đình, không được tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa độc thân gì đó làm người khác lo lắng. Lúc đó, tôi tiếp nhận thánh chỉ mà tứ chi run run, mẹ tôi nói ra không phải là yêu cầu mà là tối hậu thư.

Trước khi gặp Qri, tôi vẫn không biết cái gì gọi là les, cái gì là T, cái gì là P, càng không nghĩ trên thế giới này có người giống tôi, tôi chỉ lặng lẽ kiên định với tình cảm của mình, không nói với ai cũng không tìm đến ai để chia sẻ tâm sự. Tôi từ đầu đến cuối đều không có cảm giác với những cô gái khác, cũng sẽ không để ý đến con gái, tôi chỉ là chung thủy với một người con gái duy nhất, trong quá khứ là IU, hiện tại là Hyomin. Tôi cũng không phải là chán ghét đàn ông mà trở nên yêu thích phụ nữ, chỉ là vào thời điểm đó gặp được người làm cho tôi có cảm giác hạnh phúc, ấm áp và người đó cũng có cảm giác với tôi như vậy.

Vào cái tuổi ngây thơ của tôi thuở trước, không ai nói đến đồng tính luyến ái tự nhiên như vậy, cũng không ai để ý đến sự thân mật giữa hai cô gái, mọi người đều đơn giản cho là chúng tôi là bạn bè rất thân thiết, mọi người không biết đến những lúc mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, những cái ôm thật chặc, những nụ hôn da diết.

Nháy mắt một cái đã mười năm trôi qua, những điều tốt đẹp lúc trước giờ tan thành mây khói. Tôi chờ đợi năm năm, rốt cuộc chờ gặp được một người lại làm tâm hồn tôi xao động lần nữa nhưng mà kết cục thì cũng vẫn như vậy.

Tôi thầm nghĩ đánh cược một lần, nếu thành công, tôi sẽ có tư cách theo đuổi tình yêu của mình, nếu thất bại, không cần mẹ nhắc nhở, tôi sẽ lựa chọn an phận thủ thường, tuân theo quy luật cuộc sống, tìm bạn trai, thậm chí là kết hôn bởi vì tôi không thể yêu thêm lần nữa, cũng không có khả năng chịu sự dày vò của tình yêu thất bại thêm lần nào nữa, tôi không muốn lại hối hận hay lại thêm một lần tiếc nuối.

Sau đó, tôi đi theo Hyojoon dùng cơm với các quan chức, từ công an đến công thương, thuế vụ đến phòng cháy chữa cháy, mỗi chỗ quan chức đều cần giao tiếp một chút bởi vì mở công ty cần nhất là có quan hệ, tôi phải cố gắng mở rộng càng nhiều mối quan hệ càng tốt. Mỗi lần gặp một nhóm người nào đó, họ sẽ tỏ vẻ ngưỡng mộ Hyojoon có một cô em gái xinh đẹp như vậy. Thương trường chính là như vậy, ngoài mặt luôn cười nói khách sáo khen ngợi, mỗi ngày không ngừng tiếp khách uống rượu, phụ họa theo lời người khác, cười theo sắc mặt người khác, tôi thấy cuộc sống như thế này thật là khó khăn, cũng chân thật hiểu được sự thống khổ của Hyomin. Tôi căn bản không phải là người giỏi giao tiếp, đều là nhìn người mà đối xử, người như thế nào tôi sẽ đối lại thế ấy.

Trong một tháng này, tôi tránh mặt Hyomin, tôi không biết nên dùng tâm trạng nào để gặp cô ấy, dù cho sớm muộn gì cũng có ngày gặp nhau nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Tôi mỗi đêm đều trở về trong trạng thái say mèm không cần lái xe, đây là lý do hiện tại thuyết phục nhất, nếu như nói là bị chuốc say không bằng nói là tự mình mua say, tôi không muốn lại dùng sự tỉnh táo để ngồi ngẩn người, không muốn lại tiếp tục chịu đựng sự khổ sở như vậy. Khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy đêm đó, bóng dáng cô đơn cùng với những lời nói nhói lòng tựa như một loại phù chú, không ngừng ám ảnh tôi, không ngừng khắc nỗi đau vào tâm hồn tôi.

Tôi thừa nhận bây giờ không thể để cho mình tỉnh táo, không thể ngồi im lặng mà nhấm nháp đau khổ, tôi học được rằng để phát tiết những điều trong lòng ra ngoài là phải uống rượu, dùng rượu để an ủi chính mình, trái tim chết sẽ không thấy đau. Nhiều thời điểm, tôi vừa vào phòng sẽ lăn ra ngủ ngay, mặc cho Eunjung có đánh đá thế nào cũng không tỉnh lại, không muốn tỉnh cũng không thể tỉnh.

Công việc kinh doanh của công ty dần có khởi sắc, dù mùa đông không có nhiều công trình xây dựng lớn, nhưng vẫn còn nhiều công trình chung cư cần xây dựng, lượng tiêu thụ cũng rất tốt. Tôi đem công ty giao cho dì và dượng quản lý, họ đều ở nông thôn, hai cô em họ ở nhà đi học cũng đến phụ giúp, thứ nhất có thể chăm sóc con gái mình, thứ hai có thể cải thiện kinh tế, tuy rằng sự giúp đỡ của tôi không phải là nhiều nhưng tôi mong có thể làm cuộc sống của họ tốt hơn một chút. Tôi tin tưởng họ, bởi vì họ đều là những người chất phác, hơn nữa còn là người thân của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro